Chẳng hạn, chuyện phụ nữ khỏa thân, phô diễn da thịt quá mức
có thể rất đẹp, rất nghệ thuật đối với Tây Phương nhưng vô cùng độc hại đối với
các quốc gia Hồi Giáo và gây khó chịu cho các quốc gia chịu ảnh hưởng văn hóa
Đông Phương. Chuyện con cái bình đẳng với cha mẹ, lý luận tay đôi với cha mẹ có
thể rất bình thường ở Âu-Mỹ , nhưng gây “shock” cho phụ huynh ở các quốc gia Á
Châu.
Nếu như những tập quán, lề thói cư
xử, những giao tiếp, ăn mặc, phô diễn thân thể như thế cứ nằm yên ở một chỗ thì
chẳng có gì đáng nói, vì “Đèn ai nhà nấy
rạng.” Thế nhưng thế giới ngày hôm nay quá nhỏ mà phương tiện truyền thông
lại nhanh. Một cái váy ngắn, một kiểu ăn mặc hở hang, một kiểu xâm trổ trên
thân hình của cô ca sĩ nào đó có thể chỉ một tiếng đồng hồ sau đã trở thành thời
trang nóng bỏng thu hút hằng triệu, hằng triệu cô gái trên thế giới. Rồi một cử
chỉ, động tác, ăn mặc, có thể rất nhố nhăng của một ca sĩ nhạc Rap, nhạc Pop
nào đó, trong nhấp nháy đã trở thành “mốt” cho hằng triệu, hằng triệu thanh
niên trên thế giới bắt chước theo. Tệ nạn thanh niên, thiếu nữ du đãng vẽ bậy
lên tường đang là một căn bệnh bất trị tại Âu- Mỹ, nếu du nhập vào Việt Nam sẽ là
một thảm họa vì “đã nghèo lại mắc cái eo.”
Về vấn đề xung đột văn hóa, đối với
lớp người di dân, đang sống ở quê hương bỗng nhiên phải lưu lạc nơi xứ lạ quê
người văn hóa hoàn toàn khác biệt, là chuyện đau khổ. Cha mẹ thì vẫn giữ nề nếp
cũ, trong khi con cái thay đổi hòan tòan. Từ cái ăn đến cái mặc, đầu tóc, ngôn
ngữ, cách sống, cách đi đứng, cách nói chuyện, cách suy nghĩ, cách làm việc
v.v..đều khác với cha mẹ, từ đó mà tạo ra xung đột văn hóa. Có con cái, mà
chúng nó nói tiếng nước người với mình, theo văn hóa xứ người thì chẳng khác
nào một ông “Mỹ con”, một “bà đầm nhỏ” sống trong gia đình!
Bài viết này chỉ là sự sưu tầm
vụn vặt một số khác biệt về văn hóa và được trình bày dưới dạng đối chiếu,
không phê phán…để chúng ta cùng suy nghĩ xem có thể đóng góp được gì không?
Sau đây là một số khác bịệt:
1)
Tây Phương: Hở hang thân thể, vẽ tranh,
phơi bày, tạc tương đàn ông đàn bà khỏa là đưa ra cái đẹp để mọi người chiêm
ngưỡng. Đông Phương: Thân thể đàn ông, đàn bà là kín đáo. Phô bày
thân hình đàn bà, đàn ông lõa thể là xúc
phạm đến thuần phong mỹ tục và làm giảm giá trị của con người - nhất là đối với
đàn bà. Hình phạt lõa thể là hình phạt ô nhục nhất.
2)
Tây Phương: Đàn ông, đàn bà gặp nhau ôm
hôn để bày tỏ tình cảm thân thương, quý trọng. Đông Phương: Đàn ông, đàn
bà gặp nhau thì vái chào, nghiêng mình, sau này thì bắt tay chứ không có ôm
hôn. Ôm hôn chỉ dành cho các cặp tình nhân, vợ chồng và bày tỏ một cách kín
đáo.
3)
Tây Phương: Có thể để cả giày, gác chân
lên bàn để tiếp bạn. Đông Phương: Tiếp bạn là hình thức bày tỏ sự quý trọng
bạn. Các cụ ngày xưa hết sức nghiêm chỉnh khi đón tiếp bạn.
