Nguyễn Phú Quyết Tiến (Bình) cũng đùa nghịch bình thường như bao đứa trẻ khác
Anh
Tân và chị Thuận đều là cán bộ công tác tại thị trấn Vụ Bản. Anh chị
kết hôn năm 1987 đến năm 1992 chị Thuận sinh cháu trai đặt tên là Nguyễn
Phú Quyết Tiến, Tiến khoẻ mạnh bụ bẫm và lớn lên trong sự vui mừng
khôn tả. Tai họa ấp đến trong một lần ra sông chơi, Tiến chẳng may chết
đuối, khi ấy cháu 5 tuổi. Lúc này chị Thuận cũng không thể sinh thêm
con vì lý do sức khỏe.
Kiếp luân hồi?
Con mất, vợ
chồng anh Tân suy sụp. anh Tân cũng nghỉ việc, ra làm tự do. Vợ chồng
anh Tân chị Thuận tưởng như sẽ phải sống với nhau trong sự côi cút không
con thì một ngày đầu năm 2006, bỗng có một cháu bé tự khẳng định cháu
chính là cháu Tiến, người đã bị chết đuối năm 1997!
Xóm Cọi, xã Yên Phú, huyện Lạc Sơn, tỉnh Hoà Bình nằm bên bờ sông Bưởi
Nhấp
chén nước, thả những vòng khói thuốc lá chậm rãi anh Tân đã kể lại cho
tôi nghe câu chuyện ly kỳ này. Khi Tiến mất cháu đang là học sinh
trường mầm non Hoa Hồng ở thị trấn Vụ Bản. Cô giáo dạy cháu Tiến là cô
Đông và chính cô Đông là người đã phát hiện ra cháu Tiến đã “lộn về
nguyên bản” ở cháu Bình con anh Hoan, chị Dự, người trong bản. Cháu
Bình sinh ngày 06/10/ 2002. Lần đầu tiên cô Đông thấy cháu Bình có
những biểu hiện rất lạ, cô hỏi chuyện cháu bảo cháu không muốn học ở
đây, cháu muốn được học ở trường của cháu. Cô Đông hỏi lại, thế trường
cháu ở đâu? Trường Hoa Hồng ở ngoài thị trấn, cháu Bình trả lời. Sao
lại là trường Hoa Hồng, làm sao cháu biết trường đó, cô Đông thắc mắc.
“Nhà cháu ở ngoài đó, nhà cháu gần nhà ông Lai”. Nghe Bình nói đến đây
cô Đông sởn hết cả tóc gáy. Cạnh nhà ông Lai là nhà anh Tân và lẽ
nào…Thời gian tiếp theo cô Đông âm thầm tìm hiểu và biết thêm. Một lần
chị Dự mẹ cháu Bình đánh cháu vì cháu nghịch bẩn hết áo quần. Rơm rớm
nước mắt thằng bé bảo: “Mẹ đừng đánh con, bẩn áo quần thì mẹ đưa con về
nhà con để con lấy”. Chỉ nghĩ trẻ con nói nên chị Dự không để ý gì.
Những lần khác chị Dự có đánh Bình lại bảo “con đã chết một lần rồi, mẹ
đừng đánh con lại chết lần nữa đấy”. Sau mỗi lần bị mắng là cháu lại
đòi được về nhà.
Chị Bùi Thị Dự bên tấm ảnh cậu con trai Bùi Lạc Bình khi vừa tròn 3 tháng tuổi
Một
lần cháu Bình đòi chị đưa về nhà, điên tiết chị Dự bảo thích thì ngồi
lên xe tao chở đi. Bình ngồi sau xe bảo mẹ chở ra thị trấn, từ chợ thị
trấn Bình bảo mẹ chở đến cuối sân vận động và rẽ vào phố Hữu Nghị. Đến
số nhà 25, chính là nhà anh Tân, Bình xuống xe nói với mẹ “nhà con
đây”. Tuy nhiên nhà đóng cửa, chị Dự lại chở Bình về. Một lần nữa, chị
Dự đi chợ thi trấn và cho Bình đi cùng và đến chợ Bình lại nằng nặc đòi
mẹ “đưa về nhà con”, hai mẹ con lại đến trước nhà anh Tân sau khi thấy
cửa đóng then cài mẹ con lại ra về.
