Trong các buổi lễ, Chư Tôn Đức cầu nguyện gì?
Đối với cá nhân, khi lâm vào hoàn cảnh bức bách, khổ đau, bất
trắc, bất như ý, con người thường cầu nguyện cho tai qua nạn khỏi, tìm
sự bình yên trong tâm hồn qua cầu nguyện.
Lời cầu nguyện này
chỉ giúp tâm trí được bình yên tạm thời. Nếu con người có học hiểu giáo
lý của đạo Phật, thâm hiểu luật nhân quả, biết rằng: mọi chuyện gì xảy
đến cho mình, đều do chính mình đã tạo nghiệp nhân trước đây, giờ phải
nhận nghiệp quả, nghiệp báo (gọi chung là quả báo).
Việc may mắn đến, mình biết ngay rằng: đó là phước báo, do việc thiện lành chính mình đã làm.
Việc không may xảy đến, mình biết ngay rằng: đó là quả báo, do việc bất thiện chính mình đã làm.
Theo chánh pháp, nên biết rằng: chỉ có phước báo mới làm giảm bớt hay tiêu trừ quả báo mà thôi!
Cầu
nguyện cho tai qua nạn khỏi, mà không tu nhân tích phước, không tu tâm
dưỡng tánh, không dừng các nghiệp bất thiện, phỏng có được gì ?
Thí
dụ chúng ta lỡ mượn nợ tiêu xài rồi (tạo nghiệp), bây giờ phải đền trả
(gặp xui xẻo), chỉ có cách lấy tiền tiết kiệm (phước báo). Không có
tiền tiết kiệm thì phải cầu nguyện trúng số để trả nợ chăng ?!
Người
có phước báo nhiều, dù gặp tai nạn lớn lao như rớt máy bay, động đất,
vẫn sống sót, gọi là số may mắn quá. Người có phước báo ít hơn, phải
chịu thương tích hay xây xát chút đỉnh, gọi là còn hên quá. Người không
có phước báo thì lãnh đủ quả báo.
Thời đức Phật còn tại thế,
khi chư vị thánh tăng phải đền trả các nghiệp báo cuối cùng, đức Phật
dạy trong Kinh Pháp Cú, như sau:
Dù lánh lên non núi,
xuống biển hay vào hang
khi nghiệp báo đã mang
không ai tránh thoát khỏi.
Theo
quan niệm Phật giáo, cầu nguyện không phải là van xin đức Phật, Bồ
tát, thần thánh hay năng lực linh thiêng huyền bí nào cả.
Cầu
nguyện là tập trung tâm trí, nhất tâm chuyển đổi vọng niệm mê lầm, xấu
ác trở nên thanh tịnh. Cầu nguyện vì thế chính là phương pháp quán
chiếu, nhìn lại con người thật của mình, quan sát tâm tình, trừ khử tà
kiến mê tín, khát vọng phàm tình, ích kỷ nhỏ nhen, ỷ lại yếu đuối. Cầu
nguyện là một cách định tâm, định ý để chuyển hóa lòng mình, lòng người.
Nếu
hiểu chính xác ý nghĩa cầu nguyện thì cầu nguyện là một phương pháp tu
tập, có giá trị tương đương với phương pháp thiền định, quán chiếu tự
tâm.
- Cầu nguyện cho thế giới hòa bình, chúng sanh an lạc là
lời cầu nguyện vị tha, đúng chánh pháp, trưởng dưỡng từ bi & trí
tuệ.
- Cầu nguyện cho mình, gia đình mình, đoàn thể mình, tôn
giáo mình là lời cầu nguyện vị kỷ, phi chánh pháp, không từ bi &
trí tuệ.
- Nếu ai cầu cũng được như ý, thế giới sẽ loạn, nhân
sanh đảo điên. Không làm việc cầu giàu có. Không tu hành cầu vãng sanh.
Không học hành cầu đỗ đạt. Các bên thù nghịch cầu nguyện đối phương
biến mất. Trái đất chỉ còn thú vật, đất đá, cây cỏ! Thảm họa của sự cầu
nguyện phi chánh pháp là như vậy đó!
- Trong chiến tranh thế
giới 1 và 2, hai phe lâm chiến đều làm lễ cầu nguyện long trọng, xin
Thượng đế giúp phe mình chiến thắng đối phương. Thượng đế bèn nghe theo
lời cầu nguyện này, nên hai phe đều tả tơi thê thảm. Đó là thảm họa của
sự cầu nguyện phi chánh pháp!
- Đạo Phật trải qua nhiều năm
tháng truyền bá xuyên qua nhiều quốc độ, nên mang cái vỏ mê tín của tôn
giáo, và lập ra nhiều nghi thức, lễ hội, để tiếp cận với quảng đại quần
chúng đang sống trong vô minh. Giáo lý đạo Phật rất siêu việt, nhiệm
mầu khi áp dụng trong đời sống, không buộc ai phải thờ lạy, cúng kiến
đức Phật với tâm cầu khẩn van xin, vòi vĩnh như đứa bé thơ. Trái lại,
đức Phật dạy:
Tôn thờ Như Lai mà không hiểu Như Lai,
chính là phỉ báng Như Lai vậy.
-
Ngày nay, người theo đạo Phật, tu sĩ cũng như cư sĩ, nhân danh phát huy
tín tâm của Phật tử, bày ra đủ thứ nghi lễ rườm rà, phức tạp, tạo vẻ
linh thiêng huyền bí, giải thích hiện tượng thiên nhiên phi chánh pháp,
đem kinh sách chữ nghĩa hù dọa những người ít hiểu biết, không thuyết
giảng chánh pháp, lại tuyên truyền tà pháp. Chẳng hạn như: người ngồi
xe lăn, chỉ nhờ tín tâm với tượng Phật ngọc mà phục hồi, đi đứng bình
thường!
Tóm lại, người Phật tử dù tại gia hay xuất gia, có chút
phước báu, có chút trí tuệ, ngoài tín tâm ban đầu qua các hình thức lễ
hội, sinh hoạt Phật giáo, nên phát tâm tìm hiểu cốt tủy của lời Phật
dạy, hướng tín tâm đến chỗ chánh tín. Không nên tiếp tục để các tà sư -
mang hình tướng xuất gia hay tại gia - hướng dẫn tín tâm ban đầu đến
chỗ mê tín.
Từ mê tín đến cuồng tín, chỉ cách một sợi tơ !
Tỳ-Khưu Thích-Chân-Tuệ
CHỦ-NHIỆM TẬP-SAN TỪ-BI TRÍ-TUỆ
(PHẬT-HỌC TỊNH-QUANG CANADA)