Lạy hay còn gọi là Lễ Bái, là nghi thức rất phổ thông trong dân gian,
mang ý nghĩa bày tỏ lòng biết ơn và niềm tôn kính đến với các đấng thần
linh, các bậc tiên hiền có công khai phá giang sơn, bảo vệ sơn hà xã
tắc, và tổ tiên dòng họ tiếp nối. Dân tộc Việt Nam chịu ảnh hưởng sâu
đậm văn hoá Trung Hoa, nên việc lễ lạy, từ hình thức đến nội dung, từ
lễ tổ tiên ông bà ở nhà cho đến lễ lạy Trời, Phật, Thánh, Thần ở đình,
chùa, lăng, miếu cũng đều bị ảnh hưởng theo.
Hầu hết các tôn
giáo đều có lễ lạy nhưng với nghi thức và ý nghĩa khác nhau. Với Phật
Giáo, ý nghĩa và cách thức lễ lạy khác với các đạo giáo khác. Đạo Phật
bắt nguồn từ Ấn Độ. Tại xứ này ngày xưa, dân chúng thường bày tỏ lòng
tôn kính chân thành đến một người nào đó họ ngưỡng mộ kính mến bằng
cách quỳ xuống sát đất, đặt trán mình lên chân của vị ấy. Đức Phật là
vị Đạo Sư, là bậc giác ngộ được tôn kính đặc biệt tại xã hội Ấn Độ thời
bấy giờ. Lúc đức Phật còn tại thế, mỗi lần nghe pháp hay thưa thỉnh
việc gì, chư Tăng thường chắp tay lạy ba lạy rồi thưa hỏi hay ngồi nghe
pháp. Đức Phật mặc nhiên chấp nhận cung cách này như là một tục lệ có
từ lâu đời của xã hội Ấn Độ. Tuy vậy Ngài cũng không đặt thành nghi
thức lễ lạy mà để tùy tâm các đệ tử. Sau khi Phật Niết Bàn, hình thức
lễ nghi và sự tôn kính ấy vẫn được duy trì trong các hàng đệ tử của
Ngài. Sự duy trì hình thức ấy với mục đích là luôn luôn xem đức Phật
như còn tại thế. Chư Tăng mỗi khi tụng kinh ôn lại lời Ngài dạy, phải
mặc áo cà sa tức áo mầu hoại sắc trang nghiêm, lạy Phật ba lạy. Hàng đệ
tử tại gia cũng theo quý chư Tăng lạy Phật như thế.
Tại sao lại lạy ba lạy mà không lạy hai lạy, bốn lạy hay năm lạy?
Ba lạy chính là lễ lạy ba ngôi quý báu tức Tam Bảo: Phật, Pháp và Tăng.
Người đời thường xem vàng, bạc, kim cương, hột xoàn, dollars, và danh
lợi thế gian là quý báu. Nhưng thực tế cho biết những thứ này không đem
lại hạnh phúc chơn thực, không cứu được con người thoát khỏi sinh lão
bệnh tử. Nhưng với ba ngôi quý báu Tam Bảo: Phật, Pháp, và Tăng có năng
lực dẫn dắt con người thoát khỏi mọi phiền não và ra khỏi sinh tử luân
hồi.
Phật là Giác, là thức tỉnh ra khỏi giấc ngủ mê. Đức Phật là
người đã giác ngộ và giải thoát hoàn toàn. Ngài là một bậc đạo sư, một
người chỉ lối dẫn đường cho mọi chúng sinh thoát khỏi sinh tử luân hồi.
Vì thế người Phật tử lạy cái lạy đầu tiên là để tỏ lòng thành kính,
ngưỡng mộ và nhớ ơn Phật, cùng là thề nguyện sẽ theo gương Ngài mà tu
hành để về bến giác. Pháp là những lời Phật dạy các đệ tử, sau đó được
ghi bằng chữ, gọi là Kinh và Luật. Còn Luận là những lời bàn luận của
các vị Bồ tát, đệ tử của Phật để làm sáng tỏ thêm những lời Phật dạy.