Mặc dù Bình nói vậy nhưng
chưa bao giờ bao giờ chị Dự để ý gì vì nghĩ Bình chỉ là một đứa trẻ mới
4 tuổi. Câu chuyện thực sự “nóng” từ ngày cô Đông phát hiện ra những
biểu hiện lạ ở Bình cùng với lời chị Dự kể cô Đông mới hoài nghi thực
sự. Cô Đông đem chuyện kể lại với những giáo viên trong trường, trong
đó có cô Phương. Là người quen biết với chị Thuận nên cô Phương đã lập
tức kể lại câu chuyện ly kỳ này cho chị Thuận nghe: “cô vào trong xóm
Cọi xem sao nghe nói thằng Tiến nó “lộn” về vào cháu Bình đang học ở
trường trong đó”. Cũng chẳng dám tin và đem chuyện kể lại với chồng,
anh Tân lập tức giục vợ phải vào xem sao. Trước đây, khi cháu Tiến mới
mất có một bà xem bói người Mường nói với anh rằng: “Anh đừng buồn,
cháu Tiến linh thiêng lắm rồi sẽ quay về với anh thôi”. Lần khác anh đi
xem bói tận Hoà Bình ông thầy cũng nói điều tương tự. Là người không
mê tín nên lúc đó anh chỉ nghĩ rằng người ta động viên mình. Thế nhưng
lúc nghe vợ kể lại câu chuyện Tiến lộn về trong xóm Cọi anh Tân cũng
bán tín bán nghi và phân vân liệu lời thầy bói năm xưa có chăng lại là
sự thật. Anh đã quyết định phải một lần đi tìm hiểu xem sao.
Hành trình tìm lại con
Anh Tân và cậu con nuôi Bùi Lạc Minh-Nguyễn Phú Quyết Tiến
Một
ngày sau anh Tân đã cùng với chị Thuận tìm đến xóm Cọi, tìm đến nhà vợ
chồng Hoan Dự. Vốn chưa biết nhau nhưng khi đến nhà anh Tân cứ làm như
đã quen biết gia đình từ lâu lắm. Không nhận ra ai nhưng chị Dự, anh
Hoan cũng không dám hỏi vì nhỡ đâu người quen lâu rồi mình không nhận ra
nếu hỏi lại…vô duyên. Sau mấy câu hỏi thăm anh Tân bắt đầu hỏi đến
cháu bé: Thằng bé Bình đâu nhỉ bác ngắm tý xem lớn đến đâu rồi. Chị Dự
cho biết cháu đang đi chơi cùng chúng bạn, một lát sau chị Dự cũng gọi
cháu về để anh Tân gặp mặt. Về đến nhà thằng bé cứ lấm lét nấp sau cảnh
cửa. Anh Tân buông lời: Có nhớ bác không, bác mua nhiều bi cho cháu
đây này. “Biết rồi, lúc nãy thấy hai người đi đầu làng biết rồi”. Nghe
thằng bé nói vậy anh Tân phát hoảng. Sao nó lại biết mình vào đây cơ
chứ.
Sau vài câu chuyện hai bên trở nên thân tình anh Tân ngỏ ý
muốn đưa cháu Bình về nhà chơi, anh Hoan chị Dự đồng ý. Riêng thằng bé
nghe nói được đi là leo tót lên xe và chiều ngay hôm đó anh Tân đưa
cháu Bình về nhà mình. Trên đường về, để thử thằng bé, anh Tân dừng xe
trước một ngôi nhà cao tầng bảo cháu, nhà bác đấy cháu vào đi. Lập tức
Bình bảo, đây không phải, nhà ở dưới kia cơ. Đi qua rất nhiều đường
trong thị trấn, anh Tân không đi theo đường chính vì muốn thử thằng bé.
