Thất
bại, tuyệt vọng, chán đời…trong đời một con người có lẽ không mấy ai là
không trải qua. Giầu sang hay nghèo hèn, thông minh hay kém thông minh,
có học hay không học, sống ở thành thị hay nông thôn, hay miền sơn
cước, hải đảo… Người lành lặn hay người bị tàn tật … mấy ai mà không có
những lúc thấy chán đời rồi quay ra oán trách cuộc đời…
Con người
đâu có quyền lựa chọn là mình sẽ sinh vào một gia đình như thế nào:
giầu sang hay nghèo khó, có cả cha và mẹ, hay một gia đình ngập tràn
tiếng cười và tình yêu thương, hay là một gia đình đầy bạo lực, hay vừa
sinh ra đã bị bỏ rơi đâu đó...(Theo thuyết nhà Phật, thì tất cả đều do
nghiệp lực mà con người được sinh ra trong gia đình như thế nào đều do
nhân duyên và nghiệp đã tạo của từng người trong nhiều kiếp).
Vì vậy mà không phải ai sinh ra cũng được sống trong gia đình có đầy đủ cơm ăn, áo mặc, có đầy đủ mẹ cha…
Khi
lớn lên thì đâu phải ai cũng có chỉ số IQ cao để mà đi học được điểm
cao hay vượt qua được tất cả các kỳ thi tuyển quan trọng trong cuộc đời.
Khi
ra trường cũng không phải ai cũng được tuyển dụng vào đúng nghề mình
học, đúng công việc mình yêu thích, đúng những công ty hay nhà máy mình
ngưỡng mộ…
Cũng không phải tất cả ai cũng sinh ra đều được cắp
sách tới trường, cũng đều vào được đại học, cũng không phải ai học xong
cũng xin được việc làm như mong muốn…
Còn tình yêu lứa đôi cũng
làm con người ta thất vọng, tuyệt vọng, chán đời nhiều không kém so với
học hành, thi cử và công ăn, việc làm... Yêu đơn phương, yêu mà không
được gia đình chấp nhận, yêu mà không được ở gần nhau, yêu nhau mà không
lấy được nhau hay bị phụ tình, bị lừa dối…
Việc nuôi dạy con cái
cũng là một áp lực không nhỏ trong mỗi gia đình, nó có thể là sợi dây
bền vững hay cũng có khi lại là nguyên nhân đỗ vỡ của những đôi vợ chồng
trẻ.
Không phải ai sinh ra cũng được là hoàn hảo, cũng được sống, cũng thực hiện được những giấc mơ của mình.
Vậy
thì đã là con người đang sống trong một xã hội thì những việc không
được như ý muốn của mình nó sẽ là chuyện rất đỗi bình thường.
Do
đó, được sinh ra làm con người đã là vô cùng khó khăn, đã là rất quí báu
rồi, vậy thì hà cờ gì ta phải chán đời, tuyệt vọng, oán trách cuộc đời
này mà làm chi cho uổng phí.
Tại sao ta không cám ơn cuộc đời này nhỉ:
Vì
khi ta đang nằm trong bụng mẹ, Cả cha và mẹ ta đều đếm từng ngày mong
ta cất tiếng khóc chào đời, thế là ta đã hơn hàng triêu những đứa trẻ
khác rồi. Những đứa trẻ có khi chưa được vài tuần, vài tháng tuổi, hay
chưa thành hình hài đã bị cha mẹ chúng không cho chúng làm người, hay
những đứa trẻ khi còn nằm trong bụng mẹ mà cha mẹ chúng đã không mong
chúng có mặt trên đời này.
Vì khi ta sinh ra ta đã được mẹ ôm ta
vào lòng cho ta bú dòng sữa mẹ ấm thơm ngọt ngào và được sống trong vòng
tay yêu thương của cha mẹ, anh em, thế là ta đã hơn hàng triệu, triệu
trẻ em khác không có cha, hoặc mẹ hay không có một ai và phải sống trong
các trại trẻ mồ côi.
