Một trong những bộ sách đặc biệt của Tây Tạng là bộ Tử Thư (Tibetan 
Book of the Dead) viết về đời sống sau khi chết. Cuốn sách này đã được 
nhiều người nghiên cứu và phiên dịch nhưng vì nó quá hàm súc, khó hiểu 
nên một số học giả đã rút tỉa vài đoạn trong đó, khai triển rộng ra để 
an ủi những người đang đau khổ vì cảnh tử biệt. Phần dưới đây trích 
trong cuốn "To Those Who Mourn" của Giám Mục Charles Leadbeater, một nhà
 thần học nổi tiếng của thế kỷ 20
Lúc chết thực sự cũng là lúc mà những kinh nghiệm nội tâm lợi lạc sâu xa
 nhất có thể xảy ra. Do thường thực tập tiến trình chết trong khi thiền 
định, một thiền giả tu cao có thể sử dụng lúc chết của mình để đạt những
 chứng ngộ lớn lao. Đấy là lý do những hành giả có kinh nghiệm thường 
nhập định vào lúc họ chết. Một dấu hiệu của sự đắc đạo nơi họ là thi thể
 họ thường không thối rửa sau khi họ đã chết rất lâu trên phương diện 
lâm sàng.
Ngoài sự chuẩn bị cái chết của riêng mình, một việc khác không kém phần 
quan trọng là giúp người khác có một cái chết tốt đẹp. Khi mới sinh ra 
đời, chúng ta đều là những hài nhi yếu đuối; nếu không nhờ sự săn sóc tử
 tế mà chúng đã nhận được, thì chúng ta đã không thể sống còn. Người sắp
 chết cũng thế, không thể tự túc được, nên ta phải giúp họ thoát khỏi 
những bất tiện và lo âu, và cố hết sức để giúp họ có một cái chết thanh 
thản. Điều quan trọng nhất là tránh làm điều gì khiến cho tâm người sắp 
chết thêm rối loạn. Mục đích trước nhất của chúng ta giúp người sắp chết
 là làm cho họ được thoải mái. Có nhiều cách để làm việc này. Với người 
đã quen tu tập, nếu khi họ sắp chết mà ta nhắc nhở chuyện tu hành, tinh 
thần họ có thể thêm phấn chấn. Một lời trấn an đầy từ ái của ta có thể 
gợi cho người sắp chết một thái độ bình an, thoải mái.
Cái chết và tiến trình chết có thể cung cấp một giao điểm gặp gỡ giữa 
Phật giáo Tây Tạng và khoa học tân tiến. Tôi tin rằng hai bên có thể 
cống hiến cho nhau rất nhiều về hiểu biết và thực hành. Thầy Sogyal 
Rinpoche đúng là người để làm cho cuộc gặp gỡ này thêm dễ dàng, vì thầy 
đã sinh ra và trưởng thành trong truyền thống Tây Tạng, đã thụ giáo với 
một vài vị lạt ma tên tuổi nhất của Tây Tạng, đồng thời thầy cũng được 
hấp thụ một nền giáo dục tân tiến, đã sống và giảng dạy nhiều năm ở Tây 
phương và đã quen thuộc với lề lối tư duy của người phương Tây.
Sách này không chỉ cống hiến cho độc giả một trình bày lý thuyết về sự 
chết, mà còn cung cấp những cách thực tiễn để hiểu và tự chuẩn bị cho 
mình lẫn người khác (về cái chết) một cách thản nhiên và viên mãn.
ĐỌC PHIÊN BẢN PDF: TỬ THƯ TÂY TẠNG PDF Nguyên Phong dịch
GIỚI THIỆU VỀ CUỐN SÁCH:
TỬ THƯ TÂY TẠNG 
(Bardo Thodol Chenmo - Nguyên phong dịch) 
Wikipedia
Tử Thư Tây Tạng (Tibetan Book of the Dead) hay nguyên tác Bardo Thodol Chenmo
 là một cuốn sách đặc biệt đề cập đến các cảnh giới bên kia cửa tử. Ngay
 từ khi được giáo sư W.Y.Evens Wentz phiên dịch ra Anh ngữ vào năm 1924,
 nó đã gây ra nhiều cuộc bàn cãi sôi nổi. Danh từ “Tử Thư” (Book of the 
Dead) thực ra dịch không được đúng vì giáo sư Evans Wentz đã căn cứ trên một cuốn sách nổi tiếng của Ai Cập, cũng đề cập đến một cảnh giới bên kia cửa tử, gọi là Tử Thư Ai Cập
 (Egyptian Book of the Dead). Danh từ “Tử Thư” khiến nhiều người hiểu 
lầm, cho rằng đó là sách dành cho người chết hoặc để dùng trong các nghi
 lễ chôn cất người chết. Thật ra nội dung cả hai cuốn sách nói trên rất 
phong phú, chứa đựng nhiều tinh hoa huyền môn, dùng cho người sống cũng 
như người chết.
Trước khi đi xa hơn vào chi tiết của cuốn sách này, chúng ta hãy tìm 
hiểu danh xưng của nó. Nguyên tác Bardo Thodol Chenmo có tạm dịch là “Sự
 giải thoát khi được học hỏi (hay nghe nói) về mật pháp Bardo”. Nhiều 
người đã dịch danh từ Bardo là cõi chết, cõi trung giới, hay cảnh giới 
của Thân Trung Ấm,
 nhưng thật ra nó còn có một ý nghĩa rộng hơn là “sự chuyển tiếp” 
(transition). Danh từ “chuyển tiếp” hàm ý một giai đoạn ở giữa sự di 
chuyển từ giai đoạn này qua một giai đoạn khác hay từ trạng thái này qua
 một trạng thái khác. Tử Thư Tây Tạng là một cuốn sách thuộc về giáo lý 
mật truyền nên rất khó hiểu, khó giải thích, và đã gây nhiều cuộc bàn 
cãi sôi nổi trong giới học giả. Dĩ nhiên người ta không thể hiểu nó nếu 
không nắm vững được căn bản của Mật Tông. Người ta cũng khó có thể áp dụng các phương pháp trong đó nếu không được sự chỉ dẫn khẩu truyền của các danh sư Tây Tạng
 chuyên tham cứu về pháp môn này. Trong loạt bài khảo luận ngắn này, 
người viết không có ý mong cầu có thể giải thích được sự vi diệu của 
cuốn sách trên, nhưng chỉ muốn trình bày một vài khía cạnh đặc biệt của 
cuốn sách dưới cái nhìn của của khoa học và Phật học.
Hầu hết các nhà nghiên cứu đều cho rằng Tử Thư Tây Tạng là sách hướng
 dẫn người ta sắp lìa đời hoặc người đã chết vì nội dung cuốn sách đề 
cập rất kỹ đến các quy tắc cúng lễ, cầu siêu hay hướng dẫn cho người 
đang hấp hối. Tuy nhiên, đức Đạt Lai Lạt Ma lại gọi nó là Sinh Thư (Book of the Living) thay vì Tử Thư. Ngài nhấn mạnh: “Đạo Phật
 là đạo dành cho người sống chứ không phải người chết”. Ngài đã giảng: 
“Trọn bộ Tử Thư có thể thâu gồm vào một ý chính như sau: Người nào biết 
sống một cách tỉnh thức thì sẽ chết tỉnh thức, và một khi đã tỉnh thức 
thì họ có thể chuyển thần thức, tránh được sự lôi kéo của nghiệp và 
thoát khỏi sinh tử luân hồi. Đa số con người vì bị vô minh che phủ nên 
không biết cách sống cho đúng với ý nghĩa của sự sống, thường thường nếu
 không hoài niệm về quá khứ thì họ cũng mơ tưởng về tương lai, họ luôn 
luôn ‘lo lắng để sống’ chứ không hề ý thức rõ rệt sự sống. Vì sống một 
cách u mê, không tỉnh thức như vậy nên khi chết thì họ cũng không thể 
làm chủ được hoàn cảnh khi ấy, dĩ nhiên họ sẽ hoàn toàn để nghiệp lực 
lôi kéo và trôi nổi trong sáu nẻo luân hồi”. Lời giải thích này là một 
chìa khóa quan trọng đã rọi một tia sáng cho những người muốn tìm hiểu 
cuốn Tử Thư Tây Tạng. Người ta có thể coi nó là một Sinh Thư, sách hướng
 dẫn cho người sống, khuyên họ phải sống làm sao để khi chết có thể tự 
chủ, tỉnh thức để thoát luân hồi, hoặc người ta cũng có thể coi nó là 
một Tử Thư, sách hướng dẫn cho người chết biết cách tìm đến những cõi 
giới tốt lành, tránh đọa lạc vào ba đường ác là Ngạ quỷ, Địa ngục và Súc sinh.
Theo cuốn Tử Thư Tây Tạng, vòng luân hồi
 có thể tạm chia ra làm bốn phần hay bốn giai đoạn như sau: Giai đoạn 
sống là khoảng thời gian từ khi sinh ra cho đến lúc chết đi, nói giản dị
 thì đó là một kiếp người. Giai đoạn chết là khoảng thời gian từ khi rời
 bỏ thể xác cho đến khi bước sang Cõi Sáng (Dharmata). Giai đoạn thứ ba 
là lúc sống trong Cõi Sáng, một khoảng thời gian rất đặc biệt khi thần 
thức được khai mở để kinh nghiệm chân tâm. Giai đoạn thứ tư là giai đoạn
 tái sinh, khoảng thời gian từ lúc chuẩn bị để tái sinh cho đến khi sinh
 ra.
