Một
câu hỏi quan trọng nằm chôn vùi dưới kinh nghiệm của chúng ta, cho dù
chúng ta biết đến nó hay không biết, đó là : Cuộc sống có ý nghĩa gì
không?
Tôi có nghĩ về điều nầy và muốn được chia xẻ với mọi người
những gì tôi nghĩ, với hy vọng là những điều nầy có thể đem lại ích lợi
thiết thực cho những ai đọc qua bài nầy.
Từ
trong tâm thức của con người chúng ta, tất cả đều muốn được an vui,
hạnh phúc. Tôi không biết vũ trụ với vô số tinh tú, ngân hà & thế
giới có ý nghĩa gì sâu sắc hay không; nhưng ít nhất, chúng ta cũng thấy
rõ rằng con người sống trên trái đất nầy có nhiệm vụ làm cho cuộc sống
của mình hạnh phúc. Vì vậy, điều quan trọng là khám phá ra điều gì sẽ
mang lại hạnh phúc nhiều nhất.
Làm thế nào để đạt hạnh phúcHãy
bắt đầu chia hạnh phúc và khổ đau làm hai phần chánh : Tinh thần, và
thể xác. Trong hai phần nầy, tinh thần có ảnh hưỏng nhiều nhất nơi chúng
ta.
Trừ khi chúng ta bệnh nặng hoặc bị đói khát, cơ thể chúng ta
chỉ là phần phụ thuộc trong cuộc sống nầy. Nếu cơ thể tráng kiện, chúng
ta không hề để ý đến nó. Tinh thần thì khác, nó ghi chú mọi việc, dù
nhỏ nhặt đến đâu. Vì vậy chúng ta phải hết lòng cố gắng làm sao cho tinh
thần mình được an lạc.
Trong kinh nghiệm giới hạn của tôi, tôi thấy rằng sự an lạc tột cùng là khi chúng ta làm tăng trưởng tình thương và lòng từ bi.
Lúc
mà ta lo cho hạnh phúc của mọi người, là lúc mà chính ta đang hưởng
hạnh phúc. Làm tăng trưởng lòng từ một cách tự động, là làm cho tinh
thần được bình an. Điều nầy giúp ta dẹp sợ hãi và lo lắng, và giúp ta
sẵn sàng đối phó với những trắc trở của cuộc đời. Đây là sự thành công
tối hậu trong cuộc sống.
Khi mà ta còn sống trong thế giới nầy,
là ta vẫn còn có vấn đề. Trong trường hợp gặp khó khăn, nếu chúng ta
đánh mất hy vọng và trở nên chán nản, thì ý chí phấn đấu của chúng ta sẽ
bị giảm đi. Ngược lại, nếu chúng ta nhớ rằng mọi người chung quanh đều
phải trải qua đau khổ, thì cái nhìn thực tế nầy sẽ làm tăng ý chí và khả
năng của chúng ta, để chúng ta đối phó với nghịch cảnh.
Thật ra,
với thái độ nầy, mỗi khó khăn gặp phải, được xem như là một cơ hội ngàn
vàng để chúng ta làm tăng trưởng phần tinh thần của chính mình.
Do
đó, chúng ta phải tranh đấu dần dần để trở nên từ bi hơn, như vậy chúng
ta mới có thể phát triển tình thương và giúp đỡ những ai đang đau khổ.
Kết quả là sức mạnh nội tâm và sự thanh thản của chúng ta được tăng lên.
Chúng ta cần Tình thươngLý
do tại sao tình thương và lòng từ bi được xem như là điều hạnh phúc
nhất, bởi vì trong tâm khảm mỗi chúng ta đều mong muốn được thương yêu.