Vì thế người Phật tử lạy cái lạy thứ hai là lạy Pháp bảo nhằm bày tỏ
lòng thành kính, biết ơn và tưởng nhớ đến những lời dạy của Phật, những
lời dạy mà, nếu chúng ta thực hành sẽ có công năng đưa chúng ta qua
khỏi bể khổ, đến bến bờ giải thoát. Tăng là một đoàn thể sống chung với
nhau ít nhất là bốn người, bỏ nhà xuất gia đi tu, giữ đầy đủ giới luật
của Phật đặt ra, với mục đích tu hành giải thoát cho mình và cho tất cả
chúng sinh. Vì thế cái lạy thứ ba là lạy Tăng Bảo, từ các vị Thánh Tăng
xuất thế đến các vị Tỳ Kheo trụ thế tu hành chân chính, đạo đức trong
sạch, và giới luật trang nghiêm, để tỏ lòng thành kính và biết ơn những
vị này đã sống đời sống lý tưởng, đã hy sinh gia đình tiền của và danh
vọng, đã xem tiền bạc châu báu như rắn độc, danh lợi như đôi dép rách,
sắc đẹp như cạm bẫy, ăn ngon mặc đẹp như xiềng xích trói buộc, để tình
nguyện thay Phật dẫn dắt chúng sinh trên đường đạo.
Ngoài ý
nghĩa lễ lạy Phật, Pháp và Tăng nêu trên, ba cái lạy cũng còn mang ý
nghĩa lễ lạy ba ngôi qúy báu bên trong chúng ta và trong mỗi chúng
sinh, vì chúng sinh cùng chư Phật đồng một thể tánh sáng suốt (Phật
tánh), đồng một pháp tánh từ bi và bình đẳng (Pháp tánh), và đồng một
đức tánh thanh tịnh, hòa hợp (Thanh tịnh tánh).
Về cung cách lạy
cũng có nhiều thứ. Người Ấn Độ cũng như Trung Hoa có nhiều cách lễ lạy
khác nhau. Riêng Phật giáo Việt Nam thường lạy theo phương cách "Ngũ
thể đầu địa", tức là làm thế nào cho hai tay, hai chân và cái đầu đụng
mặt đất. Đây là một phương cách lạy tôn kính nhất trong tất cả các cung
cách lễ lạy. Khi lễ lạy, người Phật tử đứng ngay thẳng, hai chân khép
sát vào nhau, hai bàn tay chắp sát lại nhau cho khít theo thế hiệp
chưởng (không phải thế hình búp sen) tiêu biểu cho sự nhất tâm. Khi lạy
Phật có người để hai tay trước ngực lạy xuống. Cũng có người đưa hai
tay lên trán rồi mới lạy xuống theo phương cách ngũ thể đầu địa, tức là
khi lạy phải quỳ xuống, ngửa hai bàn tay ra như đang nâng hai chân Phật
và cúi lưng xuống đặt trán mình lên trên hai lòng bàn tay. Đối với phụ
nữ, thường là quì thẳng lưng rồi lạy, chứ không đứng, vì hình thể đặc
biệt của phụ nữ, khác với nam giới nên thế đứng thẳng trông hơi lộ liễu.
Trong
đạo Phật bao giờ sự và lý cũng phải viên dung. Về sự thì như trên chúng
tôi đã trình bày. Chúng ta lạy Tam Bảo với tất cả thân tâm thành kính
nhớ ơn, thành kính nhớ ơn Phật, thành kính nhớ ơn Pháp, và thành kính
nhớ ơn Tăng. Thế còn cái tâm của chúng ta trong khi lạy phải như thế
nào? Nghĩ ngợi gì? Tưởng nhớ đến ai, đến cảnh gì, vật gì? Hay là để tâm
không nghĩ ngợi, không cầu mong điều gì? Để trả lời câu hỏi này, thiết
tưởng chúng ta hãy nhớ lại bài kệ "Quán Tưởng" mà chúng ta thường tụng
trước khi đảnh lễ:
Năng lễ, sở lễ tánh không tịch,
Cảm ứng đạo giao nan tư nghì,
Ngã thử đạo tràng như Đế Châu,
Thập phương chư Phật ảnh hiện trung,
Ngã thân ảnh hiện chư Phật tiền,
Đầu diện tiếp túc quy mạng lễ.