Các danh sư Tây Tạng tin rằng trong lúc chuyển tiếp giữa hai giai 
đoạn, cơ hội để giải thoát hay để phá tung lưới sinh tử có thể thực hiện
 được. Đó chính là mật pháp của cuốn Tử Thư Tây Tạng hay sự giải thoát 
nhờ biết cách chuyển thần thức, không để bị nghiệp tiếp tục dẫn đi vào 
vòng sinh tử luân hồi. Trạng thái chuyển tiếp giữa hai giai đoạn là một 
cơ hội đặc biệt có thể được giải thích qua thí dụ sau: Thử tưởng tượng 
một người làm việc khó nhọc và xây dựng được một sự nghiệp lớn. Vì một 
biến cố chi đó mà chỉ trong giây phút bỗng nhiên anh mất hết tất cả: Nhà
 cửa, tài sản, vợ con, danh vọng, quyền thế. Hiển nhiên tâm hồn anh bị 
xúc động mạnh khiến anh chới với, hụt hẫng không biết phải làm gì. Ngay 
trong giây phút đó, tự nhiên anh bỗng cảm thấy như vừa trút bỏ được một 
gánh nặng, không phải khó nhọc, không phải lo lắng nữa. Cái cảm giác này
 chỉ tồn tại rất ngắn vì hiển nhiên bộ óc lý luận của anh sẽ làm việc 
ngay, nó sẽ thu xếp mọi sự để đi đến một kết luận về biến cố vừa xảy ra 
kia. Nó sẽ quy lỗi cho một nguyên nhân nào đó khiến anh cảm tức giận hay
 tuyệt vọng. Chính vì thói quen lý luận này mà anh bị lôi kéo vào một mê
 hồn trận khiến tâm hồn anh luôn luôn bị động, không còn tự chủ được 
nữa. Cái giây phút ngắn ngủi của sự tĩnh lặng thoảng đến trong lúc đầu, 
trước khi lý trí của anh hành động, chính là cơ hội ngàn vàng để anh có 
thể tránh được sự lôi kéo vào trạng thái bị động này. Cũng giống như 
giây phút “hốt nhiên chứng ngộ” của các vị thiên sư, đó là một khoảng 
trống mà một người biết sống trong tỉnh thức có thể sử dụng để kéo dài 
cái trạng thái tĩnh lặng đó, không để cho bộ óc lao xao đầy lý luận lôi 
kéo và chính đó là cơ hội mà sự giải thoát có thể xảy ra. Giai đoạn 
chuyển tiếp giữa sự sống và sự chết cũng như thế, chỉ một hơi thở đầy 
tỉnh thức mà một người công phu tu tập có thể phá tung lưới sinh tử, 
thoát vòng kiềm tỏa của nghiệp lực.
Nghiệp lực là sức mạnh của các thói quen xuất phát từ thân, khẩu và 
ý. Chúng sinh trải qua bao kiếp luân hồi đã tạo biết bao nhiêu nghiệp 
lành cũng như dữ, dưới hình thức của chủng tử này sẽ phát động. Nghiệp 
có thể chia làm hai loại: Tích lũy nghiệp, là nghiệp chất chứa từ lâu, 
tùy theo nhân duyên dần dần phát động, và Cận tử nghiệp phát động ngay 
trước khi chết. Thí dụ một người làm nhiều việc lành đáng kể nhưng trước
 khi chết lại gây ra một nghiệp ác và nghiệp quả này phát động ngay (Cận
 tử nghiệp) nên thay vì được hưởng các điều lành, người đó lại bị đọa 
lạc vào ba đường ác. Dĩ nhiên những nghiệp lành kia không hề mất nhưng 
tiềm ẩn và sau khi trả dứt nghiệp ác, người nọ sẽ hưởng các điều lành 
theo đúng nguyên tắc của luật nhân quả. Vì không ai biết nghiệp quả nào 
sẽ tạo tác trong giờ phút lâm chung nên sự tỉnh thức và tự chủ trước khi
 chết là một yếu tố hết sức quan trọng. Cuốn Tử Thư đã ghi rõ: “Tâm 
trạng của người chết sẽ quyết định cảnh giới nào mà người đó sẽ đến”, do
 đó cuốn sách này đã dành hẳn ra một chương cho các nghi thức hướng dẫn 
người lúc hấp hối để họ có thể thoải mái, an lành khi bước vào thế giới 
bên kia.
Sogyan Rinpoche,
 một nhà sư Tây Tạng nổi tiếng thế giới chuyên nghiên cứu về các cảnh 
giới bên kia cửa tử đã viết: “Không gì làm tôi ngạc nhiên bằng thái độ 
của người Âu Mỹ
 đối với sự chết. Hình như người ta coi đó là một sự kiện bất bình 
thường, một điều ghê tởm đáng sợ và đáng tránh. Tôi thấy hình như đa số 
mọi người đều qua đời tại những nơi chốn xa lạ như tại bệnh viện hoặc 
nhà dưỡng lão, rất ít ai được chết yên ổn tại nhà. Đã thế họ qua đời 
không người hướng dẫn, không ai cử hành một nghi thức nào cho đến khi 
người đó hoàn toàn chết hẳn. Lần đó tôi gặp một thiếu phụ đang hấp hối 
về chứng ung thư.
 Cả gia đình tề tựu an ủi và khuyên bà ta hãy cố gắng chống trả căn bệnh
 ngặt nghèo đó. Người chồng nói: ‘Đừng tuyệt vọng. Đừng buôn xuôi tay. 
Hãy tiếp tục phấn đấu’. Các con bà cũng khuyên: ‘Hãy vui vẻ, lạc quan’. 
Dường như họ nghĩ rằng việc phấn đấu và lạc quan đó sẽ làm cho căn bệnh 
ngặt nghèo kia phải chấm dứt. Người đàn bà đã mệt lắm rồi, mạch bà đập 
yếu ớt. Bác sĩ
 khám nghiệm và xác nhận bà chỉ có thể sống trong vòng vài giờ nữa thôi.
 Cả gia đình bèn rút lui để lo việc tống táng, mặc cho thiếu phụ chịu 
đựng giờ phút ghê gớm, đầy sợ hãi lúc lâm chung đó là một mình, không ai
 giải thích cho bà biết cách chấp nhận sự chết, không ai chia sẻ giờ 
phút kinh khủng đó với bà, không ai hướng dẫn cho bà, mà mặc bà chịu 
đựng nỗi đau đớn vô vàn đó một mình. Hiển nhiên truớc hoàn cảnh như thế,
 làm sao bà có thể ung dung mà bước qua cõi giới bên kia được? Tại sao 
một quốc gia đã phóng được phi thuyền lên tận không gian lại không có đủ
 những tiện nghi tối thiểu để giúp người chết thoải mái về phương diện 
tinh thần? Điều ngạc nhiên thứ hai của tôi là sự xa xỉ quá độ trong các 
nghi thức tống táng. Người Âu Mỹ có thể tổ chức những đám tang rất tốn 
kém với những cỗ quan tài trị giá bằng cả một gia tài, những vòng hoa 
khổng lồ, những ban nhạc được thuê bao đặc biệt, nhưng hình như không ai
 có thời giờ chân thành cầu nguyện cho người quá cố cả. Mặc dầu vẫn có 
những nghi lễ tôn giáo nhưng gia quyến quá bận rộn đón tiếp những người 
đến chia buồn nên đã quên rằng người cần được giúp đỡ là người vừa nằm 
xuống chứ đâu phải là những người còn sống. Phải chăng họ ỷ lại vào các 
giáo sĩ chuyên nghiệp cầu nguyện là đủ rồi? Có lẽ vì việc không chấp 
nhận sự chết, sợ hãi sự chết, ghê tởm sự chết mà họ đã hành động như vậy
 chăng? Nếu họ hiểu rằng chết là một sự kiện tự nhiên, một diễn tiến 
bình thường như người đi du lịch nơi xa, hay được học hỏi về cảnh giới 
bên kia cửa tử thì có thể họ đã hành động khác”.
Bác sĩ Elizabeth Kubler Ross,
 một nhà khảo cứu nổi tiếng nhất hiện nay về sự chết, cũng đã viết: “Một
 bác sĩ trẻ tuổi mới tốt nghiệp đến gặp tôi. Anh vừa khóc vừa nói: ‘Ngày
 đầu nhận việc tại một bệnh viện, tôi gặp một bệnh nhân già yếu đang hấp
 hối, thân quyến của ông ở xa chưa về kịp nên ông nằm một mình với nỗi 
lo sợ hằn trên khuôn mặt đầy vết thời gian. Ông nắm chặt tay tôi như 
không muốn rời: ‘Này bác sĩ, liệu Thượng Đế
 có cứu tôi không? Tôi là kẻ có tội, tôi đã làm nhiều điều tội lỗi, liệu
 tôi có xuống địa ngục không?’ Tôi không biết phải trả lời như thế nào. 
Tôi là một bác sĩ y khoa, không phải một giáo sĩ. Tôi không hề được huấn
 luyện để đối phó với trường hợp như thế. Tôi cố gắng gỡ tay ông lão ra 
nhưng ông bám chặt lấy tay tôi không rời. Hai người y tá phải bước đến 
dùng sức mạnh mới gỡ được bàn tay của ông lão ra. Chúng tôi quyết định 
đưa ông lão vào một căn phòng tối để ông có thể chết một cách yên tĩnh. 
Ông nằm đó rên rỉ về những cảnh tượng địa ngục mà ông nghĩ sẽ phải đến. 