Ngạc nhiên là Bình cứ chỉ rành rọt và cho đến ngôi nhà anh Tân thì mới
thôi.
Vừa mở cửa nhà, Bình lập tức xuống xe và chạy tót vào
trong và mở tủ bới đồ đạc. Chị Dự đi cùng đã định ngăn lại vì sợ vợ
chồng anh Tân đánh giá con mình thiếu giáo dục nhưng anh Tân đã ngăn
lại. Mặc cho cháu Bình tìm kiếm. Anh Tân hỏi thế cháu đang tìm gì. “Tìm
cái máy bay và cần cẩu”. Nghe Bình nói anh Tân giật mình vì đây là hai
món đồ chơi anh đã mua cho cháu Tiến trước đây. Đến lúc cháu qua đời
anh mới mang vứt đi. “Bác cất đi rồi để lúc nào bác tìm lại cho cháu”,
anh nói với cháu Bình. Sau bữa cơm anh Tân bảo cháu ra xe để chở hai mẹ
con về nhưng thằng bé bảo, nhà ở đây, không về đâu. Nói rồi Bình chạy
vào nhà leo lên giường:
- Đây là giường con, chỗ con nằm ở đây.
- Thế cháu hay nằm thế nào?
- Con nằm thế này này. Nói rồi Bình nằm sấp xuống giường.
Nhìn
cái dáng Bình nằm y như Tiến năm xưa vợ chồng anh Tân lặng người, chị
Thuận chỉ còn biết úp mặt vào lưng chồng khóc sụt sùi bởi thằng bé có
những cử chỉ giống con mình năm xưa quá. Trước sự tha thiết của thằng bé
đêm hôm đó chị Dự đã miễn cưỡng cho con ở lại với gia đình anh Tân.
Biết chuyện thằng bé, đêm hôm đó hàng xóm láng giếng kéo đến chật kín
nhà. Ai cũng thử Bình bằng những câu hỏi để xem nó kể lại chuyện ngày
xưa có chính xác không.
Về ở hẳn với anh Tân
Chị Thuận, Bình_Tiến, Anh Tân và người bác ruột Bùi Văn Tuấn
Đêm
đầu tiên Bình ở với anh Tân chị Thuận, anh chị đã hỏi cháu rất nhiều
chuyện. Hỏi chuyện… con chết thế nào, tại sao lại về trong xóm Cọi. Bình
bảo, con cũng đã quay về nhà nhưng đến cái cống đầu ngõ có một người
to lớn cứ chặn con lại rồi đuổi đi nên không vào được nhà. Một hôm đang
ở dưới chân cầu Vụ Bản, nơi Tiến chết đuối gặp vợ chồng anh Hoan đi
chợ về và… Tiến theo về Xóm Cọi, “lộn” vào Bình.
Cũng đêm đó,
anh Tân giả vờ gọi lớn Tiến ơi, lập tức ở trong nhà Bình dạ và còn hỏi
lại bố gọi gì con. Chỉ vào chị Thuận hỏi đây có phải là mẹ con không,
cháu cũng trả lời phải. Những lời nói, những hành động rất giống Tiến
đã làm cho anh Tân chị Thuận nghĩ rằng Bình chính là do Tiến “lộn” về.
“Việc cháu gọi chúng tôi cũng hoàn toàn tự nhiên chẳng ai bảo với cháu
cả”, anh Tân nhớ lại.
Đưa cháu Bình trả về với bố mẹ đẻ của cháu
anh Tân vẫn canh canh trong lòng. Nghĩ đến chuyện thằng bè khóc lóc
khi phải bắt về anh lại thương nó vô cùng, từ ngày nó đến với gia đình
anh cứ nghĩ nó chính là Tiến. Thế nhưng, nó là con nhà người ta, mình
nói ra không chỉ vợ chồng Hoan Dự mà cả thị trấn này sẽ nói là muốn
cướp con người ta nên dựng chuyện. Bao nhiêu suy nghĩ cứ giằng xé trong
con người anh Tân. Về phần nhà chị Dự, mặc dù con cứ nằng nặc đòi ở
với anh Tân chị Thuận nhưng đó là điều không thể. Anh chị lấy nhau cũng
sáu năm mới có được cháu Bình, chị cũng không thể sinh được con nữa.