4)
Tây Phương: Trong Lễ Halloween ở Hoa Kỳ,
ma quỷ, hình đầu trâu mặt ngựa, phù thủy, cướp biển, quái vật miệng đầy máu, được
đàn ông, đàn bà, trẻ em mặc vào để đi xin kẹo, rước trong các trường học. Còn
trong nhà, ngòai sân giăng đầy mạng nhện giả, tiếng ma hú, cú kêu, mèo gào
v.v…. Đông Phương: Ma quỷ, quái vật, hình đầu trâu mặt ngựa, hình người
mặt thú là biểu tượng của những gì gớm ghê khiến người ta sợ hãi và tạo ra những
cơn ác mộng cho nên bất hạnh lắm mới phải chứng kiến những hình thù quái dị
này. Không biết có phải vì thế mà Tây Phương, thuốc an thần tiêu thụ đã lên tới
số lượng khủng kiếp chăng?
5)
Tây Phương: Chỉ tổ chức tiệc sinh nhật vì
chết rồi còn gì vui thú nữa mà kỷ niệm. Cho nên đối với Tây Phương không có
chuyện cúng giỗ cha mẹ, tưởng nhớ ngày qua đời của ông bà, cha mẹ. Đông
Phương: Kỷ niệm ngày giỗ (ngày qua đời) của ông bà, cha mẹ để nhớ lại cội
nguồn, anh chị em có dịp quây quần, ôn lại những kỷ niệm xưa cũ rất thân thương
đã mất. Đối với người Việt Nam,
nghèo quá mà không làm giỗ cha mẹ mình, ngày 30 Tết không nhang khói rước ông
bà là nỗi bất hạnh lớn. Thờ cúng tổ tiên là văn hóa lớn của Việt Nam.
6)
Tây Phương: Trẻ em ở Hoa Kỳ, mình gặp nó
mà không chào nó trước thì nó cũng chẳng chào mình vì…mọi người đều bình đẳng,
con nít, người lớn, cụ già đều ngang nhau. Đông Phương: Người Việt Nam mình, khi gặp cô, dì, chú, bác, cụ già, các bậc trưởng
thượng thì lên tiếng chào hỏi trước để chứng tỏ mình là con nhà có giáo dục.
7)
Tây Phương: Người ta tặng quà mình, chẳng
hạn như trong tiệc sinh nhật thì mình mở ra ngay và khoe cho mọi người biết. Đông
Phương: Nguời ta tặng quà thì để đó như món đồ quý giá, trưng bày, khi nào
khách hoặc bạn về mới mở ra.
8)
Tây Phương: Thăm viếng láng giềng, bạn
bè, ngay cả con cái cũng phải báo trước, nếu không họ sẽ vô cùng khó chịu và
không tiếp mình. Đông Phương: Khách tới chơi là quý, không nề hà chi cả.
9)
Tây Phương: Thấy người ta té xỉu, ngã xuống
thì cứ để đó, dù là học sinh trong trường…và chỉ gọi điện thọai cấp cứu. Nếu
không sẽ bị gia đình họ thưa kiện vì mình không phải là chuyên viên cứu cấp có
bằng cấp. Đông Phương: Người Việt Nam, nhất là quý bà, thấy ai ngã ra
bất tỉnh thì xúm lại cạo gió, giật tóc, xoa bóp v.v.. để cấp cứu vì không nỡ
quay mặt làm ngơ.
10)
Tây Phương: Thư từ của con cái gửi tới cha
mẹ không được mở ra xem vì đây là chuyện riêng tư của chúng nó. Mở thư của
chúng nó, nó sẽ cự nự mình ngay. Đông
Phương: Cha mẹ có thể mở ra xem rồi sau đó đưa lại cho con cái.
11)
Tây Phương: Quần áo lót của phụ nữ được
phơi bày như là một nét đẹp của văn hóa. Đông Phương: Quần áo lót của phụ
nữ không tiêu biểu cho văn hóa mà tiêu biểu cho dục tính.