Đã được dịch ra là:
Phật, chúng sinh tánh thường rỗng lặng,
Đạo cảm thông không thể nghĩ bàn,
Lưới đế châu ví đạo tràng,
Mười phương Phật hiện hào quang sáng ngời,
Trước bảo tọa thân con ảnh hiện,
Cúi đầu xin thề nguyện quy y.
Như
thế thì bản chất Phật và chúng sinh vốn là "không tịch" lặng lẽ, tạm
gọi là chân tâm. Chỉ từ khi bắt đầu khởi niệm, là bắt đầu bị cuốn vào
dòng vô minh, rồi thức mới hoạt động, mới suy nghĩ, mới phân biệt ra
cái "ta" (năng) và cái "không phải ta" (sở), mới nảy sinh ra tình cảm
yêu ghét, tạo nghiệp, trả quả, xoay chuyển trong vòng sinh tử không
thấy đường ra.
Phật thương xót chúng sinh mê muội "... trong trí
bồ đề mà không thanh tịnh, trong cảnh giải thoát mà sanh ràng buộc..."
(Lời sám hối), mới dậy cho chúng sinh tu hành để chấm dứt cái vòng luẩn
quẩn đó bằng cách trì giới, tham thiền, niệm Phật, trì chú, mục tiêu
đều để giảm bớt sự hoành hành của con vượn tâm, con ngựa ý, giảm bớt
những thói quen chấp trước, phân biệt, yêu ghét, từ từ đi tới định tâm.
Khi tâm đã "định" thì trí huệ bát nhã mới có dịp hiển lộ, mới được
hưởng mùi vị cam lồ của Phật Pháp. Đó là điểm đặc biệt của đạo Phật.
Nếu chỉ dậy con người ăn hiền ở lành thì nhiều tôn giáo khác đã làm,
đức Phật thị hiện ra đời là dư, không có gì đặc biệt đáng được tôn là
Đấng Đại Giác. Chính là vì Ngài đã "nhận" được cái tánh "không tịch" và
tự mình dẫn đường cho chúng sinh trong suốt 49 năm, còn để lại kinh
sách làm bản đồ cho đời sau nương theo tu tập mà trở lại được cái tánh
"không tịch" ấy.
Kẻ nội thù dìm ta trong dòng vô minh chính là
cái tâm sinh diệt suy nghĩ liên miên này. Cho nên nếu muốn báo đền ơn
Phật, vâng lời Phật thì ít nhất là trong khi lễ lạy phải tuân theo lời
Phật dạy, không suy nghĩ gì cả, chỉ theo dõi hành động mà thôi, lễ
xuống thì chỉ biết là lễ xuống, đứng lên thì chỉ biết là đứng lên, chắp
tay thì chỉ biết là chắp tay, v..v... không có nghĩ đến bất cứ ai,
không tưởng nhớ đến bất cứ cái gì. Hễ một niệm tưởng dấy lên là ô nhiễm
rồi, là hết "không tịch" rồi, là từ "nhất niệm vô minh" trôi lăn vào
dòng vô minh miên viễn rồi.
Nói tóm lại, "Năng lễ, sở lễ tánh
không tịch", nghĩa là người lạy và đấng mình lạy, thể tánh đều vắng
lặng bình đẳng. Thật tướng vạn pháp đều thể hiện một cách bình đẳng,
không phân biệt, không thấy có mình lạy và người để cho mình lạy. Nếu
khi lạy mà tâm còn vướng mắc một chút xíu mong cầu, hay một chút tơ
tưởng đến dòng họ tổ tiên, dù mỏng như một sợi tơ cũng không đúng phép.
Tâm phải ở trạng thái thanh tịnh vắng lặng. Phật giáo Việt Nam đã thực
hiện phép lý lạy này từ ngàn xưa, thiết tưởng không có phép nào đầy đủ
ý nghĩa và hợp với lý Bát Nhã hơn.