Tình thương rất cần thiết cho sự sinh tồn của con người. Đó là mối liên
hệ phụ thuộc lẫn nhau rất sâu sắc giữa con người với con người. Không
cần biết là người đó có khả năng như thế nào và cho dù người đó có giỏi
đến đâu đi nữa, kẻ đó cũng không thể sống sót nếu chỉ có một mình. Một
người có thể khỏe mạnh, tráng kiện đến mức tối đa trong một khoảng thời
gian nào đó, nhưng một khi ngã bệnh hay lúc quá nhỏ, hoặc quá già, ta
vẫn phải cần sự giúp đỡ của những người chung quanh .
Sự liên hệ
phụ thuộc lẫn nhau là điều căn bản của luật tạo hóa. Không phải chỉ có
loài người , kể cả những côn trùng nhỏ bé nhất, không có tôn giáo, hay
luật lệ, chúng vẫn phải nương tựa vào nhau để mà được sống còn. Cả đến
hiện tượng vật chất nhỏ bé nhất cũng phải bị chi phối bởi luật " phụ
thuộc lẫn nhau" (interdependence).
Những hiện tượng trên trái đất
như : mây, biển, rừng, hoa lá cũng được cấu tạo bởi những năng lượng
phụ thuộc lẫn nhau. Không có những năng lượng nầy, thì chúng tan hoại
ngay.
Bởi vì đời sống của con người là phụ thuộc lẫn nhau, cho
nên đây là một điều tự nhiên khi ai ai cũng cần tình thương. Vì vậy
chúng ta cần ý thức trách nhiệm của mình trong việc đem lại an vui cho
mọi người.
Nên hiểu rằng những thiếu thốn hay đau khổ của con
người là thuộc về phần tinh thần vì thế chúng không thể giải quyết được
bằng máy móc tinh vi, vì vậy thật là một điều sai lầm khi ta tìm kiếm
hạnh phúc bằng những thứ bên ngoài.
Chúng ta nên nhìn lại để tìm kiếm cho đúng thứ mà ta cần cho hạnh phúc.
Nếu
bỏ qua câu hỏi rắc rối về tạo hóa và sự tiến triển của vũ trụ, chúng ta
ít ra cũng đồng ý rằng mỗi chúng ta là một sản phẩm của cha mẹ chúng
ta. Thông thường, mỗi chúng ta có mặt nơi đây là vì cha mẹ chúng ta muốn
nuôi dưỡng một đứa con cho đến lúc nó trưởng thành và có thể tự lập. Vì
vậy, ngay từ phút đầu thọ thai, tình thương của cha mẹ dành cho chúng
ta bắt nguồn từ lúc đó.
Hơn nữa chúng ta hoàn toàn nương tựa vào
sự săn sóc của mẹ chúng ta ngay từ lúc ban đầu. Theo các khoa học gia,
tinh thần của người mẹ trong lúc mang thai có ảnh hưởng rất nhiều đến
đứa trẻ trong bụng.
Sự thể hiện tình thương cũng rất quan trọng
lúc đứa trẻ ra đời. Ngay từ buổi đầu việc đầu tiên chúng ta làm là tìm
vú mẹ, chúng ta tự nhiên thấy gần với mẹ, và mẹ chúng ta phải cảm nhận
được tình thương đó bà mới có thể lo bú mớm cho chúng ta m ột cách tốt
đẹp; nếu bà cảm thấy tức giận hay bực tức thì sữa sẽ chảy không đều.
Kế
đến là lúc tuổi khoảng 3 hay 4, đây là khoảng thời gian rất quan trọng
cho việc phát triển bộ óc; trong lúc nầy, sự gần gủi săn sóc rất cần cho
sự phát triển bình thường của đứa trẻ. Nếu đứa trẻ không được ôm vào
lòng, không được trìu mến thương yêu thì sự phát triển của bộ óc đứa trẻ
sẽ bị hư hao hoặc kiếm khuyết.
