Các chuyên gia vào
cuộc và xác định, cô bé hoàn toàn khỏe mạnh và thứ ngôn ngữ lạ mà cô sử
dụng chính là tiếng Tây Ban Nha chuẩn. Bằng thứ tiếng này, cô cũng khẳng
định mình là người Tây Ban Nha, rằng tại thành phố Toledo, trong một
ngôi nhà trên đường phố, người hàng xóm vì ghen tị đã dùng dao đâm cô.
Cảnh sát Tây Ban Nha đã kiểm tra lại câu chuyện này; tất cả đều trùng
hợp. Đúng là có một cô gái 22 tuổi từng sống ở Toledo , chính trong ngôi
nhà và đường phố mà cô bé ở Anh đã nói đến. Một hôm, người ta tìm thấy
cô bị giết chết. Cha mẹ cô đã già và tới nay vẫn còn than khóc vì thương
nhớ con. Khi hỏi đến người hàng xóm nay cũng đã già, người này thú nhận
tội ác của mình.
Báo chí thế giới đăng tải câu chuyện trên khiến nhiều người kinh
ngạc. Nhưng các nhà khoa học thì không ngạc nhiên vì đối với họ, hiện
tượng đó không phải là mới.
Vào những năm 1970, Elena Markard -
cô gái Đức 20 tuổi ở Tây Berlin - bị thương nặng. Khi tỉnh lại, cô bắt
đầu nói tiếng Italy rất chuẩn - thứ tiếng mà trước đó một chữ cắn đôi cô
cũng không hề biết. Cô khẳng định tên mình là Rozetta Liani, sinh ở
Italy năm 1887 và đã... chết ở đó năm 1917. Khi được đưa tới địa chỉ
"quê cũ" tại Italy , Elena gặp một bà già, vốn là con gái của người phụ
nữ có tên Rozetta đã quá cố. Không do dự, cô gái 20 tuổi Elena chỉ vào
bà già và nói: “Đây là con gái tôi - Fransa”.
Tạp chí Tiếng vọng
hành tinh của Nga cũng đã có lần kể về cậu bé Titu người Ấn Độ: Cậu
bỗng nhiên nói rằng tên mình là Sures Varma, chủ một cửa hiệu ở Agra ,
có vợ là Uma và hai đứa con. Cha mẹ cậu hoảng sợ liền đi Agra tìm hiểu
và được biết: Đúng là có một thương gia tên Varma từng sống ở đó và đã
chết vì bị bắn vào đầu. Khi gặp góa phụ và hai đứa con, Titu nhận ra cả
ba người. Một điều thú vị là trên đầu Titu có dấu vết bẩm sinh đúng vào
chỗ vết thương của ông Varma trước đây.
Trong lịch sử từng có
hàng nghìn trường hợp quay trở về cuộc sống dĩ vãng. Một lý thuyết được
gọi là “trí nhớ gene” đã được đề xướng để giải thích các hiện tượng này.
Theo nhà nghiên cứu Hidtoring Tan, trí nhớ gene là trí nhớ đã được di
truyền từ các thế hệ trước. Ngay từ khi con người mới sinh ra, trong bộ
não đã tồn tại vùng lưu giữ ký ức của mọi việc từng xảy ra từ đời bố mẹ,
ông bà, cụ kỵ... Trí nhớ gene được lưu trong những phân tử protein của
tế bào não. Khi có một năng lực nào đó làm khởi động các phân tử ấy thì
ký ức về đời trước sẽ được phục hồi, con người bỗng nhiên nhớ lại những
gì từng xảy ra với tổ tiên xa xôi, y như là đã xảy ra với chính mình.
Các
nhà nghiên cứu sinh linh lại cho rằng hiện tượng này là do “phách” của
một người đã chết nào đó nhập vào một người sống. Phách là cái nằm bên
trong thể xác, thể xác có thể chết đi nhưng phách thì không bao giờ bị
tiêu tan, nó tồn tại mãi từ kiếp này sang kiếp khác theo vòng luân hồi.
Nếu người đang sống mà yếu về năng lực tinh thần và thể xác thì sẽ bị
phách mới nhập khống chế, điều trước tiên là kích động việc nhớ lại cuộc
đời của người đã chết. Lý thuyết này được khá nhiều người ủng hộ vì
trong một số trường hợp, người quay trở về kiếp trước được xác định là
hoàn toàn không có quan hệ họ hàng gì với người mà họ đã hóa thân.
