Tiên
sinh G. Ohsawa là một triết gia vừa là thầy thuốc người Nhật, đã có
nhiều năm làm việc tại Paris, ông cho rằng, thầy thuốc đi trên đường
tình cờ gặp một em bé vàng da mà không giúp cho em bé biết lá gan của em
bé đang có vấn đề nghiêm trọng, để cho gia đình em bé kịp thời chữa trị
thì người thầy thuốc cũng sẽ bị mang tội dối trá.
Đó
là câu chuyện vào những thập niên 50 của thế kỷ trước; còn bây giờ xã
hội văn minh hơn, sự chăm sóc sức khỏe bảo hiểm y tế ưu tiên hàng đầu,
người ta đã biết kiểm tra sức khỏe định kỳ để phát hiện bệnh sớm.
Hậu
quả của sự dối trá không chỉ ở những người thầy thuốc vô cảm mà bao gồm
mọi giới trong xã hội. Người kỹ sư xây dựng cầu đường, nhà cửa phải
chịu trách nhiệm kỹ thuật về những công trình của họ. Những cây cầu yếu,
những con đường đang thi công, những đoạn đường hư hỏng nguy hiểm cần
phải có biển báo để tránh tai nạn cho người tham gia giao thông, và biết
bao hiểm nguy đang rình rập đâu đó trong cuộc sống, nếu như không có ai
vô tình “dối trá” và mọi người đều biết đưa ra những dự báo, những tín
hiệu nguy cấp để thông tin cho nhau, thì cuộc sống này sẽ an toàn hơn và
đẹp hơn rất nhiều.
Ngày
xưa học tiểu học, cô giáo dạy học trò gặp mảnh chai hay vật sắc nhọn
trên đường đi thì nên nhặt bỏ vào chỗ an toàn, việc làm này tuy nhỏ
nhưng ảnh hưởng đến tâm tính học trò khi lớn lên, làm giàu thêm lòng
nhân ái.
Vì
cái bản chất của lòng người vốn thiện (Nhân chi sơ tánh bổn thiện), cho
nên, từ khi còn bé, sự giáo dục tưới tẩm hạt giống thiện lành từ thầy
cô, gia đình và xã hội là điều rất cần thiết, để cho các thế lực xấu ác
không thể xâm nhập vào tâm tính trẻ con ngây thơ trong trắng. Mẹ “dạy
cho con tiếng nói thật thà” (Trịnh Công Sơn) bằng những những câu tục
ngữ: “Một lời nói dối, sám hối bảy ngày”, hay “Ăn ngay nói thật, mọi tật
mọi lành”, hoặc “Đường đi hay tới, nói dối hay cùng”, “Một lời nói
phải, củ cải cũng nghe”… cũng không ngoài ý nghĩa răn dạy cách ăn ngay
nói thật.
Biết
mà không nói cũng mang tội “dối trá”, nói mà không hay, làm buồn lòng
người khác cũng mang tội. “Nói bên Đông, động lòng bên Tây/Tuy rằng nói
đó, nhưng đây chạnh lòng”. Nói nhiều quá cũng không tránh khỏi đa ngôn
đa quá. “Ăn lắm thì hết món ngon/Nói lắm thì hết lời khôn hóa rồ”. Người
ta nói cha mẹ sinh ra ta có hai tai nhưng chỉ một miệng thôi, cho nên
phải nghe nhiều hơn nói. Vì vậy ông cha ta mới dạy từ khi còn thơ dại
phải học ăn, học nói, học gói, học mở và phải ghi nhớ câu “Biết thì thưa
thốt, không biết thì dựa cột mà nghe”. Phải biết học cách lắng nghe từ
người lớn cũng như kẻ nhỏ vì “hậu sinh khả úy”, kẻ sinh sau cũng có
nhiều điều đáng cho ta học hỏi. Cha mẹ dạy con “Ăn có nhai, nói có
nghĩ”, nhưng cũng có một số ít người con không vâng lời khiến bậc phụ
huynh buồn lòng than thở “Sinh con ai dễ sinh lòng/ Sinh con ai cũng vun
trồng cho con”.
Sự
dối trá trong tình bạn hoặc trong tình yêu hay trong những thứ tình cảm
thiêng liêng khác đều phải trả giá bằng một sự cô đơn khủng khiếp, vì
“Một lần bất tín, vạn lần bất tin”. Người ta không thể để cho bạn dối
lừa quá tam ba bận, dĩ nhiên là họ sẽ delete cái tên bạn trong danh bạ
di động hay thậm chí không còn quan tâm nữa.
Trong
lĩnh vực kinh doanh cũng vậy, “Khách hàng là thượng đế”, họ luôn quý
trọng những nhà kinh doanh thật thà chân chính, và họ sẵn sàng tẩy chay
những kẻ buôn gian bán lận, làm mất lòng tin khách hàng. Cho nên, “thật
thà” là một trong những yếu tố thành công của những nhà doanh nghiệp.
Người
con Phật đã thọ Tam quy Ngũ giới, thường xuyên tụng giới, đương nhiên
không ai có thể quên giới thứ tư: “Không nói dối”, một trong năm giới
quan trọng của người Phật tử. Dù bạn là Phật tử hay không thì cũng phải
mưu sinh bằng một công việc gì đó, bất luận công việc gì, buôn bán hoặc
công chức, nếu bạn muốn ăn ra làm nên, mọi người quý mến thì không thể
thiếu tính cách thật thà, vui vẻ. Tôi là một người Phật tử, rất tâm đắc
với câu đối trong phòng khách của tịnh thất Viên Quang có liên quan đến
điều này: “Nói hay, hay nói, nói lời hay/ Làm phải, phải làm, làm việc
phải”.
Không nói dối!
Mẹ
dạy con từ tấm bé nói hay hơn hay nói, nói vừa đủ lời lẽ chân thực. Bạn
và tôi sẽ đồng ý với người nhạc sĩ họ Trịnh: “Dạy cho con tiếng nói
thật thà”. Làm người đừng bao giờ dối trá, nếu không, bạn sẽ rất đơn
độc, vì không ai dám chơi với hạng người ba hoa chích chòe, phải không
bạn?
Lê Đàn