Chúng tôi cho gọi vị giáo sĩ trực trong bệnh viện đến giúp ông ta, nhưng
 lúc đó có quá nhiều người chết, vị này bận rộn không thể đến được. Ông 
lão nằm đó rên rỉ suốt mấy ngày liền, không sao chết được. Vị bác sĩ trẻ
 tuổi đặt câu hỏi: ‘Thưa bà, trong trường hợp như vậy tôi phải làm gì 
đây?” Bác sĩ Kubler Ross nhấn mạnh: “Điều đáng nói là đa số chúng ta, 
những người chuyên môn trong lãnh vực y khoa, không hề có câu trả lời 
thỏa đáng cho câu hỏi kể trên. Phải chăng chúng ta đã trở nên mất nhạy 
cảm, lạnh lùng sắt đá trước sự chết? Phải chăng đã chứng kiến quá nhiều 
cảnh tượng này nên chúng ta không buồn lưu tâm đến vấn đề đó nữa? Phải 
chăng sau khi đã làm tròn bổn phận một y sĩ là cố gắng cứu chữa bệnh 
nhân nhưng biết không thể làm gì hơn, chúng ta đã bó tay, mặc cho số 
mệnh mà quên rằng điều bệnh nhân cần là sự giúp đỡ của chúng ta trên 
phương diện tinh thần chứ không phải vật chất nữa?”
Thế nào là sự giúp đỡ trên phương diện tinh thần? Theo các danh sư 
Tây Tạng, điều quý báu nhất một người có thể giúp cho người sắp từ trần 
là làm sao để họ không sợ hãi (vô uý thí). Trước khi có thể giúp cho 
người khác không sợ hãi thì chính người cho phải bình tỉnh, thoải mái và
 không sợ hãi đã. Điều này không đòi hỏi người cho phải làm những điều 
gì khác thường nhưng ít ra người đó phải có một lòng yêu thươnng chân 
thành và sự hiểu biết sáng suốt. Vì người sắp chết thường lo lắng, hốt 
hoảng, có thể nói năng hàm hồ, không sáng suốt do đó người đến an ủi 
phải biết cách lắng nghe, giữ yên lặng để cho người kia thổ lộ tâm can. 
Thông thường sau khi được nói một cách thoải mái, người sắp chết dần dần
 bình tĩnh và bày tỏ nỗi lo sợ, lòng nghi ngờ, các thắc mắt hay tâm 
trạng của họ đối với đời sống. Cuốn Tử Thư ghi nhận: “Đây là lúc các 
chủng tử chất chứa trong tàng thức bắt đầu phát động, các yếu tố của Cận
 tử nghiệp bắt đầu hiện hành, giống như một ngọn đ èn sắp cạn dầu chỉ 
còn bùng lên một lúc trước khi tắt ngún…” Các danh sư Tây Tạng khuyên: 
“Hãy cố gắng giữ yên lặng, lắng nghe người sắp chết tâm sự, hãy mở rộng 
tâm hồn, tránh không phán đoán hay phản ứng vì không gì tai hại hơn sự 
phán đoán trong lúc này. Hãy đem hết tình thương truyền trao cho họ, 
khuyến khích họ giãi bày tâm sự và đừng quan trọng hóa những điều họ nói
 đó. Đôi khi vì những chủng tử xấu phát động mà người đó có thể nổi sân 
si, la hét mắn chửi, kêu gào vào những lúc bất ngờ nhất. Hãy tự chủ và 
biết rằng một người đang mất bình tĩnh, đang chịu đựng những nghiệp quả 
bất ngờ, không ý thức rõ rệt vì về hoàn cảnh lúc đó thật không đáng 
trách. Nhiều người vì quá thương xót đã lên tiếng khuyên giải nhưng sự 
kiện này có thể làm người sắp chết thêm giận dữ mà thôi. Sự yên lặng, 
chăm chú lắng nghe và không phản ứng là món quà quý giá nhất, vì hơn bao
 giờ hết, người sắp chết đang cần sự thông cảm và thương yêu. Đừng nghĩ 
rằng mình có thể cứu được người kia hay có thể làm được điều gì tốt hơn 
mà hãy giữ yên lặng vì chúng ta không biết rõ được tâm thức của người 
sắp chết khi đó ra sao”. Để giữ bình tĩnh và lắng nghe, các vị thầy Tây 
Tạng đã chỉ dạy một phương pháp quán tưởng như sau: “Hãy giữ vững hơi 
thở cho thật đều, đừng xem người sắp chết như một người thân hay một 
người đang cần giúp đỡ mà hãy quán rằng họ là một vị Phật sắp thành. Vì 
tất cả chúng sinh đều có Phật tánh, hãy quán rằng họ là một vị Phật
 sắp thành có hào quang sáng chói, mọi sự đau khổ, kêu la than khóc của 
họ chỉ là một đám mây mù và trước sau sẽ tan ra khi ánh sáng của Phật 
tánh chiếu sáng. Nhờ phép quán đó mà người giúp đỡ sẽ khơi dậy mầm mống 
thương yêu nơi mình, bình tĩnh và hoàn tất việc yên lặng lắng nghe một 
cách hữu hiệu hơn”.
Sự yên lặng, lắng nghe là bước đầu tiên trong việc giúp đỡ người sắp 
qua đời, nhưng nếu đã thành công trên phương diện này, người ta có thể 
đi vào bước thứ hai là việc làm khơi dậy các chủng tử thiện. Cuốn Tử Thư
 ghi nhận: “Trong tàng thức con người có đầy đủ mọi hạt giống thiện ác, 
xấu tốt và nếu biết khéo léo khơi dậy các chủng tử thiện, sẽ giúp cho 
người sắp chết tránh được các Cận tử nghiệp xấu xa”. Khi người sắp chết 
thố lộ tâm sự, đừng chú ý tới những điều tội lỗi, xấu xa người đó đã làm
 mà chỉ nên đặc biệt chú trọng đến những điều người đó hãnh diện, thích 
thú, tự hào. Lúc lâm chung, ai cũng cảm thấy sợ hãi, lo sợ, hối hận hay 
tuyệt vọng, nhưng đôi khi họ cũng vô tình đề cập đến một điều gì tốt đẹp
 mà họ đã làm. Hãy khuyến khích hay nhắc nhở người đó khai triển đề tài 
này để cho thần thức của họ bớt mặc cảm sợ hãi, để họ thấy rằng cuộc đời
 của họ cũng có những lúc tốt đẹp, tươi sáng đem lại cho họ một hy vọng.
 Nếu họ chuyển qua những viêc vừa ý hơn điều bất như ý thì các chủng tử 
xấu xa, tội lỗi không có dịp phát động, nhường chỗ cho các chủng tử 
thiện và điều này có thể đem lại những kết quả tốt đẹp bất ngờ.
Trong khóa huấn luyện các bác sĩ y khoa, bác sĩ Elizabeth Kubler Ross
 đã dạy: “Thật không có gì tốt đẹp hơn là làm cho người sắp chết trút 
được nỗi lo sợ, đem lại cho họ một niềm hy vọng. Nếu một người đặt câu 
hỏi: ‘Tôi là kẻ tội lỗi, liệu Thượng Đế có tha thứ cho tôi hay không?’ 
thì các bạn phải biết trả lời: ‘Thượng Đế chính là tình thương. Trong 
tình thương luôn luôn có sự tha thứ. Chúng ta đều là con của Ngài thì lẽ
 nào Ngài lại có thể không tha thứ cho con của Ngài được?’ Hiển nhiên 
không phải người nào cũng có đức tin tôn giáo, nhiều người nghĩ rằng nếu
 đem đức tin đến cho người sắp chết thì họ sẽ được thoải mái hơn. Bác sĩ
 Rubler Ross khuyên: “Chúng ta cần thận trọng trong việc này. Nếu người 
đó yêu cầu, dĩ nhiên chúng ta nên làm, còn nếu không, đừng nên quan 
trọng hóa nó. Biết đâu trong đời người đó đã có ác cảm với một tôn giáo 
nào đó và việc khơi dậy nhữnh điều này có thể mang lại những hậu quả tai
 hại bất ngờ”.
Phần lớn mọi người đều sợ chết vì không ai biết chết sẽ đưa họ đến 
đâu! Cái quan niệm chết là hết, là mất tất cả, nhà cửa, tài sản, vợ con,
 thân quyến, và ngay cả chính mình nữa là một điều hết sức ghê gớm không
 mấy ai muốn nghĩ đến. Đó là chưa kể sự sợ hãi về một nơi gọi là “địa 
ngục” nên hiển nhiên chẳng ai muốn giáp mặt với sự chết hay có thể chấp 
nhận nó dễ dàng.