Nhà anh Tân lại giàu có, nếu cho cháu về ở dư luận lại cho rằng mình
bịa chuyện chỉ vì hám tiền. Ba ngày hôm sau, vì nhớ thằng bé anh Tân
lại vào xóm Cọi thăm cháu. Vừa thấy anh Tân, Bình đã nhảy tót vào lòng
anh như người thân thiết từ lâu lắm. Mặc cho bố mẹ, bà nội vẫn đang
ngồi bên cạnh. Điều ngạc nhiên là chính Bà Thỉn bà nội cháu bé nói với
anh Tân: “Từ ngày thằng Bình bắt đầu bi bô tập nói tôi đã biết nó không
phải người Mường mà là người Kinh. Nó nói tiếng Kinh rành rọt, điều mà
chưa một đứa bé người Mường nào giống thế”. Chính Bình cũng đã có lần
nói với mẹ: “con là người Kinh, con không phải người Mường. Mẹ không
đưa con về con sẽ chết”. Bà Thỉn đưa Bình đi học cháu khóc và nói:
“cháu không học trường này đâu, cháu học trường gần nhà cháu cơ, trường
ở ngoài thị trấn”.
Một thời gian sau đó Bình liên tục đòi bố mẹ
“đưa về nhà con” và doạ “không đưa về con sẽ chết”. Một lần bình ốm
nặng, anh Hoan chị Dự đã rất lo lắng, sợ điều thằng bé nói sẽ linh, nó
sẽ chết thật. Dù được mỗi mình cháu nhưng không còn cách nào khác, cuối
năm 2006 anh chị đã đồng ý cho Bình về ở hẳn với nhà anh Tân, chị
Thuận. Từ ngày về với “nhà của con” Bình chơi vui vẻ và không còn bệnh
tình gì nữa.
Anh Tân chỉ về nơi cậu con trai duy nhất Nguyễn Phú Tiến đã ngã xuống sông Bưởi
Ở
Lạc Sơn chuyện “con lộn” xưa nay không phải là hiếm, không có gì là
quá lạ lẫm. Thế nhưng, “con lộn” về ở hẳn với bố mẹ người đã chết như
Bình thì chưa từng xảy ra. Sau khi Bình về ở với anh Tân chị Thuận, cả
hai gia đình đã làm thủ tục cho nhận con nuôi. Bình được chuyển về
trường mầm non Hoa Hồng nơi Tiến ngay xưa học và tiếp tục đi học. Kể từ
ngày về ở với bố Tân, mẹ Thuận, Bình cũng được đổi thành tên Tiến và
mang họ Nguyễn Phú Quyết Tiến, Tên họ trùng với cháu Tiến con anh Tân
đã chết đuối cách đây hơn 10 năm.
Chị Thuận bảo, thời gian cháu
Bình về ở với vợ chồng chị, câu chuyện này đã trở thành đề tài bàn tán
xôn xao. Không chỉ ở thị trấn Vụ Bản, cả tỉnh Hoà Bình đi đâu cũng nghe
nói về chuyện “lộn con” có một không hai này.