12)
Tây Phương: Quốc kỳ có thể được may hoặc
in trên đồ lót, sú-chiêng của phụ nữ và được coi đó như nét đẹp của tự do. Đông
Phương: Đây là chuyện xỉ nhục quốc kỳ của quốc gia. Quốc kỳ phải được trưng
bày, treo ở chỗ trang trọng.
13)
Tây Phương: Khuyến khích phụ huynh tham
gia vào việc giáo dục con em ở nhà trường. Quyền hạn của phụ huynh rất lớn.
Chuyện phụ huynh học sinh ở Mỹ đưa nhà trường và thầy/cô ra tòa là chuyện thường.
Đông Phương: Người Việt Nam
theo luân lý Khổng-Mạnh, tin tưởng và giao phó việc giáo dục con em mình cho
nhà trường và thầy/cô, quý trọng thầy cô. Trong các dip lễ, Tết thường đem quà
biếu thày/cô, dù ở Hoa Kỳ cũng vậy. Cho nên chuyện kiện cáo nhà trường và thầy/cô
là chuyện bất đắc dĩ.
14)
Tây Phương: Tập cho con cái tính tự lập,
khuyến khích chúng nó đi làm thêm ngay trong lúc còn đi học để có tiền tiêu xài
riêng. Đông Phương: Con cái đang đi học mà phải đi làm là chuyện bất hạnh.
Đối với nhà giàu thì đây là chuyện xỉ nhục. Bổn phận của cha mẹ là lo cho con
cái thật đầy đủ, không thiếu một thứ gì cả.
15)
Tây Phương: Con cái tới tuổi trưởng thành, cha mẹ hết
trách nhiệm. Đông Phương: Người
Việt mình suốt đời lo cho con, rồi cháu nội, cháu ngọai. Vui thì có vui, nhưng
khổ thì cũng thật khổ.
16)
Tây Phương: Tinh thần đóng góp thiện nguyện
rất cao. Đông Phương: Lo cho thân nhân, bà con họ hàng mình trước: “Một giọt máu đào hơn ao nước lã”.
17)
Tây Phương: Cái gì xấu xa cần phơi bày
cho công luận biết để sửa chữa. Đông Phương: “Tốt phô ra, xấu xa đậy lại”. Tố cáo cái xấu của ai trước dư luận
đôi khi bị coi là ác độc, nhỏ nhen, cho nên đa số đều an phận thủ thường.
18)
Tây
Phương: Động một chút là kiện, cái gì cũng có thể lôi nhau ra tòa…để cho rõ
trắng đen, để kẻ xấu không dám tái phạm, để làm đẹp xã hội, để công lý sáng tỏ.
Đông Phương: “Vô phúc đáo tụng
đình” cho nên sợ, ngại kiện cáo để tránh tốn kém, giữ hòa khí, đỡ nhức đầu
vì thù oán…cho nên cái xấu cứ tồn tại mãi, công lý không sáng tỏ.
19)
Tây Phương: Đàn bà gây xì-căng-đan
(scandal) náo lọan xã hội sau đó viết hồi ký hoặc lên talkshow kiếm bạc triệu vì người Tây Phương thích tò mò, do đó mà
luân thường đảo ngược, xã hội suy đồi. Đông Phương: Đàn bà khi đã gây
xì-căng-đan như thế, tự thấy hổ thẹn, không dám công khai xuất hiện cho nên xã
hội bớt nhố nhăng.
20)
Tây Phương: Ca sĩ, nhạc sĩ, đào hát, tài
tử ci-nê, kiểu mẫu thời trang, talkshow host, cầu thủ bóng chày, bóng bầu dục,
bóng rổ, quyền anh…được coi như những “thần tượng” được triệu triệu người tôn
thờ, bắt chước. Đông Phương: Coi tất cả những thứ trên đều chỉ là thú giải
trí “Thưa rằng tiện kỹ xá chi” (Kiều)
không tiêu biểu cho tri thức, đạo đức, gương hy sinh, đời sống văn hóa, hạnh
phúc gia đình v..v..