Bác sĩ Elizabeth Kubler Ross đã phân tích tâm trạng con người khi 
phải giáp mặt với sự kiện này qua năm trạng thái tâm lý như sau: Phủ 
nhận, giận dữ, lý luận, buồn nản, và chấp nhận. Hiển nhiên thoạt biết 
mình bị bệnh nặng có thể chết, trạng thái tâm lý tự nhiên của con người 
là phủ nhận nó. Nhiều bệnh nhân đã từ chối không chịu uống thuốc hay 
chấp nhận việc chữa trị. Họ tự đánh lừa mình rằng họ không làm sao hết, 
họ đổ lỗi cho bác sĩ chẩn bệnh sai, rồi tìm một bác sĩ nào đó có thể nói
 khác hơn. Giai đoạn này thường kéo dài rất lâu, gây khó khăn cho việc 
chữa trị. Nhiều người đã không vượt qua được trạng thái này và đến khi 
chết vẫn tin rằng mình không hề làm sao cả. Nếu vượt qua giai đoạn phủ 
nhận này thì đa số thường trở nên giận dữ, than thân trách phận, tìm 
cách trách móc, đổ lỗi cho những người chung quanh. Họ dễ nổi giận vô 
cớ, hay gây gổ và có những lời nói hay cử chỉ nóng giận bất thường. Có 
người đến khi trút hơi thở cuối cùng vẫn còn chỉ trích, trách móc người 
khác. Vượt được giai đoạn này, phần lớn người bệnh rơi vào trạng thái 
tâm lý phức tạp với những lập luận, tin tưởng lạ thường như có một “phép
 lạ” xảy ra, một phát minh mới mẻ được khám phá, một loại thần dược có 
thể chữa lành mọi thứ bệnh, rồi bám lấy hy vọng viển vông, hão huyền 
này. Đây là lúc các bệnh nhân đi tìm những phương pháp chữa bệnh khác 
với lối chữa trị thông thường, đi tìm an ủi qua những điều huyền hoặc 
hay có những lập luận rất lạ lùng về tình trạng của họ. Nếu qua được 
giai đoạn này, đa số bệnh nhân sẽ cảm thấy tuyệt vọng, lúc nào cũng buồn
 chán, không biết làm gì nữa. Đây là lúc họ buông xuôi, mặc cho số phận 
an bài. Họ thường tủi thân, khóc lóc và hơi một chút bất như ý là động 
lòng, cho rằng không ai thông cảm hay hiểu họ hết. Cuối cùng là giai 
đoạn chấp nhận. Đây là trạng thái quan trọng có thể giúp người sắp chết 
được thảnh thơi, ung dung tự tại bước qua thế giới bên kia. Nếu biết rõ 
người sắp chết đang ở trong trạng thái tâm lý nào, người ta có thể giải 
thích cho họ hiểu để giúp họ vượt qua các khó khăn trở ngại và chấp nhận
 sự chết một cách dễ dàng hơn.
Bác sĩ Ross kết luận: “Người sắp chết không ao ước gì hơn là sự cảm 
thông và lòng thương yêu của những người chung quanh. Chúng ta không cần
 phải khuyên giải hay nói với họ những điều cao siêu to lớn mà hãy tự 
nhiên thành thật và biết chia sẻ những giây phút cuối cùng với họ là 
đủ”.
Theo cuốn Tử Thư, giây phút lâm chung hết sức quan trọng, có thể 
quyết định số phận và tương lai của người chết. Vào lúc đó, tất cả mọi 
chủng tử của nghiệp lực chất chứa trong tàng thức đều sẵn sàng phát 
động. Nếu ra đi với một tâm trạng an lành thoải mái, người quá cố sẽ dễ 
siêu thoát và tránh được ba đường ác (Địa ngục, Ngạ quỷ, Súc sinh), và 
ngược lại, bất cứ một biến cố gì xảy ra trong lúc đó khiến họ xúc động, 
phát động các tư tưởng quyến luyến, giận hờn thì hậu quả thật không biết
 đâu mà lường.
Cuốn Tử Thư ghi rõ: “Tâm trạng của con người lúc chết sẽ quyết định nơi chốn hay cảnh giới mà họ sẽ đến”. Đó là một lý do người Tây Tạng
 chuẩn bị rất kỷ cho lúc lâm chung trong khi người Âu Mỹ, vì thiếu hiểu 
biết, đã hết sức bất cẩn vào những giờ phút quan trọng nhất. Đa số người
 hấp hối đều được đưa vào bệnh viện. Người ta cố gắng dùng những dụng cụ
 y khoa, những liều thuốc kích thích thật mạnh như một giải pháp cuối 
cùng để kéo dài thêm sự sống thay vì chấp nhận rằng đã đến lúc phải để 
người đó ra đi một cách an lành, thoải mái. Bác sĩ Melvin ghi nhận: 
“Người ta đã lạm dụng khoa học và kỷ thuật một cách vô ý thức, dường như
 việc kéo dài đời sống thêm dài giờ, vài phút là một điều mà người y sĩ 
phải thực hiện cho kỳ được. Tôi thấy người ta sử dụng các dụng cụ làm 
hồi tim bằng điện, các liều thuốc kích thích cực mạnh cho những người 
già yếu không thể kéo dài đời sống thêm bao lâu nữa. Dường như người y 
sĩ quan niệm rằng còn nước còn tát, dù thâm tâm họ biết rằng bệnh nhân 
đó khó sống quá vài giờ nữa. Sự gây bạo động trên thân thể người già 
bằng các dụng cụ y khoa, các thuốc men hóa học dĩ nhiên gây xáo trộn cho
 tâm lý người chết và tôi không hiểu tâm trạng của người đó lúc từ trần 
sẽ ra sao! Chắc chắn một người bị điện giật lung tung, bị dao kéo mổ 
khắp mình, bị chích đủ các loại thuốc không thể nào thoải mái hay bình 
tĩnh mà ra đi cho được”. Linh mục Thomas Merton
 cũng cảnh cáo: “Phần lớn các quốc gia tân tiến đã bỏ nhiều tiền bạc và 
công sức để tìm các phương pháp kéo dài sự sống, dù chỉ trong vài giờ, 
vài ngày nhưng không hề chú ý đến việc giáo dục
 con người về ý nghĩa của đời sống hay giúp họ cách giáp mặt sự chết, 
điều mà không ai có thể tránh được. Phải chăng nền văn minh kỹ thuật 
càng tân tiến, người ta càng mất hết nhân tính?” Sự tiến bộ của khoa học
 đã tạo ra một vấn đề hết sức nan giải, đó là sự kéo dài đời sống qua 
các máy móc nhân tạo (Life support system). Liệu chúng ta có muốn cho 
người thân tiếp tục sống trong trạng thái vô tri, vô giác bởi các máy 
móc đó không? Ai có thẩm quyền rút những máy móc này ra để cho người 
chết có thể ra đi một cách thoải mái? Đây là một đề tài đang được bàn 
cãi sôi nổi nhưng chưa đi đến một kết luận nào. Trước khi đi xa hơn, 
chúng ta hãy theo dõi diễn tiến của sự chết.
Theo cuốn Tử Thư, tùy theo nghiệp quả (karma) mà đời sống mỗi người 
có một số phận hay thời gian nhất định. Sự chết xảy ra khi nghiệp quả đã
 trả xong, các nhân duyên đã hội đủ và đời sống chấm dứt như ngọn đ èn 
hết dầu phải tắt. Tuy thế, thời gian của kiếp sống không hoàn toàn cố 
định mà có thể thay đổi, hoặc dài hơn hoặc ngắn hơn, tùy theo nhân duyên
 và thái độ của con người đối với cuộc sống. Một người biết thực hành 
các phương pháp thiền định, dưỡng sinh hay làm việc phúc đức có thể kéo 
dài thêm tuổi thơ, trái lại, một người không biết lo lắng cho thân và 
tâm, hay làm các điều ác thì có thể chết trước khi phận số đến. Người Tây Tạng tin rằng việc không ăn thịt cá, không sát sinh có thể kéo dài thêm đời sống, cứ bảy năm ăn chay
 có thể kéo dài tuổi thọ thêm một năm, hay việc phóng sinh chim cá có 
thể giúp người ta thoát khỏi các căn bệnh hiểm nghèo. Đây là một tin 
tưởng dựa trên luật nhân quả, giết hại sinh vật thì đời sống mình bị ngắn đi và phóng sinh hay giúp đỡ các sinh vật khác thì đời sống có thể tăng thêm.
Hiển nhiên đã sinh ra thì ai cũng phải chết, nhưng thái độ việc sinh 
ra hay lúc chết đi phản ảnh rõ rệt sự khác biệt giữa phong tục Tây Tạng 
và các quốc gia Tây phương. Sogyal Rinpoche, một danh sư Tây Tạng đã 
viết: “Trong khi người âu Mỹ chú trọng đến ngày sinh thì phong tục Tây 
Tạng lại chú trọng đến ngày chết. Người Âu Mỹ thích nói đến lúc sinh đứa
 bé khỏe mạnh ra sao, cân nặng bao nhiêu ký, giống cha hay giống mẹ và 
ăn mừng ngày sinh nhật. Trong khi đó, người Tây Tạng lại nói đến việc tổ
 tiên của mình đã chết như thế nào và kỷ niệm ngày giỗ rất trọng thể vì 
giá trị của một người không được đánh giá bằng danh vọng hay tài sản 
nhưng bằng đời sống nội tâm. Một cái chết phi thường hẳn biểu lộ một đời
 sống phong phú về nội tâm, và một người biết trước giờ chết, chuẩn bị 
dặn dò con cháu sẵn sàng, ngồi xếp bằng đọc kinh rồi thản nhiên trút hơi
 thở cuối cùng là một cái chết mà người Tây Tạng nào cũng muốn. Đôi khi 
sự ham muốn này đã tạo ra những sự kiện đáng tiếc như sau: Có một vị Lạt-ma
 nổi tiếng có rất đông đệ tử. Không hiểu ông nghĩ sao mà đoán trước được
 giờ chết. Ông công bố tin này cho học trò và chuẩn bị một cái chết rất 
thịnh soạn. Trong nhiều tuần lễ, đệ tử khắp nơi kéo về đây nghe dặn dò 
và chuẩn bị ăn mừng ngày thầy ra đi. Vị này ngồi bằng nhập thiền, học 
trò quây quần chung quanh chờ đợi nhưng mấy ngày trôi qua mà vị thầy vẫn
 không chết. Sau đó ngồi lâu đói bụng, ông này bèn gọi học trò mang cơm 
ra cho thầy ăn. Học trò thất vọng rủ nhau bỏ đi hết vì nghĩ rằng vị thầy
 thiếu kinh nghiệm tâm linh. Buổi lễ lonh trọng đó đã biến thành một vở 
bi hài kịch”.