Những “bằng chứng” khó giải thích
Trong
cuốn sách phật giáo Hương Hiếu Hạnh xuất bản năm 2007, câu chuyện về
“con lộn” Tiến-Bình đã được đưa vào sách với nhan đề “Một trường hợp tái
sinh ở Vụ Bản”. Cuốn sách không đưa ra sự phủ nhận hay khẳng định mà
chỉ ghi nhận đó là trường hợp người thật việc thật đang hiện diện tại Vụ
Bản. Và câu chuyện kỳ lạ nay cũng đã đến tai những người nghiên cứu về
tâm linh. Anh Tân cho biết, nhà nghiên cứu Nguyễn Phúc Giác Hải, Trung
tâm tiềm năng con người đã nhiều lần điện thoại gặp anh chị để xin
được tìm hiểu nhưng anh Tân từ chối. Hiện Bình-Tiến đã đi học lớp 1 và
cũng bình thường như bao đứa trẻ khác. Anh Tân không muốn sự việc lại
trở nên phức tạp và được thêu dệt thêm.
Trước khi gặp gia đình
anh Tân, tôi thật sự ái ngại khi đề cập đến vấn đề này. Tuy nhiên, trái
hẳn với lo lắng của tôi, anh Tân rất vui vẻ kể lại câu chuyện một cách
tỷ mỉ. Thậm chí, đang giờ hành chính nhưng anh vẫn gọi chị Thuận về để
hai vợ chồng kể chuyện Tiến-Bình cho tôi nghe. Tuy nhiên, hôm tôi đến
nhà Tiến đang đi học, cháu học cả ngày và trưa ở lại trường. Để giúp
tôi hiểu rõ hơn, trưa đó chị Thuận đã đón cháu về nhà. Vừa về đến cổng
Tiến đã nhanh miệng gọi bố, thấy tôi Tiến khoanh tay chào chú rất lễ
phép. Cháu rất khôi ngô, nói chuyện tự nhiên. Vừa vào nhà là kể chuyện
cô, chuyện lớp, hết chuyện này sang chuyện khác. Cháu cứ ôm lấy anh Tân
mà kể, chẳng biết ngại ngùng mặc cho lúc đó trong nhà có rất nhiều
người và cả mẹ đẻ của cháu, chị Dự.
- Bình này chú ở trong xóm Cọi ra đưa cháu về với mẹ Dự đây. Tôi hỏi cháu
- Cháu là Tiến chứ
- Không. Cháu là Bùi Văn Bình, hôm nay trong bản có lễ hội chú ra đưa cháu về xem
- Không về đâu, cháu là Nguyễn Phú Quyết Tiến, cháu không phải Bình, cháu ở với bố Tân mẹ Thuận cơ.
Anh Tân ngồi cạnh cháu cũng thêm vào:
- Chú nói đúng đó, con là Bình không phải Tiến đâu
-
Bố nói dối, con là Tiến. Bố đừng đuổi con nghe bố, bố thương con mà.
Nói rồi thằng bé rơm rớm nước mắt, hai tay ôm chặt lấy anh Tân như van
xin trông đến tội nghiệp.
Lúc mới về, Tiến còn vui mừng nói cười
và mỗi lần thấy tôi cầm máy ảnh lên cháu lại làm dáng. Thế nhưng khi
nói đưa cháu đi về xóm Cọi cháu chẳng còn nói cười nữa mà chỉ ôm lấy bố
Tân.
Câu chuyện đang dang dở với Tiến thì cũng là lúc cháu phải
vào lớp. Trước lúc đi Tiến lại khoanh tay dõng dạc chào chú và không
quên dặn “cháu không về xóm Cọi đâu nhé”. Thời gian tiếp xúc với cháu
không được bao lâu nhưng tôi thật sự ấn tượng với thằng bé. Tiến thật
khôn và lanh lợi nhất là khi tiếp xúc với người lạ, mới 6 tuổi hiếm có
cháu nào được như Tiến.
Trưởng bản Bùi Văn Tỉnh và anh Bùi Văn Hoan, bố đẻ bé Bùi Lạc Bình
Bây
giờ mỗi tuần anh Tân lại đưa Tiến-Bình về ở với mẹ đẻ của mình một
lần. Dù Tiến chẳng muốn về nhưng anh Tân buộc phải làm như vậy bởi anh
muốn cháu luôn biết rằng chị Dự mới là người sinh thành ra cháu. Anh
Tân luôn khẳng định, Tiến giờ hoàn toàn bình thường như các bạn cùng
trang lứa. Chuyện của cháu ở Vụ Bản ai cũng biết, anh cũng chẳng có ý
định dấu giếm điều gì. Trước, đây là đề tài “hot” được bàn tán từ đầu
làng đến cuối ngõ nhưng bây giờ mọi người cũng đã quen với sự hiện diện
của Tiến-Bình tại nhà anh Tân, chị Dự.