Đứa trẻ không thể sống sót nếu
không có sự chăm nom của người khác, vì vậy tình thương là món ăn cần
thiết để nuôi dưỡng trẻ. Hạnh phúc của tuổi ấu thơ, đều nhờ vào tình
thương, nhờ có tình thương, mà đứa trẻ dẹp được những nỗi lo sợ và
trưởng thành một cách lành mạnh.
Hiện tại có bao đứa trẻ lớn lên
trong những gia đình không hạnh phúc. Nếu chúng không được thương yêu
trọn vẹn, thì sau nầy chúng ít khi nào thương được bố mẹ chúng, và
thường thì, những đứa trẻ nầy không hiểu được thế nào là thương người
khác. Thật là đáng điều đáng buồn!
Khi đứa trẻ lớn lên và đến
trường, chúng cần sự nâng đỡ nơi thầy, cô. Thầy, cô không phải chỉ có
truyền đạt kiến thức mà còn phải chịu trách nhiệm về việc chuẩn bị cho
đứa trẻ bước vào đời. Học sinh phải cảm nhận được sự tin cậy, và kính
trọng, những gì chúng học được nơi thầy cô sẽ là một dấu ấn khó phai.
Ngược
lại, nếu thầy cô chỉ lo dạy về môn học mà không để ý gì đến tánh tình,
hạnh kiểm của học sinh thì thầy cô đó khó có thể dạy học lâu dài , họ
chỉ có thể dạy trong một thời gian ngắn thôi .
Cũng như khi một
người bệnh, gặp bác sĩ tận tâm, niềm nở, nhất là sự mong muốn họ mau
khỏi bệnh, nhờ vậy họ cảm thấy thoải mái với sự ân cần của y sĩ , người
nầy sẽ dễ dàng khỏi bệnh. Ngược lại, nếu bác sĩ giỏi nhưng không tận
tâm, không ân cần, niềm nở, dù thuốc hay, nhưng vì bệnh nhân không thoải
mái nên việc lành bệnh cũng không mau chóng.
Kể cả khi chúng ta
nói chuyện thường ngày, nếu có người nói chuyện ân cần, thân mật, thì
tức khắc chúng ta cảm thấy muốn nghe, và muốn tiếp chuyện; câu chuyện sẽ
trở nên hấp dẫn hơn, cho dù đề tài không hay. Ngược lại, nếu một người
nói chuyện lạnh nhạt hay trả lời nhát gừng, chúng ta sẽ cảm thấy khó
chịu và muốn mau mau kết thúc câu chuyện. Từ việc nhỏ cho đến việc lớn,
hạnh phúc của chúng ta tùy thuộc vào tình cảm và sự quan tâm của người
chung quanh.
Vừa rồi, tôi có gặp những khoa học gia ở Mỹ, họ bảo
là mức độ về bệnh tâm thần ở đất nước họ đã tăng khoảng mười hai phần
trăm trong dân số. Trong buổi bàn cãi, chúng tôi nhận ra rằng bệnh tâm
thần không phải do thiếu thốn vật chất mà ra, mà lý do chánh là vì thiếu
tình thương, thiếu tình thân ái giữa con người với con người.
Qua
những gì tôi viết trên đây, một điều chắc chắn rõ ràng là : cho dù
chúng ta có nhận thức được hay không về điều nầy, sự cần thiết tình
thương đã nằm sẵn trong huyết quản của chúng ta ngay từ buổi ban đầu.
Người lớn và trẻ em đều hướng đến tình thương, cho dù tình thương đó
được mang đến từ một con vật hay từ một người mà bình thường ta vẫn xem
như là thù địch.
Tôi tin rằng không một ai sanh ra mà không cần
tình thương. Vài trường Triết đã công nhận rằng con người không phải chỉ
thuần là thể xác. Tinh thần là chủ động trong việc cảm nhận được cái
đẹp, cái quý giá, làm cho chúng ta có thể thương yêu.