Vì khi ta lớn lên ta đã được ở trong một
ngôi nhà, ta đã được ăn và được mặc, cũng có lúc ta có thể ăn chưa được
no, chưa được ngon, hay mặc chưa đựơc đẹp hay đủ ấm, nhưng như thế là ta
đã hơn hàng triệu, triệu đứa trẻ khác không nhà, ăn thì bữa có, bữa
không và không cả áo ấm trên trái đất này.
Vì khi ta sinh ra ta đã được lành lặn, thế là ta đã hơn hàng vạn, vạn trẻ em khuyết tật trên trái đất này.
Vì
khi ta lớn lên ta đã được cắp sách đến trường, cho dù có thể chỉ là hết
bậc tiểu học, thế là ta đã hơn triệu, triệu trẻ em trên trái đất này
không được cắp sách đến trường.
Vì khi ta đang sống trong một đất nước không còn chiến tranh, thế là ta đã hơn triệu, triệu người trên trái đất này.
Vì
khi ta lớn lên ta đã có nghề nghiệp, có công ăn việc làm, trong nhà đã
có gạo, có cá có thịt, có tủ lạnh, ti vi, có tài khoản ở ngân hàng, có
phương tiện đi lại dù chỉ là xe đạp hay xe máy, xe hơi … thế là ta đã
hơn tỷ người trên trái đất.
Và giờ đây khi ta ngồi ở bất cứ đâu
ta có thể đọc, nghe, nhìn biết được tin tức trên khắp hành tinh này thế
là ta đã hơn tỷ người trên trái đất .
Cuộc đời còn gì tốt đẹp hơn
thế nữa. Vậy mà tại sao ta lại phải chán đời, ta phải tuyệt vọng, chỉ
vì vấp ngã hay khó khăn, để rồi ta tự hủy hoại đời ta, ta gục ngã, ta
làm cho những người thân yêu của ta phải đau khổ vì ta, tại sao ta không
cố gắng đứng dậy để đi tiếp.
Có khó khăn nào mà ta không thể vượt qua, có đau khổ nào mà ta không thể chịu đựng được.
Còn có biết bao nhiêu người bị cha mẹ bỏ rơi, sống lang thang vô gia cư, phải đi dọn nhà vệ sinh vẫn vào được đại học …
Chúng
ta hãy nhìn vào xung quanh chúng ta có biết bao nhiêu những con người
phi thường, tưởng như là không thể, thế mà lại có thể, đó là những con
người không có cả tay và chân vẫn là những vận động viên bơi lội, chạy
nhẩy…
Trên thế giới có biết bao nhà khoa học khuyết tật. Họ đã
vượt lên những tàn tật của mình để làm nên những điều kỳ diệu. Cùng với
tài năng thiên bẩm và sự tự rèn luyện để vượt lên số phận, họ đã trở
thành các nhà khoa học lớn, có các đóng góp quan trọng cho nhân loại,
những phát minh của họ tạo tiện nghi cho cuộc sống của cả người tàn tật
và không tàn tật.
Biết bao nhiêu những người khuyết tật nổi tiếng
trên thế giới và ngay cả Việt Nam, không những họ vẫn sống vẫn yêu đời,
họ vượt lên số phận nghiệt ngã của chính họ mà họ còn là những tấm
gương cho nhân loại này.
Ngay cả những loài động vật khác cũng
vậy, đã có những chú cún chỉ có hai chân, nó đã chịu đau đớn luyện tập
và đi được bằng hai chân hay sao…
Chúng ta đã, đang được thừa hưởng những tinh hoa, những cống hiến của cả nhân loại hàng bao thế kỷ qua.
Vì vậy mà chúng ta phải ngàn lần cám ơn cuộc đời này, cho dù trên con đường đi của mỗi con người đều có bão giông.
Cuộc đời này vẫn đẹp sao, vẫn đáng sống biết bao, vẫn cần bảy tỷ người đang sống phải biết nói lời cám ơn cuộc đời.