21)
Tây Phương: Trong các dịp lễ lớn như Năm
Mới, cấp chỉ huy, chẳng hạn như hiệu trưởng, gửi thiệp chúc Tân Niên, kèm theo một
món quà nho nhỏ cho thư ký, nhân viên tòan trường...như một hình thức cám ơn
nhân viên dưới quyền đã giúp đỡ mình chu tòan trách nhiệm trong năm. Đông
Phương: Trong các dịp lễ, Tết, nhân viên phải đem quà biếu cấp trên để bày
tỏ lòng trung thành và kính trọng “xếp”. Quà càng to, càng quý giá càng tốt.
22)
Tây Phương: Buổi trưa, làm cùng sở, rủ
nhau đi ăn, mỗi người tự động trả tiền phần ăn của mình. Nếu cả nhóm cùng tổ chức
tiệc đãi một người nào đó thì phí tổn chia đều. Đông Phương: Mình mời
người ta đi ăn thì mình phải móc túi trả tiền, cho nên Việt Nam có danh từ
“khổ chủ”.
23)
Tây Phương: Đem khuyết tật của người khác
ra làm đề tài chế riễu là ác độc và thiếu văn hóa. Người khuyết tật ở Hoa Kỳ được
quý trọng và hưởng nhiều đặc ân. Đông Phương: Đem khuyết tật của người
khác ra chế riễu không bị công luận lên án và nhiều khi coi đó là chuyện vui
đùa.
24)
Tây Phương: Mở miệng nói “xin lỗi” là chuyện rất thường. Chẳng hạn
mình vừa bước vào cửa một nhà hàng nào đó, vô tình chạm phải một người khác-
chưa biết lỗi về ai- có khi cả hai người đều lên tiếng xin lỗi “I am sorry!”.
Xin lỗi là hành vi nhận lỗi về mình để tiến tới hòa giải, vui vẻ và không chạm
tự ái người ta. Đông Phương: Khi xin lỗi thì “cái tôi” của mình nhỏ bé đi và bị tổn thương, nhất là xin lỗi trước
công luận. Đối với Đông Phương, xin lỗi, có khi là sự nhục nhã. Tại Hoa Kỳ, nhiều
chính trị gia phạm lỗi gì đó, cứ biện minh mãi, cuối cùng phải xin lỗi, khi đó
mới được dân chúng bỏ qua. Xin lỗi là hành vi can đảm.
25)
Tây Phương: “Cám ơn” là câu nói rất phổ thông của xã hội Tây Phương. Vợ tặng chồng
một món quà, chồng nói cám ơn. Con cái biếu cha mẹ cái gì, cha mẹ nói cám ơn.
Vào nhà hàng, hầu bàn đưa đồ ăn ra, khách nói cám ơn. Vào siêu thị mua hàng,
khách trả tiền xong, người tính tiền nói cám ơn. Lên thang máy, người ta nhích
qua một bên cho mình đứng, mình nói cám ơn. Học trò nộp bài đúng hẹn cho thầy/cô,
thầy/cô nói cám ơn. Chỗ nào, lúc nào cũng cần lời nói “cám ơn” cho thuận thảo, vui vẻ. Đông Phương: Hình như tiết
kiệm lời nói “cám ơn”. Vào các siêu
thị của người Việt ở Mỹ (thực ra là của người Tàu) cũng ít nghe thấy tiếng “cám ơn”. Không phải Đông Phương không biết
ơn, nhưng văn hóa Đông Phương ít lộ ra ở bên ngòai mà dấu kín ở bên trong. Người
ngọai quốc sống ở Việt Nam
lâu rồi cũng hiểu mà thông cảm.
26)
Tây Phương: Ảnh hưởng bởi văn hóa thuần
lý trí (Cái gì cũng phải hợp lý). Họ rất lịch sự, kiên nhẫn nhưng không nhường
nhịn. Đụng tới quyền lợi của họ thì biết
tay họ ngay. Cách đây không lâu, một ông chánh án ở Nữu Ước đã kiện đòi bồi thường
1 triệu đô-la chỉ vì chủ nhân một tiệm Dry Clean (Giặt Sấy Khô) người Đại Hàn, đã
làm mất bộ quần áo của ông. Đông Phương: Ảnh hưởng bởi giáo lý “Từ Bi, Hỷ
Xả” do đó thường nhẫn nhục, chịu đựng dù có thiệt thòi.