Phát triển lòng từVài
người bạn của tôi nói rằng, tình thương và lòng từ bi rất tốt đẹp và kỳ
diệu, nhưng chúng không có chỗ đứng trong thế giới của chúng ta, nơi mà
lòng sân hận và thù hằn là một phần của con người, và như vậy chúng ta
luôn bị sân hận làm chủ. Điều nầy tôi không đồng ý.
Con người
chúng ta hiện hữu với hình hài nầy trong khoảng gần một trăm ngàn năm.
Tôi tin rằng trong khoảng thời gian đó nếu tinh thần chúng ta bị sân hận
làm chủ thì dân số của con người đáng lý phải bị giảm đi. Nhưng cho đến
hôm nay, dù có những trận chiến, dân số con người vẫn gia tăng hơn bao
giờ hết.
Điều nầy chứng tỏ rằng, tình thương và lòng từ vẫn chiếm
ưu thế. Vì vậy, những việc không hay là"tin tức", những việc làm từ bi
trong đời sống hàng ngày bị coi như là điều tất nhiên, và phần lớn bị lờ
đi.
Theo kinh nghiệm của riêng tôi, thì sự thăng bằng về mặt
tinh thần và cơ thể mạnh khỏe có liên hệ mật thiết. Sự khích động và tức
giận dễ làm chúng ta nhiễm bệnh . Ngược lại, nếu tinh thần yên tịnh và
tràn đầy những ý nghĩ tốt lành thì cơ thể ít có cơ hội bị bệnh hoạn tấn
công.
Muốn được hạnh phúc chân thật thì cần phải có một tinh thần
an lạc, và để được tinh thần an lạc, cần phải có lòng từ bi, làm sao để
chúng ta phát triển được lòng từ ? Chỉ nghĩ đến lòng từ bi thôi cũng
chưa đủ, chúng ta phải làm sao để chuyển hóa tâm niệm và hành động của
mình trong đời sống hàng ngày .
Trước hết, chúng ta phải biết rõ
từ bi nghĩa là gì. Lòng từ cũng có nhiều hình thức và lắm lúc lẫn lộn
với bám víu và ham muốn. Chẳng hạn, tình thương của cha mẹ dành cho con
cái thường có liên quan đến những nhu cầu tình cảm của riêng họ, vì vậy
tình thương không được hoàn toàn từ bi. Cũng vậy trong hôn nhân, tình
thương giữa hai vợ chồng--nhất là lúc ban đầu, lúc mà cả hai chưa rõ
những cá tánh sâu sắc của nhau--tình thương dựa vào bám víu hơn là đơn
thuần thương yêu. Vì dục vọng của chúng ta quá mạnh nên người hôn phối
dù có tánh xấu, dưới mắt ta lúc bấy giờ người ấy thật là hoàn hảo. Hơn
nữa, ta lại có khuynh hướng khuếch trương những điều tốt nho nhỏ. Do đó,
khi mà tánh tình một trong hai người thay đổi thì người kia cảm thấy
thất vọng vì chính tánh tình họ cũng có đổi thay. Đây là điều cho ta
thấy tình yêu được thúc đẩy bởi những nhu cầu của cá nhân hơn là vì
thương yêu kẻ khác.
Lòng từ bi chân thật không phải là một thứ
tình thương có qua có lại, mà là một sự cam kết chắc chắn dựa trên lý
trí. Vì vậy, cho dù kẻ thọ nhận cư xử không tốt, một hành động từ bi
thật sự sẽ không hề thay đổi .
Dĩ nhiên là phát triển lòng từ bi
chân thật sẽ không phải là một việc dễ dàng. Lúc bắt đầu thực tập, chúng
ta nên nhìn vào những điểm sau đây :
Dù người đẹp hay người xấu,
người dễ thương hay kẻ phá hoại, chúng ta đều là con người như nhau cả.