Chuyện bình thường ở Vụ Bản
Trong
những ngày ở Xóm Cọi để tìm hiểu về trường hợp của cháu Bình-Tiến
chúng tôi còn biết thêm tại Xóm này còn có thêm hai trường hợp “con
lộn”.
Không đến mức đòi về ở hẳn như Bình về với gia đình anh
Tân, chị Dự nhưng câu chuyện con lộn của Bùi Thị Hồng Thắm, ở xóm Cọi
cũng được người dân ở Lạc Sơn bàn tán xôn xao. Thắm là con gái nhưng
người “lộn” vào cháu lại là con trai. Tôi tìm đến nhà Thắm khi bóng
chiều đã khuất dần sau núi. Nhà cháu nghèo lắm, căn nhà gỗ bé xíu nằm
chênh vênh bên sườn núi. Thắm sinh năm 1991, trước Thắm còn có một chị
gái. Cũng vì nhà nghèo nên hai chị em đang phải làm phụ hồ ở Hà Nội, bố
cháu anh Bùi Thanh Minh cũng đi làm ăn nơi xa thỉnh thoảng mới về một
lần. Hôm tôi đến một mình chị Bùi Thị Toàn, mẹ Thắm ở nhà. Đã mấy năm
nay, chỉ có những ngày lễ tết gia đình chị Toàn mới được tề tưu đông
đủ. Ngày thường chỉ có mỗi chị Toàn dò dõ mong ngóng chồng con, ba bố
con đi làm ăn xa thế nhưng nhà nghèo thì vẫn hoàn nghèo. Khi tôi hỏi
đến chuyện “con lộn” chị Toàn nhớ lại rồi cười ngặt ngẽo. Chị bảo ngày
mới phát hiện Thắm bị “lộn”, cháu có những biểu hiện lạ lùng nhưng cũng
buồn cười lắm.
Chị Toàn kể: Khi Thắm bi bô biết nói, một lần
hai mẹ con đang chơi đùa bỗng cháu “xị” mặt rồi nằng nặc đòi: “mẹ đưa
con về nhà” dù lúc đó đang ở trong nhà mình. Nghĩ trẻ con chưa hình
dung được đâu là nhà mình nên chị Toàn đã cố diễn giải đây chính là
nhà. Thế nhưng Thắm vẫn không chịu, chị Toàn nghĩ chắc cháu đòi sang
nhà bà nội ngay sát vách. Chị bế cháu sang nhà bà nhưng vẫn không phải.
“Nhà ở ngoài kia cơ”, Thắm bảo. Thì ra con bé này đòi đưa đi chơi nên
nói thế, chị Toàn nghĩ vậy và quát Thắm, sợ mẹ cháu không dám đòi nữa.
Một hôm ở ngoài nhà kho của thôn chơi, hôm đó là ngày hội làng nên
người trong lạng tụ tập tại đây rất đông. Đang chơi đùa ở sân bỗng
nhiên Thắm nói với bà nội: “mẹ cháu kia kìa”. Đó là bà Nguyễn Thị Nghe,
người ở đầu làng. Do xóm Cọi rộng, nên nhà chị Toàn và nhà bà Nghe dù
cùng xóm nhưng cũng chỉ biết nhau qua loa. Mới 3 tuổi, Thắm có thể nhận
nhầm mẹ nên bà nội nói với cháu: đó không phải mẹ cháu, mẹ hôm nay lên
nương.