27)
Tây Phương: Thảo luận thẳng thắn. Già trẻ,
lớn bé đều ngang nhau. Đông Phương: Phải biết kính trên, nhường dưới.
28)
Tây Phương: Trong phim ảnh, đàn bà đưa
tay tát đàn ông là chuyện “nhỏ” và đàn bà có quyền làm điều đó. Ngược lại, đàn
ông không được đánh đàn bà dù là đánh bằng một bông hồng. Đông Phương:
Đàn bà đưa tay tát đàn ông là đàn bà hung dữ. Đàn bà biểu tượng của “hiền mẫu”
cần phải nhu thuận.
29)
Tây Phương: Thời giờ đối với Tây Phương rất
quý cho nên có câu “Thời giờ là vàng bạc”.
Trong thương trường thì giờ lại còn quý báu gấp bội. Hẹn hò phải đúng giờ. Họp
hành phải đúng giờ và kết thúc đúng giờ. Giờ nào nghỉ là nghỉ. Giờ nào tái
nhóm, là tái nhóm, không có chuyện lộn xộn. Trễ giờ, không tôn trọng giờ giấc
là bày tỏ cho người khác thấy tính không tin cậy của mình. Đông Phương:
Hình như thời giờ thừa thãi và co dãn cho nên có danh từ “giờ cao-su”. Tiệc cưới
đề 6 giờ mãi 8 giờ mới khai mạc vì đa số khách đến trễ. Hẹn 10 giờ sáng, 12 giờ
mới tới, làm bạn bè, khách hàng, người hùn hạp méo mặt. Thực tế đối với Đông
Phương, một năm chỉ xử dụng được nửa số giờ. Một trăm năm chỉ xử dụng được có
50 năm tổng số giờ. Có thể vì thế mà Đông Phương chậm tiến so với Tây Phương
chăng?
30)
Tây Phương: Mặc quần áo rách, nhất là quần
Jean rách đùi, rách đầu gối, rách gấu quần v.v..đang là kiểu cọ thịnh hành ở
Âu-Mỹ. Quần áo rách giả tạo này rất đắt tiền vì nhà sản xuất phải thuê người xé
mấy đầu gối, gấu quần sao cho nó rách một cách tự nhiên. Đông Phương: Quần
áo rách chứng tỏ gia đình nghèo. Mặc quần áo rách là điều xấu hổ vô cùng. Trong
văn chương để mô tả một người nghèo khổ, như ăn mày chẳng hạn đều có câu “ăn mặc
rách rưới.”. Ngày xưa tại Miền Trung và Miền Bắc, một bà bán rau, bán bún ngòai
chợ khi đi ra ngòai cũng mặc áo dài tươm tất. Quần áo tươm tất biểu tỏ tư cách
của con người “Y phục xứng kỳ đức.”
31)
Tây Phương: Không coi ai thông minh hơn
ai, không coi ai ngu dốt hơn ai. Nếu được huấn luyện, học hành đàng hoàng, tất
cả đều thông minh. Không được học hành, không được huấn luyện thì ai cũng ngu dốt
cả. Do đó tại Hoa Kỳ chẳng hạn, thật lạ lùng và xúc phạm nếu có ai cất tiếng mắng
mỏ người khác “Đồ ngu !” Cô giáo/thầy giáo mắng mỏ học sinh như vậy sẽ bị khiển
trách và có khi bị đuổi việc vì xúc phạm tới học sinh và vi phạm thiên chức của
nhà giáo. Đông Phương: Quan niệm rằng mỗi người có số mệnh, do sinh vào
giờ tốt nào đó thì thông minh. Rủi sinh vào giờ xấu nào đó thì ngu dốt và ngu dốt
suốt đời. Cho nên người có học một chút thì coi thường người ít học. Trong văn
học sử, chúng thấy ngày xưa rất nhiều nhà nho kiêu hãnh vì cái học của mình và
khinh bạc người ít học.