Và vì là con người nên chúng ta đều muốn hạnh phúc và không muốn đau
khổ. Hơn nữa, mỗi người có quyền tự do riêng để tránh đau khổ và hưởng
sung sướng. Bây giờ bạn chấp nhận là tất cả chúng ta đều muốn hạnh phúc,
và vì vậy bạn sẽ tự dưng cảm thông được với mọi người và cảm thấy gần
gủi họ hơn. Thực tập điều nầy sẽ làm cho tinh thần bạn cảm nhận được
tình vị tha, và bạn sẽ phát triển được lòng tôn kính nơi mọi người chung
quanh : muốn giúp họ bớt khổ đau. Vì là con người nên ai ai cũng phải
trải qua những kinh nghiệm vui, buồn, sung sướng và đau khổ, vì vậy
không lý do gì bạn lại không thương được những người có những hành động
ích kỷ.
Trong khả năng của chúng ta, để thực tập lòng từ bi,
chúng ta phải cần có kiên nhẫn và thời gian. Tận trong tiềm thức của
chúng ta, lúc nào cái "Tôi" cũng chiếm ưu thế, và vì cái "Tôi" đó mà
lòng từ bị giới hạn. Thật ra lòng từ bi chân thật chỉ được thể hiện khi
mà cái "Tôi" bị diệt bỏ. Nói như thế không có nghĩa là chúng ta không
làm chi được, cái gì cũng có bắt đầu, thực tập và tiến triển là điều có
thể làm được.
Làm thế nào để bắt đầuĐể
bắt đầu, chúng ta phải loại bỏ sân hận. Như chúng ta đã biết, sân hận là
những năng lực tình cảm rất mạnh, chúng có thể hoàn toàn áp đảo tinh
thần chúng ta. Nhưng chúng ta có thể làm chủ được chúng. Nếu không,
chúng sẽ làm cho ta bị điêu đứng và việc tìm kiếm hạnh phúc với một tinh
thần thương yêu sẽ khó mà thực hiện được.
Trước hết, hãy khám
xét xem cái giận có tốt không. Đôi lúc, khi chúng ta chán nản vì một
hoàn cảnh nào đó, cái giận dường như giúp chúng ta mạnh hơn, tự tin hơn
và có quyết tâm. Lúc nầy, chúng ta phải kiểm điểm trạng thái tinh thần
của mình một cách cẩn trọng. Thật sự cái giận cho ta thêm năng lực, nếu
chúng ta khảo sát tỉ mỉ năng lượng của cái giận, ta khám phá ra rằng
năng lượng nầy rất là mù quáng : chúng ta không biết được kết quả của nó
sẽ là tốt hay xấu.
Bởi vì cái giận che lấp đi phần duy lý của bộ
óc. Vì vậy năng lượng của cái giận không thể được tín nhiệm. Nó có sức
hủy hoại rất lớn và tạo nên nhiều hành động đáng tiếc. Hơn nữa, nếu cái
giận tăng lên đến mức tối đa, thì một người sẽ trở nên điên loạn, làm
những việc có hại cho mình và cho người.
Tuy nhiên, chúng ta có thể phát triển một năng lượng khác cũng mạnh nhưng kiềm chế được để mà thích ứng với hoàn cảnh khó khăn.
Năng
lượng nầy có được phát xuất từ cách cư xử với lòng từ bi, sự kiên nhẫn
và lý trí. Đây là những thuốc giải hiệu nghiệm cho việc chữa trị cái
giận. Đáng tiếc thay, bao người hiểu nhầm về những điều nầy, và cho đấy
là biểu tượng của sự hèn nhát, yếu đuối. Tôi thì nghĩ ngược lại : chúng
chính là những dấu hiệu cho một sức mạnh nội tâm. Trạng thái tự nhiên
của lòng từ bi là sự dịu dàng, hòa nhã, mềm mỏng, nhưng có năng lượng
rất mạnh mẻ. Những kẻ dễ tức giận là những người thiếu kiên nhẫn, dễ bất
an và không ổn định. Do đó, đối với tôi, sự tức giận là một dấu hiệu
của yếu đuối.