Đối với các vị công phu tu hành thì thái độ của họ khác hẳn. Bác sĩ Runolfo Sanchez đã viết về cái chết của Hòa thượng Gyawang Karmapa tại một bệnh viện Hoa Kỳ
 vào năm 1891 như sau: “Hòa thượng là một người trầm tỉnh ít nói nhưng 
trên môi luôn luôn mỉm cười. Khi chúng tôi chẩn bệnh và nói rằng Ngài 
khó qua khỏi đêm đó thì Ngài lắc đầu vá nói rằng chưa đến lúc Ngài ra 
đi. Mặc dù tất cả các triệu chứng cho thấy căn bệnh đã đến lúc ngặt 
nghèo, khó ai có thể kéo dài sự sống thêm được nhưng Hòa thượng vẫn lạc 
quan, và sau cùng chúng tôi thấy rằng Ngài luôn luôn có lý. Cứ thế từ 
ngày này qua ngày nọ, mặc dù bệnh tình không thuyên giảm nhưng Hòa 
thượng cho biết chưa đến lúc Ngài ra đi, và sau nhiều lần tiên đoán 
không đúng, chúng tôi đ ành giữ thái độ im lặng. Chúng tôi biết căn bệnh
 này gây đau đớn cho bệnh nhân rất nhiều nên muốn dùng thuốc mê nhưng 
Ngài nhất định không chịu. Một hôm Ngài cho biết đã đến lúc ra đi và yêu
 cầu tôi gọi nhân viên trong bệnh viện đến để Ngài cám ơn họ. Nhìn Ngài 
vui vẻ nói chuyện với mọi người, không ai nghĩ rằng chỉ trong giây phút 
sau Ngài ngồi xếp bằng và trút hơi thở cuối cùng. Ba ngày sau khi Ngài 
qua đời, ngực Ngài vẫn ấm và thân thể của Ngài không có một dấu vết hư 
hoại gì. Đây là một điều mà chúng tôi không thể giải thích”.
Theo cuốn Tử Thư, diễn tiến của sự chết có thể tạm chia ra làm hai 
giai đoạn: Giai đoạn tan rã của các phần tử vật chất và giai đoạn tan rã
 của các yếu tố tinh thần. Người Tây Tạng tinh rằng phần vật chất của 
con người được cấu tạo bởi Tứ Đại hay các yếu tố như Đất, Nước, Gió, Lửa.
 Khi các yếu tố này tan rã thì con người không thể sống được. Nhờ biết 
quan sát khí sắc hay khả năng hoạt động của các giác quan thay đổi như 
thế nào mà một vị thầy Tây Tạng có thể hướng dẫn được cho người chết. Sự
 chết xảy ra khi các phần tử vật chất khởi sự tan rẽ, bắt đầu bằng những
 giác quan. Người sắp chết có thể vẫn nghe được tiếng người nói nhưng 
không còn hiểu được ý nghĩa câu nói đó vì thính giác đã ngưng hoạt động.
 Họ không thể nhìn rõ các hình ảnh chung quanh, tất cả từ từ mờ nhạt 
không còn rõ rệt vì thị giác đã bắt đầu ngưng hoạt động. Cũng như thế, 
các giác quan như khứu giác, vị giác, xúc giác cũng ngưng hoạt động 
khiến người đó bước vào trạng thái mê man. Sau đó yếu tố Đất khởi sự tan
 ra, các bắp thịt trở nên rã rời, không thể chống đỡ được toàn thân, 
người hấp hối có cảm tưởng như mình đang bị một ngọn núi đ è nặng lên 
toàn thân. Khi yếu tố Đất tan rã xong thì yếu tố nước khởi sự tan ra, 
các chất lỏng trong cơ thể không còn vận hành bình thường được nữa, nước
 mắt nước mũi tự nhiên trào ra, nhiệt độ trong người thay đổi nóng lạnh 
bất thường. Sau đó yếu tố Lữa bắt đầu tan rã, người chết tự nhiên thấy 
khát nước, chân tay trở nên lạnh ngắt và sau đó họ không còn tỉnh táo 
nữa. Khi yếu tố lữa tan rã hết thì yếu tố Gió bắt đầu tan rã, hơi thở 
người chết trở nên yếu dần và cuối cùng dứt hẳn. Đây là lúc người chết 
hoàn toàn hôn mê, không còn biết gì nữa. Đối với y khoa Tây phương thì 
tim ngừng đập, óc ngưng hoạt động là lúc người đó coi như đã chết, nhưng
 theo cuốn Tử Thư thì giai đoạn tan rã của các phần tử vật chất này mới 
chỉ là bắt đầu vì giai đoạn thứ hai, sự tan rã của các yếu tố tinh thần 
có hoàn tất thì người đó mới có thể coi là thực sự đã chết.
Vì yếu tố Gió hay hơi thở là yêu cầu tâm thức nối liền tâm và thân 
nên khi yếu tố này tan rã, nó sẽ ảnh hưởng vào các trạng thái tâm thức 
bên trong và sự tan rã của các yếu tố tinh thần bắt đầu xảy ra. Các tinh
 lực của con người khi đó từ từ rút theo các đường kinh mạch
 để hội tụ chung quanh trái tim, do đó dù đã chết, thân thể đã lạnh 
nhưng người ta thấy phần ngực người chết vẫn còn hơi nóng. Các yếu tố 
thuộc về lý trí nằm trên óc được di chuyển đến phần ngực, các yếu tố 
thuộc về tình cảm nằm ở dưới bụng cũng di chuyển lên phần ngực và khi 
hai yếu tố này gặp nhau ở kinh mạch nằm cạnh trái tim, một sự thay đổi 
lớn bắt đầu xảy ra. Các phần tử căn bản của bản ngã bắt đầu tan rã, khởi
 đầu bằng sự tan rã của ba yếu tố chính hay tam độc (Tham, Sân, Si) và 
khi ba yếu tố này ngưng hoạt động thì thần thức của con người trở nên 
minh mẫn hơn, họ sẽ ý thức mọi sự một cách rõ rệt vì nói theo cuốn Tử 
Thư “khi các yếu tố thuộc về bản ngã tan rã, khi không còn bị mây mù của
 vô minh chi phối nữa thì chân tâm bắt đầu hiển hiện”. Đây là một giai 
đoạn hết sức quan trọng vì ý thức được chân tâm hay Phật tánh
 chính là cơ hội để giải thoát ra khỏi sinh tử luân hồi. Đối với người 
không tập luyện, không ý thức thì giai đoạn này chỉ là một tia chớp lóe 
sáng lên rồi tắt ngúm, nhưng với người thực hành thiền định sâu xa thì 
đây là cơ hội quý báu nhất vì họ có thể chuyển thần thức, trụ vào trạng 
thái này để giải thoát. Đó cũng là lý do đa số các danh sư Tây Tạng đều 
nhập thiền vào giây phút lâm chung. Họ hiểu biết rất rõ diễn tiến của sự
 chết và nhờ thâm cứu cuốn Tử Thư, như đã có sẵn một tấm bản đồ trong 
tay, họ biết cách tập trung ý chí vào các câu thần chú, các biểu tượng 
Mandala, các hình ảnh ghi giữ trong tâm. Mỗi khi một yếu tố tan rã, họ 
chuyển thần thức để tập trung tư tưởng vào một bài chú đặc biệt, một 
hình ảnh nhất định để lúc nào họ cũng ý thức được từng giây, từng phút 
của các diễn tiến xảy ra cho đến khi bản ngã tan hết, chân tâm tỏ rạng 
thì họ có thể tập trung mọi năng lực để hòa nhập vào cái trạng thái uyên
 nguyên bất động này.
Điều này thật ra cũng không khác với lời chỉ dẫn trong kinh A Di Đà vì một người chân thành cầu nguyện, vào phút lâm chung nếu niệm danh hiệu đức Phật A Di Đà được nhất tâm bất loạn thì họ có thể chuyển thần thức để bước vào cảnh giới Tịnh Độ.
Cuốn Tử Thư đã nói rất rõ về giai đoạn này như sau: “Chân như bản thể
 của mọi sự vật đều mở rộng ra, sáng chói như một bầu trời không một gợn
 mây, không gian trong suốt như pha lê và vầng rạng đông của chân tâm 
bắt đầu sáng tỏ”. Danh từ “Sáng tỏ” (The dawn of luminosity) đã bị nhiều
 người hiểu lầm như một thứ ánh sáng nào đó. Theo đại sư Chogyam Trungpa
 thì khi chân tâm hiển hiện, tất cả mọi sự đều trở nên rõ ràng, không 
còn một chút tăm tối nào. Danh từ “Sáng tỏ” ở đây chỉ có ý nghĩa trừu 
tượng khác với tăm tối hay vô minh chứ không có nghĩa là người đó thấy 
được một thứ ánh sáng sáng chói như nhiều người lầm tưởng. Có người nói 
rằng đây là giai đoạn giác ngộ (Enlightenment) nhưng đại sư Chogyam 
Trungpa không đồng ý vì giác ngộ là một kinh nghiệm cá nhân, thấy được 
chân tâm chưa có nghĩa là giác ngộ mà còn phải hòa nhập và sống trọn vẹn
 trong đó nữa. Ông viết: “Con người trải qua vô thượng kiếp sống, đã 
chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần, đã thấy được chân tâm bao 
nhiêu lần, nhưng đã mấy ai biết nắm lấy cơ hội để giải thoát này? Giáo 
pháp của đức Thế Tôn đã được giảng dạy từ bao ngàn năm nay, người có 
duyên được nghe, được học cũng nhiều nhưng đã mấy người biết áp dụng nó 
để phá tan núi sinh tử? Phải chăng tai tuy nghe, mắt tuy thấy nhưng vì 
không tỉnh thức, bị nghiệp lực chi phối nên họ không thể làm gì hơn là 
tiếp tục trôi nổi trong sinh tử luân hồi”.