Lúc Thắm được 5 tuổi, hôm đó cháu được bố mẹ cho ra
đồng. Khi trở về đi qua nhà bà Nghe cháu chỉ tay rồi bảo với bố mẹ “nhà
con đây này”. Nghĩ buồn cười quá, chị Toàn bảo lại con “con thích thì
mẹ đưa vào nhà con”, thế nhưng khi vừa bước vào công Thắm đột nhiên
dừng lại: “Con không vào nữa đâu, chị Hằng đang ở trong đó, con ghét
chị ấy vì chị đã xui con trèo cây làm con ngã chết”. Nghe con nói vậy
chị Toàn bèn hỏi lại nửa đùa nửa thật: “Thế con là Ma Ly à”. Người
Mường thường gọi người chết là “ma”, vì biết Ly, con trai bà Nghe đã
chết nên chị Toàn mới hỏi vậy. Tưởng trêu con bé ai ngờ con bé gật đầu.
Từ hôm đó chị Toàn mới “xâu chuỗi” lại toàn bộ những biểu hiện lạ
thường từ ngày con bé cứ đòi chị “đưa về nhà con”. Chị bắt đầu nghĩ đến
chuyện thằng Ma Ly nó đã “lộn” về con Thắm nhà mình. Người Mường vốn
xem đây là chuyện bình thường nên vợ chồng chị Toàn chẳng sợ sệt một
chút nào thậm chí ngày ngày vẫn hỏi chuyện và trêu đùa con bé.
Nói
thêm về Ma Ly, Bà Nghe sinh được bốn người con trong đó Ly và Hương
(con gái) là cặp song sinh. Một hôm Ly và Hương, lúc đó 7 tuổi được chị
gái tên Hằng dẫn đi hái ổi ở bên triền núi. Là con trai nên Ly được
phân công trèo lên hái quả. Quả ổi nằm tít ngoài xa, Ly rất vất vả
nhưng vẫn không tài nào hái được. Hằng ở dưới cứ động viên em cố lên và
trong một phút sẩy chân Ly ngã rơi xuống đất. Cháu bị chấn thương sọ
não và mất ngay sau đó.
Có nhiều trường hợp khác
Có
một câu chuyện mà mãi đến khi Thắm nói rằng cháu chính là Ma Ly thì
chị Toàn mới nhớ lại. Đó là ngày còn mang thai Thắm, chị vốn là người
yếu nên khi mang thai ốm đau liên miên. Một hôm đi chợ ngoài thị trấn
về chị bị cảm, trong cơn mê man chị mơ một giấc mơ rất sợ. Một đứa bé
rách rưới cứ đuổi theo làm chị chạy trốn mãi thế nhưng vì mệt quá nên
đến lúc thằng bé cũng đuổi kịp và bắt lấy chị. Giật mình tỉnh dậy đem
câu chuyện vừa mơ kể lại với chồng nhưng anh bảo mệt trong người mơ
thấy những điều sợ hãi là chuyện bình thường. Chị Toàn sau đó cũng chỉ
nghĩ vậy và cho đến ngày Thắm nhận mình là Ma Ly chị mới nghĩ lại và
cho rằng đó không chỉ là giấc mơ. Có thể thằng bé trong giấc mơ đó
chính là Ma Ly và nó đã theo chị về nhà từ đó. Chị Toàn đã có lần hỏi
Thắm, sao con không theo về những nhà giàu cho sướng lại theo mẹ nghèo
mà khổ. Thắm bảo hôm đó mẹ đi chợ về con nhìn thấy mẹ xinh nên đi theo
mẹ. Như vậy giấc mơ chị Toàn mơ thấy ngày đó là đúng sự thật.
Chuyện
Ma Ly “lộn” vào Thắm cũng nhanh chóng lan toản ra khắp nơi. Mọi người
lạ ở chỗ đây là trường hợp đầu tiên một người con trai lại “lộn” vào
người con gái. Trước đây Thắm học cùng với cậu út nhà bà Nghe và chơi
rất thân với cháu này. Ban đầu mọi người không biết chuyện nên cứ trêu
“chắc con bé này nó thích con bà Nghe”. Sau khi mọi người đã biết không
còn ai trêu đùa nữa. Thắm giờ đã đi lại với gia đình bà Nghe và nhận
bà làm mẹ. Thắm được gia đình bà Nghe xem như người con ruột rà trong
nhà. Dù không về ở cùng nhưng tình cảm giữa Thắm và gia đình bà Nghe là
rất sâu đậm.