Vì vậy, khi vấn đề xuất hiện, nên cố gắng giữ bình
tĩnh, với một hành động chân thành cho kết quả được công bằng. Dĩ nhiên
là sẽ có những kẻ lợi dụng bạn, khi bạn giữ không bám víu, và hành vi
nầy chỉ khuyến khích họ thêm hung hăng, thì bạn phải lên tiếng cho họ
biết quan điểm của mình, và nếu cần thì tìm biện pháp để đối phó, nhưng
tuyệt nhiên hành động không có sự tức giận hay ác ý ẩn bên trong.
Bạn
nên hiểu rằng, cho dù kẻ đối nghịch đang hảm hại bạn, cuối cùng thì
hành động nầy cũng chỉ gây hại cho chính họ thôi. Để kiểm soát sự trả
đũa của bạn vì íck kỷ, bạn cần phải kêu gọi đến lòng mong muốn thực tập
hạnh từ bi, và nhờ đó mà cố gằng giúp đỡ kẻ kia khỏi bị khổ não do chính
hành động không hay của họ gây ra.
Hành động trả đũa thường dựa
trên năng lực giận dữ với sự mù quáng cho nên sẽ không có kết quả tốt.
Vì thế, khi bạn chọn lựa cách đối phó một cách từ tốn, có ích lợi cho cả
đôi bên thì kết quả sẽ chính xác, có hiệu lực hơn.
Bạn và kẻ thùTôi
muốn nhấn mạnh rằng chỉ suy nghĩ về : lòng từ, sự kiên nhẫn sẽ không
ích lợi gì nếu bạn không thực tập chúng. Muốn thực tập những điều nầy
thì hay nhất là những lúc khó khăn xuất hiện, hãy thử thực tập chúng.
Và
ai là người cho ta những cơ hội khó khăn để thực tập? Dĩ nhiên là không
phải bạn chúng ta, mà là kẻ thù của chúng ta. Họ là những người gây cho
ta nhiều khó khăn nhất. Và nếu ta thật sự muốn học hỏi thì hãy xem kẻ
thù như là những người thầy giỏi nhất!
Người thực tập hạnh từ bi
và tình thương, cần phải thực tập luôn sự khoan dung, và như vậy thì ,
kẻ thù không thể thiếu được. Chúng ta phải cảm ơn kẻ thù, vì nhờ họ mà
chúng ta phát triển được sự an bình của tinh thần. Thêm nữa, trong những
trường hợp thuộc cá nhân hay công cộng có một thay đổi, kẻ thù cũng có
thể trở thành bạn.
Sân hận rất có hại, chúng ta cần phải thực tập
để làm giảm bớt năng lực của chúng nơi phần tinh thần, nếu không chúng
sẽ tiếp tục làm phiền và gây khó khăn cho ta trong việc thực tập sự an
lạc. Sân, Hận là kẻ thù thật sự của chúng ta. Đây là những năng lực mà
chúng ta cần phải đối phó.
Thật là tự nhiên khi chúng ta ai ai
cũng muốn có bạn. Tôi hay nói đùa là nếu bạn thật sự muốn ích kỷ, thì
bạn cần phải nên vị tha. Bạn cần phải giúp đỡ, săn sóc mọi người, lo cho
họ, làm bạn với họ, mang lại nụ cười cho họ. Kết quả ?
Khi mà
cần sự giúp đỡ, bạn sẽ tìm thấy bao là người sẵn sàng! Ngược lại nếu bạn
không lo gì đến hạnh phúc của kẻ khác, sau nầy bạn sẽ là kẻ thua thiệt.
Có
người nói tình bạn hay mang đến cãi vã, giận dữ, ganh tyﬠvà tranh dành ?
Tôi không đồng ý về điểm nầy. Tôi nhận thấy chỉ có tình thương mới mang
lại cho chúng ta những người bạn thân đúng nghĩa.