Dù có ý thức được chân tâm nhưng sự an trú vào đó lâu nay mau hoàn 
toàn tùy thuộc vào khả năng hay công phu của người đó. Có người kinh 
nghiệm được trạng thái này trong vòng vài giờ, vài ngày, vài tháng hay 
vài năm. Hiển nhiên nếu có thể an trú mãi mãi thì họ hoàn toàn giải 
thoát rồi, nhưng không mầy ai được như vậy. Dù chưa hoàn toàn nhưng kinh
 nghiệm được chân tâm là một kinh nghiệm tâm linh vô cùng quý báu, sau 
đó họ có thể chuyển thần thức để tái sinh vào những nơi chốn mà họ chọn 
lựa, đó là trường hợp các vị hóa thân. Đối với những người bình thường, 
khi yếu tố tinh thần tan rã hết thì họ sẽ tiếp đi trong một thời gian 
dài khoảng ba ngày và lúc đó các thói quen được lưu trữ trong tàng thức 
bắt đầu thu xếp để chuẩn bị cho giai đoạn sau hay giai đoạn sống trong 
Cõi Sáng (the luminous Bardo of Dharmata).
Theo cuốn Tử Thư, giai đoạn sống trong Cõi Sáng (Dharmata) là lúc tâm
 thức con người biến hiện rất tế nhị vì các yếu tố vật chất tan rã hết 
và chân tâm hiển hiện. Tiến sĩ David Bohn viết: “Khi vật chất tan rã thì
 nó chuyển qua hình thức nắng lượng vì vật chất chính là các năng lượng 
đã đông đặc lại”. Khi vật chất khởi sự tan rã, thần thức dường như bị tê
 liệt khiến con người có cảm tưởng như đang ở trong một căn hầm tăm tối,
 không ý thức được điều gì nhưng khi bước sang giai đoạn Cõi Sáng thì họ
 thấy mình lơ lửng trong một biển ánh sáng đặc biệt với các màu sáng 
huyền ảo. Đây là điều mà cuốn Tử Thư gọi là “lúc đêm chuyển qua ngày” 
hoăc “khi mặt trời chiếu sáng thì bóng tối tan dần và sự thật phô bày rõ
 rệt”. Mặt dù cuốn sách này hẳn một phần quan trọng để nói về Cõi Sáng 
(the Bardo of Dharmata) nhưng đây là một phần rất khó hiểu, khó diễn tả 
nên thường được giải thích bằng nhiều cách khác nhau. Có lẽ chính vì 
thế, phần này đã tạo nhiều rắc rối, mâu thuẫn cho những người muốn tìm 
hiểu về nó, nhất là giới học giả Tây phương thường hay suy luận, phân 
tích một cách khoa học. Đa số những người này vì thiếu kinh nghiệm tâm 
linh nên đã giải thích cõi này một cách sai lạc như một “kinh nghiệm về 
ảo giác” và có nhiều ngộ nhận đáng tiết.
Đức Đạt Lai Lạt Ma cho biết: “Chân lý có thể được diễn tả một cách 
tuyệt đối cũng như tương đối. Nếu một người có trình độ hiểu biết thâm 
sâu thì họ có thể kinh nghiệm ngay được sự tuyệt đối nhưng vì số người 
này rất ít, do đó các danh sư đã phải sử dụng các tỉ dụ các lối nói trừu
 tượng bóng bẩy, các hình ảnh biểu tượng, các thí dụ giản dị để diễn tả 
nhưng cũng vì thế mà nó chỉ có tính cách tương đối thôi. Sử dụng những 
gì tương đối để diễn tả điều tuyệt đối là việc rất khó nên người đọc cần
 hiểu rằng đó chỉ là những giai đoạn, những phần nhỏ rời rạc được góp 
nhặt lại để diễn tả những điều không thể diễn tả mà thôi. Người ta phải 
biết phân biệt, đừng lầm ngón chỉ mặt trăng với mặt trăng, đừng lầm 
những tỉ dụ bóng bẩy như những sự thật tuyệt đối”.
Có nhiều người cho rằng đời sống ở cõi này rất thoải mái, sung sướng 
với những cảnh tương tự như cảnh giới ở cõi trần như người khác lại cho 
rằng khi bản ngã đã tan hết thì không còn chủ thể hay đối tượng nữa, tất
 cả đều là cái vô cùng, cái đồng nhất, vô phân biệt, mà đã vô phân biệt 
thì đâu còn có mình, có người nữa. Đại sư Chogyam Trungpa viết: “Đây 
không phải là sự cảm nhận hay kinh nghiệm, vì cảm nhận hay kinh nghiệm 
còn có sự phân biệt giữa chủ thể và đối tượng, đây chính là cái điều mà 
danh từ Phật giáo gọi là ‘Tâm vô phân biệt’ hay ‘Bất nhị”.
Khi bước qua Cõi Sáng, giai đoạn đầu tiên là hồi quang phản chiếu hay
 là sự quan sát lại tất cả những diễn tiến đã xảy ra trong kiếp sống vừa
 qua một cách trung thực. Vì bản ngã đã tiêu tan hết, không còn thành 
kiến hay tham sân si,
 nên đây là một sự quán sát trung thực và chính xác nhất. Tuy nói là 
quan sát nhưng đây chỉ là một lối nói có tính cách tương đối vì theo các
 danh sư Tây Tạng, đây chỉ là một sự sắp xếp của định luật nhân quả, 
chuẩn bị các “nhân” cho kiếp sống tương lai. Giai đoạn thứ hai của sự 
sắp xếp này đã được người Tây Tạng sử dụng các hình ảnh, biểu tượng để 
diễn tả sự biến hiện của tâm thức từ trạng thái “Vô phân biệt” đến trạng
 thái “Phân biệt” hay từ “Bất nhị” chuyển qua “Nhị nguyên”. Theo cuốn Tử
 Thư giai đoạn này kéo dài khoảng bảy ngày như sau:
Vào ngày đầu, có các tia sáng xoay vần, bầu trời hiện ra màu xanh dương và chính giữa có đức Phật Tỳ Lô Giá Na,
 tượng trưng cho sự thật tuyệt đối hay sự trong sạch vô biên, xuất hiện.
 Toàn thân Phật phát ra hào quang màu trắng chói sáng và gần đó có các 
hình ảnh của chư thiên với luồng ánh sáng mờ đục hơn cũng đồng thời xuất
 hiện. Vì các nghiệp lực của sân hận vẫn còn chất chứa trong tàng thức 
nên người ta thường không dám nhìn thẳng vào luồng ánh sáng xuất phát từ
 đứt Tỳ Lô Giá Na mà có ý hướng chuyển qua luồng ánh sáng của các chư 
thiên. Sân hận được giải thích như một hình thức tự vệ của bản ngã, nó 
không dám để cho “mình” tiêu dung vào luồng ánh sáng chói lọi kia mà 
quay đầu tìm qua lối khác, thoải mái hơn, dễ chịu hơn. Đây là giai đoạn 
đầu của sự thành lập hạt giống của bản ngã và cũng là động lực để vòng 
luân hồi tiếp tục chuyển động, thúc đẩy người ta đầu thai vào cảnh giới 
của chư thiên.
Vào ngày thứ hai có các tia sáng của thủy đại màu dễ chịu hơn. Đây là
 giai đoạn đầu của các động lực thúc giục người ta đầu thai vào cảnh 
giới A Tu La.
Vào ngày thứ ba, có các tia sáng của địa đại màu vàng xuất phát từ 
phương nam. Chính giữa luồng sáng đó có đức Bạt Già Phạm Bảo Sanh, tay 
cầm viên minh châu sáng chói. Từ viên ngọc phát xuất những tia sáng màu 
vàng tượng trưng cho tam thiên đại thiên thế giới, oai nghi, trang 
nghiêm không gì sánh. Gần đó có một lớp ánh sáng màu xanh đờ đục, tượng 
trưng cho cảnh giới của loài người cũng đồng thời xuất hiện. Vì các 
nghiệp lực của kiêu căng, hãnh diện, nghi kỵ vẫn còn chất chứa trong 
tàng thức nên đa số không dám nhìn thẳng vào lớp sáng màu vàng chói lọi 
kia. Cái lòng hãnh diện của bản ngã sẽ hành động, nó không muốn nhìn vào
 sự vinh quang, lớn lao, trang nghiêm đẹp đẽ trong thế giới của đức Bạt 
Già Phạm Bảo Sanh, mà cố gắng tìm cách ẩn mình vào lớp ánh sáng màu xanh
 đục. Đây là giai đoạn đầu của các đông lực thúc giục người ta đầu thai 
vào cảnh giới của loài người.