32)
Tây Phương: Đặc biệt tại Hoa Kỳ, cần phải
nói về mình, về thành tích của mình càng nhiều càng tốt để người ta tin tưởng.
Ra ứng cử tổng thống thì phải nói “Tôi có
đầy đủ khả năng để giải quyết những vấn đề của đất nước. Tôi chính là sự chọn lựa
tốt nhất (the right choice) của đồng bào lúc này.” Ra ứng cử tổng thống mà
khiêm tốn nói rằng “Tôi tài hèn sức mọn,
đồng bào bỏ phiếu cho tôi thì tôi cám ơn.” thì báo chí sẽ cười ầm lên và
nói rằng, “ Ông tài hèn sức mọn thế thì ông
nên về đuổi gà cho vợ, xin để người khác làm tổng thống!” Đông Phương:
Phải thật khiên tốn. Không nên nói về mình mà phải để người khác ca ngợi mình.
Ca ngợi mình là hành vi lố bịch nhất theo câu ngạn ngữ “Cái tôi đáng ghét”.
33)
Tây Phương: Chủ nghĩa cá nhân là tối thắng.
Cái “Tôi” là nhất. Sở thích của tôi là tuyệt đối, gia đình, cha mẹ, làng nước,
luật pháp không thể can thiệp. Chẳng hạn như một bà Mỹ đã nuôi một con khỉ dã
nhân (Chimpanzee) để bầu bạn, tắm chung, ngủ chung với nó, khiến nó nổi ghen, tấn
công một bà bạn khi bà này đến thăm mà hai người ôm hôn để chào mừng nhau.
Trong các trường học Mỹ câu biểu ngữ “ I
am unique” (Tôi là độc nhất) trang trọng treo khắp nơi để khuyến khích học
sinh phát triển mọi khả năng của “Cái Tôi”. Đông Phương: Không hủy diệt,
ngăn cấm “Cái Tôi” nhưng “Cái Tôi” đôi khi phải nhường bước cho giá trị chung của
gia đình, cộng đồng, làng nước, không ngòai mục đích tạo sự “hòa thuận” trong
xã hội. Các nhà tư tưởng Đông Phương cho rằng “lọan” phát xuất từ “một người” rồi
lan ra ngòai xã hội, chứ không bao giờ có chuyện “thiên hạ đại loạn” trước.
Chính vì thế mà Đông Phương lấy Tu Thân làm gốc chứ chưa hẳn lấy Pháp Trị làm gốc.
34)
Tây Phương: Tình cảm được bộc lộ thả cửa,
đôi khi cuồng lọan. Đông Phương: Phải ý nhị, đằm thắm, vừa vừa phai phải
theo câu tục ngữ “Thoang thoảng hoa nhài
thơm lâu”. Quá cuồng nhiệt có thể bị coi như tâm tính bất bình thường.
35)
Tây Phương: Dùng “body language” như nhún vai, nhăn mặt, bĩu môi, lấy tay chỉ vào mặt
(khán giả hoặc người đối thọai) là chuyện bình thường. Đông Phương: Nhún
vai, bĩu môi, lấy tay chỉ vào mặt người ta v.v.. được coi như khiếm nhã, vô lễ…có
thể đưa tới ẩu đả.
36)
Tây Phương: Nhiều “kịch tính” chẳng hạn
như ở Mỹ, cái gì cũng “Great!” (Ngon, hay, giỏi), “Wonderful!” (tuyệt, tuyệt vời),
khen cho vừa lòng người. Đông Phương: Khen không đúng chỗ có khi bị coi
là mỉa mai người ta.
37)
Tây Phương: Tinh thần trách nhiệm rất
cao. Mình lãnh đạo một đất nước, cộng đồng, cơ quan, đoàn thể…thành công thì
mình hưởng, thất bại mình phải chịu chứ không thể đổ lỗi cho ai. Đông Phương:
Hay biện minh, đổ thừa tại Trời, tại số, và cả trăm thứ tại, bị khác. Khó khăn
trong việc nhận lãnh trách nhiệm.