Trong xã hội
vật chất hiện nay, nếu bạn có tiền và có địa vị, thì dường như bạn có
rất nhiều bạn. Nhưng họ đâu phải là bạn của bạn, họ là bạn của tiền và
địa vị của bạn. Khi mà bạn trắng tay, mất hết quyền lực thì không còn
tìm ra những người bạn nầy nữa, họ biến mất .
Thực tế thì khi mọi
việc hanh thông, chúng ta cảm thấy tự tin và có thể tự lo, chúng ta cảm
thấy mình không cần bạn; nhưng khi địa vị và sức khỏe suy dần, thì
chúng ta mới biết là mình lầm. Lúc ấy, ta sẽ biết được ai hữu dụng và ai
vô dụng. Và để chuẩn bị cho lúc ấy, để cho có được những bạn tốt, ta
cần phải thực tập tình vị tha ngay từ bây giờ.
Tôi hay nói là tôi
lúc nào cũng cần bạn, càng nhiều càng tốt, và mọi người hay cười tôi về
điều nầy. Tôi yêu những nụ cười. Có rất nhiều nụ cười, nụ cười mai mỉa,
nụ cười gỉa tạo, nụ cười ngoại giao. Có những nụ cười không làm chúng
ta hài lòng, mà đôi lúc còn làm ta sợ hãi, nghi ngờ, phải không nào ?
Nhưng một nụ cười chân thật mang lại cho chúng ta bao là sự vui tươi, và
tôi tin là, đây là đặc điểm của con người. Nếu đây là nụ cười mà ta
mong muốn thì chính chúng ta phải làm sao để cho chúng được hiện diện.
Lòng từ bi và thế giớiĐể
kết luận, tôi muốn nói thêm như sau : hạnh phúc cá nhân cũng góp phần
không nhỏ trong việc làm cho xã hội con người tốt đẹp hơn.
Bởi vì
tất cả chúng ta đều cần tình thương, vì thế khi gặp một người , dù
trong trường hợp nào, chúng ta cũng có thể coi người đó như là anh, chị
em của ta.
Cho dù đấy là một khuôn mặt mới, cách cư xử, cách ăn
mặc cho dù có khác biệt, thật ra không có gì cách biệt giữa ta và người.
Những nhu cầu căn bản tự nhiên của mọi người đều giống nhau. Vì vậy
thật là điên rồ khi mà chỉ bám vào những khác biệt bên ngoài.
Cuối cùng thì con người chỉ là một và trái đất nhỏ bé nầy là nhà của chúng ta.
Để bảo vệ căn nhà của chúng ta, thì mỗi một người trong chúng ta cần phải kinh nghiệm được ý nghĩa của lòng vị tha.
Lòng
ích kỷ làm cho ta chỉ biết lừa dối và bạc đãi người khác, muốn diệt trừ
tính ích kỷ thì chỉ có cách phát triển tình vị tha. Nếu bạn thành thật
và có tấm lòng rộng mở, tự nhiên bạn sẽ cảm nhận được niềm tự tin, hiểu
rõ giá trị của chính mình và sẽ không còn sợ hãi nữa.
Tôi tin
rằng mỗi giai cấp xã hội -- bình dân, bộ lạc, quốc gia, và ngoại quốc
--chìa khóa cho một thế giới hạnh phúc, an lạc là phát triển lòng từ bi.
Chúng ta không cần phải theo một tôn giáo nào, hay phải tin vào một lý
tưởng gì, chỉ cần mỗi một người trong chúng ta phát triển hết những đức
tính tốt của con người là đủ.
Tôi cố gắng cư xử với những người
tôi gặp như một người bạn lâu năm. Điều nầy mang lại cho tôi một niềm
vui chân chất. Và đây là lúc để chúng ta tạo một thế giới hạnh phúc hơn,
an lạc hơn.