Vào ngày thứ tư, có các tia sáng của hỏa đại màu đỏ xuất phát từ 
phương tây. Chính giữa luồng ánh sáng đó có đức Phật A Di Đà, đứng trên 
tòa sen đang rộng hai tay tiếp dẫn. Luồng ánh sáng này chiếu soi khắp 
mười phương thế giới không chỗ nào không soi đến. Gần đó có một lớp ánh 
sáng màu nâu đục, tượng trưng cho cảnh giới của ngạ quỷ cũng đồng thời 
xuất hiện. Vì các nghiệp lực của ích kỷ, tham lam, lo tích lũy tài sản 
vẫn còn phát chứa trong tàng thức nên đa số không dám nhìn thẳng vào lớp
 ánh sáng chói lọi kia. Lòng tham lam của bản ngã sẽ hành động, nó không
 muốn bước vào sự vinh quang, đẹp đẽ của thế giới Cực Lạc kia mà cố gắng
 tìm cách ẩn mình vào lớp ánh sáng màu nâu đục. Đây là giai đoạn đầu của
 các động lực thúc giục người ta đầu thai vào cảnh giới của ngạ quỷ.
Vào ngày thứ năm, có các tia sáng của phong đại màu xanh xuất phát từ
 phương bắc. Chính giữa luống ánh sáng có đức Phật Bất Không Thành Tựu, 
tay cầm một cái chày kim cương hình chữ thập xuất hiện. Chung quanh có 
một lớp ánh sáng màu xanh thẩm, tượng trưng cho thế giới của A Tu La 
cũng đồng thời xuất hiện. Vì các nghiệp lực của ganh ghét, giận tức, tị 
hiềm, đố kỵ, do dự không nhất quyết cón chất chứa trong tàng thức nên đa
 số không dám nhìn thẳng vào lớp ánh sáng màu xanh chói lọi kia. Các 
động lực của lòng hãnh diện, ganh ghét, tị hiềm, đầy do dự của bản ngã 
sẽ hành động. Nó không muốn thấy có một cái gì tốt đẹp hơn, vinh quang 
hơn, đẹp đẽ hơn nó thay vì hòa nhập vào thế giới của đức Phật Bất Không 
Thành Tựu, nó lại tìm ẩn mình vào lớp ánh sáng màu xanh thẫm vốn rồi 
thiếp đi một lúc, sau đó họ dần dần tỉnh lại và thấy mình có thể chứng 
kiến tất cả mọi sự đã xảy ra trong cuộc đời (hồi quang phản chiếu). Vì 
khi đó bản ngã đã tan rã nên họ có thể chứng kiến rõ ràng mọi sự xảy ra 
đúng với sự thật chứ không còn bị các thành kiến chi phối nữa. Khi quan 
sát các diễn tiến này, họ sẽ ý thức được luật nhân quả đã hành động như 
thế nào, vì lý do gì mà sự kiện đã diễn ra như thế, và từ đó tâm trạng 
của họ nảy sinh những mong cầu, ao ước vốn là những hạt giống (nhân) để 
chuẩn bị cho sự tái sinh sau này. Sự thu xếp này hết sức phức tạp vì còn
 tùy theo những duyên nghiệp đã gây ra từ những kiếp trước. Chính những 
động năng này đã quyết định sự thành lập một bản ngã cho kiếp sống trong
 tương lai.
Vào ngày thứ sáu, có một cầu vồng năm sắc xuất hiện. Trong mỗi màu 
sắc lại có thế giới của một vị Phật đồng xuất hiện. Ngoài ra còn có các 
vị kim cang Hộ pháp
 và bốn mươi hai đấng thiên thể xuất hiện quanh đó như sẵn sàng tiếp dẫn
 người ta bước vào những thế giới tốt lành trang nghiêm thanh tịnh kia. 
Tuy nhiên các động năng của bản ngã cũng đồng thời trỗi dậy. Lòng sân 
hận, kêu căn, nghi kỵ, ngã mạn, tham lam khiến người ta sanh tâm sợ hãi 
không dám bước vào những cảnh giới ấy mà tìm cách tránh né và bỏ qua cơ 
hội có thể giải thoát. Ngay từ lúc đó, những luồng ánh sáng mờ đục bắt 
đầu chiếu sáng để hướng dẫn con người đi vào sáu nẻo luân hồi, và khởi 
sự từ lúc đó, những năng lực của vô minh bắt đầu tạo tác.
Vào ngày thứ bảy, sự sắp đặt của các hạt giống sinh tử đã gần như 
hoàn tất vào cái thế giới “Bất nhị” của tâm vô phân biệt đã chuyển thành
 những cặp nhị nguyên, đối đãi. Có hai cánh cửa được mở rộng trước mặt. 
Cánh cửa của sự hiểu biết (Trời) dẫn lên trên và cách cửa của sự không 
hiểu biết (Súc sinh) dẫn xuống dưới. Tuỳ theo nghiệp lực lôi cuốn mà người ta sẽ đi lên cao hay xuống thấp, hoặc bước vào ba đường lành (Trời, Người,
 A Tu La) hay ba đường ác (Địa ngục, Ngạ Quỷ, Súc Sinh). Sau đó, người 
ta bước vào giai đoạn thứ tư của vòng luân hồi hay giai đoạn chuẩn bị để
 tái sinh.
Theo các danh sư Tây Tạng, tất cả các hình ảnh nói trên không phải ở 
bên ngoài đến mà chỉ là sự phóng chiếu của tâm thức bên trong. Nằm sâu 
trong tâm thức là các năng lượng giải thoát biến hiện một cách tế nhị và
 phức tạp. Những năng lương này vốn vẫn hiện hữu nhưng thường tiểm ẩn vì
 bị vô minh che phủ, hay nói một cách khác, vì bị các động lực của bản 
ngã như tham lam, sân hận, kiêu căng, ngã mạn, nghi kỵ che lấp nên người
 ta không thể ý thức được chúng. Chính vì không ý thức được chúng nên 
người ta tiếp tục bị nghiệp lực lôi kéo vào trong vòng sinh tử luân hồi,
 nói một cách khác, công phu tu hành diệt ngã, loâi bỏ các thoái quen 
của Thân, Khẩu, Ý
 chính là một cách làm giải phóng các năng lượng giải thoát này. Một số 
học giả người Âu đã đặt câu hỏi: “Nếu người Tây Tạng nhìn thấy một vị 
Phật thì một người Âu, không cùng tôn giáo, sẽ thấy gì?” Sogyam 
Rinpoche, một danh sư Tây Tạng, đã trả lời: “Đây không phải là một kinh 
nghiệp hay một ảo ảnh mà là sự diễn tả bằng tỉ dụ, qua các biểu tượng về
 sự biến hiện mà người ta có thể giải thích bằng các hình ảnh khác nhau.
 Một người có đức tin vào thiên chúa có thể sẽ nhìn thấy Thương Đế, Đức 
Chúa, Đức Mẹ hoặc các đấng thiên thần. Vấn đề chính không phải là sự 
nhìn thấy gì ở chỗ ý thức rằng tất cả đều do tâm thức biến hiện. Tất cả 
mọi mầm mống thiện ác, tốt xấu đều ở tâm mà ra, tất cả đều do tâm đạo”.
Theo đức Đạt Lai Lạt Ma, đối với một người bình thường, sự chết có 
thể chỉ là một giấc ngủ dài mà thôi. Mặc dù diễn tiến của sự chết đã 
được giải thích rất rõ rệt từ cuốn Tử Thư nhưng không ai cũng chịu tỉnh 
thức để theo dõi từng giây từng phút như thế. Phần lớn con người khi 
trút hơi thở cuối cùng chỉ thấy mình mê man trắng trong suốt và từ 
phương đông, đứt Phật Kim Cang A Súc Bệ, tượng trưng cho trí tệ viên 
mãn, xuất hiện. Toàn thân Ngài tỏa ra một thứ ánh sáng trong suốt, xuyên
 qua tất cả mọi vật nhưng gần đó có các hình ảnh lạ lùng, tương trưng 
cho cảnh giới địa ngục màu xám đục cũng đồng thời xuất hiện. Vị các 
nghiệp lực của si mê hay kiên chấp vẫn còn chất chứa trong tàng thức nên
 đa số không dám nhìn thẳng vào luồng ánh sáng trong suốt kia. Cái trí 
suy luận của bản ngã bắt đầu hành động, nó không dám đối đầu với sự thật
 bằng bản ngã hay ngũ uẩn vốn không có thật, mà tìm cách ẩn mình dưới 
lớp khói màu xám của vô minh. Đây là giai đoạn đầu của các động lực thúc
 đẩy người ta đầu thai vào cảnh giới địa ngục.
Tóm lại, chết không phải là hết vì nó là điều kiện tất yếu của một 
kiếp sống sắp đến. Khi các nhân duyên của kiếp này đã hội đủ, kiếp sống 
phải chấm dứt và sau đó có sự thu xếp, sắp đặt lại tùy theo các mong 
cầu, ao ước, tùy theo các duyên nghiệp đã tạo, làm nhân cho kiếp sống về
 sau. Đó chính là căn bản của luật luân hồi nhân quả. Sở dĩ người ta đau
 khổ vì đã nhận thức sai lầm rằng sự vật vốn không thay đổi, cứ bám chặt
 lấy những ảo giác của vô minh, mong kéo dài đời sống để thỏa mãn dục 
vọng, tạo mãi những nghiệp lành dữ, và cứ thế trôi nổi trong luân hồi 
sinh tử.