Ông Bùi Văn Tỉnh, xóm trưởng xóm Cọi cho biết: “Ở
xóm Cọi đã ghi nhận ba trường hợp con lộn. Người Mường quan niệm, những
đứa trẻ dưới 12 tuổi bị chết bất đắc kỳ tử có khả năng “lộn” về và vào
một người nào đó. Người bị lộn sẽ có khả năng nhớ và kể lại những gì
diễn ra trước khi chết một tháng. Thế nhưng, sau 12 tuổi người được
“lộn” lại trở về trạng thái bình thường”. Trái với những gì ông Tỉnh
nói, theo như lời chị Toàn kể thì Thắm nhớ được rất nhiều chuyện. Có
lần Thắm tự dưng nói với chị hàng xóm cạnh nhà bà Nghe rằng “ngày xưa
em trèo ổi nhà chị bị chị đánh mấy lần”. Chị này khẳng định đúng là
ngày xưa thằng Ly nó hay trèo ổi nhà chị và bị chị đuổi thật. Một hôm
Thắm gặp người trong làng, người đó bằng tuổi Ly và hơn cháu rất nhiều
tuổi và bảo: “Mày nhớ tao không, ngày trước tao với mày toàn đi đá bóng
với nhau nhỉ”. Người này nghe Thắm xưng mày tao ban đầu nghĩ cháu hỗn
nhưng sau biết đó là Ly lộn về nên cười xoà bởi cháu nói hoàn toàn
chính xác. Thắm hiện nay vẫn được mọi người trong gia đình, bạn bè và
cả xóm bản gọi bằng cái tên thân thương-Ma Ly. Chị Toàn bảo cháu rất
vui với cái tên đó. Chị cũng thoải mái cho cháu đi lại vì nhà bà Nghe
cũng rất nghèo. Thắm đi lại vì cái tình của… người con lộn chứ không vì
mục đích gì khác.
Ngoài Bình, Thắm tại xóm Cọi còn có cháu Thu
con cô giáo tiểu học chi Cọi Quách Thị Đức. Thu cũng được một người
chết trong bản lộn về từ bé. Ngày bé Thu cũng nằng nắc đòi “về nhà
con”. Tuy nhiên vì nhà có người chết đó rất giàu có nên chị Đức đã
không cho cháu về ở cùng gia đình đó, chị sợ mang tiếng hám tiến nên
bịa ra chuyện này. Thu hiện nay cũng được gia đình nhà đó nhận làm con
và đi lại rất gần gũi. Chị Đức bảo: “nếu tôi không ngăn cấm quyết liệt
từ bé thì nó về ở hẳn bên đó thật”. Hiện Thu đã lớn và đang học lớp 9
trường huyện.
Có một điều nhận thấy rất rõ, qua các cuộc nói
chuyện với ông Trưởng bản và cả một số trường hợp khác mà tôi sẽ nói ở
phần tiếp theo của bài viết, thì người dân ở đây, đặc biệt là những
người Mường trong xóm Cọi, thực sự coi chuyện con lộn, con lẫn là một
việc hết sức bình thường, tỉ như chuyện mớ rau, con cá vậy. Tiếp xúc
với những người trong cuộc như bố mẹ những người chết, bố mẹ những cháu
được coi là có “con lộn” họ đều khẳng định đó là câu chuyện có thật.
Kể cả cô giáo Đông, cô giáo Đức cũng khẳng định điều đó. Cả ba trường
hợp vẫn đang là “người thật việc thật” ở Lạc Sơn chứ không chỉ là câu
chuyện kể hay truyền thuyết gì.