38)
Tây Phương: Sẵn sàng quên đi quá khứ nhất
là quá khứ đau buồn để hướng về tương lai. Đông Phương: Sống với quá khứ,
ôm chặt lấy quá khứ.
39)
Tây Phương: Không thù dai. Sau khi tòa án
đã quyết định, công lý đã sáng tỏ thì dù oan trái thế nào cũng bỏ qua và không
còn thù oán nữa. Sau những ngày tranh cử bầm dập, kể cả chơi đòn bẩn, ứng cứ
viên tổng thống thất cử đọc diễn văn thừa nhận mình thua và chúc mừng người thắng
cử, đồng thời vì quyền lợi của đất nước, cam kết hợp tác với tân tổng thống. Đông
Phương: Thù dai. Thù truyền từ đời này sang đời khác. Còn đối thủ chính trị
thì không thể đội trời chung.
40)
Tây Phương: Ai làm người nấy chịu. Chuyện
nào ra chuyện nấy. Người ta làm hư xe của mình thì tập trung vào chuyện “hư xe”
không đem chuyện gia đình người ta ra nói. Đông Phương: Nhất là người Việt
Nam
mình, con phạm lỗi đem bố mẹ ra chửi. Người ta viết một bài báo không vừa ý
mình liền đem đời tư của người ta ra bêu riếu, rồi chụp cho một cái mũ. Chụp mũ
đang là căn bệnh lan tràn ở hải ngọai.
Tạm Kết Luận:
Trong một xã hội ngưng đọng, “bế
quan tỏa cảng” thì không có giao lưu văn hóa. Khi đã không có giao lưu văn hóa
thì ảnh hưởng ngọai lai rất ít, do đó không có xung đột văn hóa. Trong một xã hội
bị ngọai bang đô hộ, hoặc giao tiếp rộng rãi với thế giới như ngày hôm nay, thì
thế nào cũng có xung đột văn hóa. Nông thôn ít bị ảnh hương bởi những nền văn
hóa ngọai lai. Thành phần sống tại đô thị, thành phần cộng tác hoặc làm ăn buôn
bán với người ngọai quốc hoặc được hưởng đặc ân của ngọai bang trong thời kỳ nô
lệ, thường nhanh chóng chạy theo văn hóa mới. Ngày nay thành phần du-học-sinh sẽ
là thành phần du nhập văn hóa mới khi trở về đất nước. Hơn thế nữa, với cuộc
cách mạng tin học và truyền thông, Internet sẽ là một phương tiện đưa văn hóa mới
vào từng ngõ ngách, từng căn nhà, thậm chí ngay cả buồng ngủ của chúng ta nhanh
nhất. Chỉ cần bật máy điện tử lên thì mọi hình ảnh xấu tốt trên tòan thế giới sẽ
hiện ra trước mắt và dĩ nhiên tác động tới người xem.
Bắt chước cái xấu thì rất dễ và rất
nhanh, nhưng bắt chước cái tốt thì rất khó. Chẳng hạn một cô gái cư ngụ ở một
thành phố tại Việt Nam
có thể bắt chước một kiểu áo cưới, kiểu tóc xanh xanh đỏ đỏ, kiểu áo hở ngực ở Cali rất nhanh. Nhưng cô
gái này không hiểu được và không biết rằng, thanh niên thiếu nữ sống ở Cali muốn vuơn lên phải học
hành vất vả, vừa đi học vừa đi làm. Bù đầu với thi cử. Ra trường đi kiếm job
(công việc) bở hơi tai. Có khi phải làm việc tại một tiểu bang xa xôi. Khi có lợi
tức rồi thì phải trả nợ tiền vay lúc đi học (student loan), rồi phải trả hằng
trăm thứ tiền nào… tiền nhà, tiền xe, bảo hiểm xe cộ, tiền ăn, điện thọai, quần
áo, bảo hiểm sức khỏe, thuế lợi tức rất cao, rồi phải giúp đỡ cha mẹ, gửi tiền
về giúp ông bà nội/ngọai còn ở Việt Nam. Rồi mỗi năm phải học thêm để kiến thức
không lạc hậu và cố gắng hội nhập với xã hội (mainstream) mà không mất bản sắc.