Ai là người sở hữu trí nhớ gene?
Liệu
có phải ngay từ khi sinh ra, mỗi người đều tích trữ trong bộ não mình
dữ liệu về những đời trước? Các nhà khoa học nhận thấy rằng cả cuộc đời
một con người, dù có sống đến 100 tuổi thì cũng mới chỉ tiêu thụ có 1/10
năng lực của bộ não. Có thể 9 phần còn lại đã tích chứa những ký ức,
hình ảnh, sự kiện của nhiều đời nhiều kiếp khác nữa mà trí nhớ gene là
cái khóa cần được mở mới biết được.
Theo ông Edgar Cayce, người
được coi là có khả năng khơi dậy những hình ảnh trong tiền kiếp của
người khác: Đôi khi những hình ảnh trong trí nhớ gene được hiện ra qua
những tác nhân như giấc mộng khi đang ngủ, một hình ảnh nào đó khi đang
thức, hay mạnh mẽ hơn và rõ ràng hơn khi được kích động bằng phương pháp
thôi miên.
Các nhà khoa học thuộc Đại học Delhi (Ấn Độ) và Đại
học Virginia (Mỹ) đã đưa ra một thống kê cho thấy, trẻ nhỏ có khả năng
phát lộ trí nhớ gene mạnh hơn người lớn. Chúng thường sống lại “quá khứ
xa xăm” của mình mà ngay bản thân và bố mẹ không hề biết. Chẳng hạn,
nhiều đứa trẻ có những thái độ, cử chỉ, lời nói hay sự lo lắng rất đặc
biệt, sự kiện này được xác định là có liên quan đến một người ở tiền
kiếp. Nếu người ấy đã chết vì tai nạn sông nước hay những gì liên quan
đến nước thì đứa trẻ này rất sợ nước. Nếu người ấy bị bắn chết thì đứa
trẻ rất sợ tiếng nổ, hay trông thấy súng là hoảng sợ...
Theo sự
phân tích tỉ mỉ của Tiến sĩ Stevenson trong nhóm nghiên cứu, có nhiều bé
gái nhớ lại tiền kiếp của mình là trai và ngược lại, nhiều bé trai nhớ
lại tiền kiếp của mình là gái. Chính vì thế mà chúng có sở thích ăn mặc
cũng như cử chỉ, dáng điệu phù hợp với giới tính của mình trước đó, tuy
ngược hẳn với giới tính hiện tại.
Theo nhà siêu tâm lý Banglopp,
những người bị chết bất đắc kỳ tử thường nhớ rõ về thời gian và những gì
đã xảy ra ở kiếp trước khi họ bước vào một cuộc đời mới. Có lẽ cái chết
bất ngờ của tiền kiếp, chết không theo đúng quy luật của tự nhiên
(sinh, lão, bệnh, tử) đã khiến linh hồn thoát khỏi thể xác một cách bất
ngờ, khi vào thân xác mới vẫn giữ được sự liên quan mật thiết với những
gì của thời quá vãng.
Còn một hiện tượng khác ít gây chú ý cho
công chúng nhưng lại khiến các nhà nghiên cứu quan tâm, đó là thần đồng.
Nó củng cố giả thuyết về “cuộc sống kiếp trước”. Có những thi sĩ, nhạc
sĩ mới 10 tuổi, những sinh viên ở tuổi thiếu niên... Làm sao họ có ngay
được nguồn vốn kiến thức và trí tuệ phức tạp đến như vậy? Câu trả lời
của một số nhà khoa học là: Phần “phách” của nhiều thần đồng từng là của
các nhạc sĩ, thi sĩ... Vào một thể xác mới, phần “phách” ấy nhớ lại
niềm say mê cũ và làm cho thể xác mới có được những kỹ năng, kiến thức
đã tích lũy từ kiếp trước.
Cho đến nay, các hiện tượng trên vẫn
đang là câu hỏi lớn đối với giới khoa học. Sự nhớ lại kia là trí nhớ
gene hay là sự “chuyển chỗ” của phách? Có giả thiết cho rằng, ký ức kiếp
trước là một tập hợp thông tin được lưu giữ theo cách nào đó trong vũ
trụ mà chỉ một số người có khả năng thu nhận.
Sơn Trà - Theo Sức Khỏe và Đời Sống