Liệu cô gái ở Việt Nam
này có bắt chước được những đức tính tốt đó để phấn đấu vươn lên ngay trong xã
hội của mình không?
Bắt chước không phải là chuyện xấu.
Cho tới năm 1870 Nhật Bản vẫn còn lạc hậu như Trung Hoa, Đại Hàn và Việt Nam,
nhờ có tinh thần học hỏi rồi bắt chước mà vươn lên địa vị cường quốc. Nhưng trước
khi bắt chước hãy suy nghĩ câu tục ngữ ông bà để lại: “Thấy người ta ăn khoai, vác mai
đi đào. Thấy người ta ăn mía, vác sào mà nhai.” Điều này có nghĩa là phải
chọn lọc trước khi bắt chước. Thế nhưng không phải ai cũng có sự chọn lọc. Mà
chọn lọc như thế nào? Nói đến đây thì câu chuyện lan rộng ra lãnh vực giáo dục.
Chúng ta cần giáo dục gia đình, giáo dục học đường, giáo dục bản thân và cần
nhìn thấy những tấm guơng tốt trong xã hội. Ngòai ra, sự đóng góp của tôn
giáo cũng rất quan trọng cho văn hóa của một dân tộc. Để tạo sự hiểu biết
rộng rãi về vấn đề này, các đại học, các câu lạc bộ thanh niên v.v..cần tổ chức
những buổi hội luận truyền hình, thảo luận nghiêm chỉnh về những xung đột, khác
biệt văn hóa. Những buổi hội luận này nên tổ chức trên căn bản “ trình
bày thẳng thắn”, chứ không phải là một “phiên tòa” để lên án,
công kích những cái gì mà mình cho rằng xấu hoặc mình không đồng ý. Muốn thế
thì tham luận đoàn của cả hai phía phải có quyền trình bày quan điểm của mình.
Và chủ tọa đòan chỉ đúc kết mọi ý kiến chứ không đưa ra một kết luận nào- tức
không bênh, không chống – không ngòai mục đích để mọi người cùng suy nghĩ. Đó
là lối tác động tâm lý, tạo nhận thức và chuyển hóa từ từ mà Hoa Kỳ thường áp dụng.
Sau hết, đây là một đề tài to lớn cần
sự đóng góp của nhiều giới có quan tâm. Chúng ta nên nhớ rằng, khác biệt văn
hóa đưa tới xung đột văn hóa, xung đột văn hóa đưa tới chia rẽ, ngay trong gia
đình cũng mất hạnh phúc. Nếu khác biệt văn hóa có nguồn gốc tôn giáo
có thể đưa tới bạo động. Hiện nay tại các quốc gia Hồi Giáo, hay tại các quốc
gia Ky Tô Giáo có người Hồi Giáo sinh sống, đang có những xung đột văn hóa mà
những giá trị văn hóa này phát xuất từ những tín điều. Riêng tại Hoa Kỳ, chính
những công dân của đất nước này nhưng là tín đồ Hồi Giáo, đã có những hành vi
khủng bố hoặc chạy ra nước ngòai, gia nhập các tổ chức khủng bố rồi kêu gọi giết
hại đồng đội và người Mỹ, dù Hồi Giáo được tự do phát triển tại Hoa Kỳ. Lịch sử
cho thấy tôn giáo cực đoan tạo ra tín đồ cuồng tín với văn hóa khắt khe và nếu
họ là thiểu số, họ sẽ sống như một “ốc đảo” trong cộng đồng dân tộc. Tôn giáo tốt
lành, cởi mở tạo ra văn hóa hiền hòa, dung dị và có thể hòa nhập với bất cứ xã
hội nào. Cái khó của một cộng đồng là làm thế nào du nhập cái mới để đất nước tiến
lên mà không mất bản sắc. Xã hội nào cũng phải tiến lên nhưng cái nào tốt? Cái
nào xấu? Cái nào độc hại? Cái nào nên bắt chước... là cả một vấn đề nhức đầu
trong bối cảnh tòan cầu hóa như ngày nay.
Đào
Văn Bình
(California
Tháng 9, 2010)