Đối với đa số người Âu, chết là hết, là chấm dứt, là vĩnh 
viễn chia lìa. Sau khi cử hành tang lễ một cách long trọng, người sống 
cho rằng họ không thể làm gì hơn được nữa. Đây là một sự sai lầm đáng 
tiếc vì thiếu kiến thức và hiểu biết về thế giới bên kia. Đối với người Tây Tạng,
 việc chân thành cầu nguyện và hiểu biết cuốn Tử Thư để hướng dẫn người 
chết là một nghi thức quan trọng nhưng không phải ai cũng biết. Tuy 
nhiên người ta vẫn có thể làm được nhiều điều hữu ích mà không nhất 
thiết phải sử dụng đến cuốn Tử Thư.
Có nhiều cách giải thích về thời gian của giai đoạn từ khi chết cho 
đến lúc đầu thai như sau: Có người cho rằng một ngày ở bên cõi âm tương 
tự với bảy ngày ở cõi trần hay bảy ngày ở cõi âm tương ứng với bốn mươi 
chín ngày ở cõi trần. Do đó người ta phải cầu nguyện liên tiếp trong 
vòng bốn mươi chín ngày, nhất là trong ba tuần lễ đầu tiên khi thần thức
 người chết còn đang phân vân chưa biết chọn nơi chốn nào để đi. Đây 
cũng là giai đoạn mà sự liên hệ với thân quyến còn nặng nên thần thức 
người chết vẫn quanh quẩn bên những người thân, có thể nghe được, ý thức
 được lòng chân thành và sự hướng dẫn để biết đường mà đi đầu thai. Nếu 
không được hướng dẫn cẩn thận, thần thức mê muội dễ bị nghiệp lực chi 
phối hay bị các động lực bất hảo dẫn dắt đầu thai vào ba đường ác. Có 
người lại cho rằng cõi bên này có tất cả bảy tiến trình khác nhau, mỗi 
tiến trình dải bảy ngày, và tiếp theo tiến trình đầu như vừa diễn tả ở 
trên còn có những tiến trình khác. Thay vì gặp năm vị Phật thì người 
chết lại gặp năm vị ma vương, năm vị thiên thể,
 năm đấng thần linh.v.v..Tuy nhiên, dù giải thích theo quan niệm nào, 
thời gian khoảng bốn mươi chín ngày luôn luôn được coi là giai đoạn quan
 trọng nhất. Dĩ nhiên người ta không chỉ giới hạn việc cầu nguyện trong 
vòng bốn mươi chín ngày thôi mà còn phải tiếp tục cầu nguyện sau đó nữa.
 Hòa thượng Dudjom đã viết: “Giai đoạn bốn mươi chín ngày chỉ có ý nghĩa
 tương trưng thôi, có người sau khi từ trần chỉ ở cõi bên này một thời 
gian rất ngắn rồi đầu thai ngay và có những người khác cứ quanh quẩn bên
 cõi này cả trăm năm, có khi cả ngàn năm vẫn chưa chọn được nơi chốn đầu
 thai”.
Một số họ giả người Âu cho rằng nghi thức đọc cuốn Tử Thư hướng dẫn 
người chết là vô lý vì người đã chết đâu để nghe được nữa. Hòa thượng 
Chogyam Trungpa đã giải thích: “Hiển nhiên người quá cố không thể nghe 
bằng thính giác được nữa, nhưng họ vẫn ý thức được bằng thần thức 
(consciousness). Vì đây là sự theo dõi bằng tư tưởng nên dù người ta đọc
 bằng tiếng Tây Tạng hay bất cứ ngôn ngữ
 gì, người chết vẫn có thể hiểu được. Sự truyền đạt bằng tư tưởng này 
đòi hỏi sự chân thành. Có thành thật thì người khác mới cảm nhận được, 
và có cảm thì mới có ứng, do đó các nghi lễ có tính cách nặng phần trình
 diễn, thiếu thành thật, làm chỉ để cho xong, thật không có một ý nghĩa 
tốt đẹp gì hết”. Một số người khác cho rằng khi chết, bản ngã đã tan ra 
hết thì đâu còn gì để nghe nữa. Hòa thượng Trungpa giải thích: “Không ai
 biết được người chết đang ở trong tình trạng hay giai đoạn nào. Nếu họ 
đang bước vào trạng thái kinh nghiệm chân tâm thì có thể họ không ý thức
 được bao nhiêu nhưng thông thường trạng thái này chỉ xảy ra trong một 
chớp mắt, sau đó các năng lượng thuộc bản ngã tan rã lại được sắp xếp 
theo các định luật nhân quả (thời gian ở Cõi Sáng và chuyển thần thức để
 đầu thai), do đó họ vẫn có thể ý thức rõ rệt những sự kiện xảy ra chung
 quanh được”. Dĩ nhiên việc đọc cuốn Tử Thư hay đọc kinh cầu nguyện cho 
người chết còn có những ảnh hưởng khác thuộc vấn đề tư tưởng, thì chắc 
chắn có ảnh hưởng mà sự hiểu biết giới hạn không thể nghĩ bàn.
Một trong những vấn đề được bàn cãi sôi nổi hiện nay là việc sử dụng 
các máy móc nhân tạo để kéo dài sự sống (Life support system). Sự tiến 
bộ của khoa học kỷ thuật này đã gây ra một tình trạng nan giải trên 
phương diện pháp luật, luân lý, đạo đức và gây khó khăn cho giới y sĩ 
cũng như thân quyến người chết. Việc sống không ra sống mà chết cũng 
không ra chết, ở trạng thái vô tri vô giác này quả thật vô cùng đáng sợ.
 Liệu chúng ta có muốn cho người thân kéo dài đời sống như thế chăng? Ai
 có thẩm quyền kéo dài đời sống người khác bằng máy móc hay chấm dứt đời
 sống khi rút những máy móc này ra? Liệu một y sĩ có thể giúp bệnh nhân 
chấm dứt sự đau đớn thân xác bằng cách giúp cho họ tìm cái chết được 
không? Hiển nhiên đây là một vấn đề hết sức phức tạp, tế nhị và không có
 câu trả lời chung nên phải tùy từng trường hợp mà giải quyết. Dĩ nhiên 
việc sử dụng máy móc nhân tạo để kéo dài sự sống cho những người có hy 
vọng được cứu sống, như trong trường hợp tai nạn, bệnh tật là một 
chuyện, nhưng việc kéo dài đời sống cho những người không còn một hy 
vọng gì có thể được cứu sống hoặc quá già yếu, không thể sống thêm được 
nữa, lại là một vấn đề khác.
Theo cuốn Tử Thư, tâm trạng con người lúc từ trần hết sức quan trọng,
 việc sử dụng máy móc để kéo dài thêm đời sống chắc chắn sẽ gây khó khăn
 cho người chết. Dù cho người đó ở trong một tình trạng hôn mê (coma) 
nhưng thần thức của họ vẫn ý thức được mọi sự xảy ra chung quanh. Sự cố 
gắng kéo dài đời sống này có thể gây cho họ một sự bực bội, khó chịu, 
oán hận và chắc chắn họ không thể thoải mái, tự tại khi ra đi được. Bác 
sĩ Kubler Ross đã viết: “Thà để cho một người thoải mái trút hơi thở 
cuối cùng còn hơn để cho họ khổ sở sống một cách vô nghĩa bằng các 
phương tiện nhân tạo”. Linh mục Thomas Merton cũng đã viết: “Sự sống 
không ra sống mà muốn chết cũng chẳng được vì các máy móc nhân tạo này 
chính là sự giam giữ con người trong ngục tù của thể xác”. Nhưng làm sao
 được khi đa số mọi người ngày nay đều chết trong bệnh viện hoặc nhà 
dưỡng lão, dưới sự kiểm soát khắt khe của các y sĩ? Mà đa số y sĩ đều 
được giải bảo rằng “Bổn phận của người y sĩ là cứu sống bệnh nhân bằng 
bất cứ phương tiện nào và bằng mọi giá”, do đó mới có thảm trạng mà bác 
sĩ Melvin Morse đã diễn tả: “Sự chết được ấn định bởi nhịp đập của tim, lượng oxygen trong máu,
 sự hoạt động của bộ óc nên khi tim ngưng đập thì người ta sử dụng điện 
để kích thích cho tim đập lại, khi oxygen trong máu giảm đi thì người ta
 sử dụng các phương pháp hô hấp nhân tạo hay các máy bơm dưỡng khí vào phổi,
 khi óc ngưng hoạt động thì người ta chích đủ các loại thuốc hóa học để 
kích thích bộ óc làm việc. Đa số bệnh nhân thường bị điện giật lung 
tung, toàn thân đầy những vết chích, thân thể bơm đủ tất cả các loại 
thuốc cho đến khi y sĩ thấy đủ và ngừng tay thì các trò này mới chấm 
dứt”.
Để tình trạng này xảy ra, ngày nay một số người đã phải làm di chúc 
rằng nếu không còn hy vọng gì cứu sống nữa thì để cho họ ra đi một cách 
an lành và tự nhiên. Việc làm di chúc này khá thịnh hành tại các quốc 
gia phương Tây và đa số những người hiểu biết đều thông báo cho bệnh viện hay y sĩ biết về tờ di chúc này khi họ phải vào bệnh viện.
Vì chết là một điều có thể xảy ra bất ngờ, không phải ai cũng có thọ 
mệnh lâu dài nên sự chuẩn bị khi trong nhà có người chết là một việc hết
 sức quan trọng. Sogyal Rinpoche, một danh sư Tây Tạng, đã khuyên: “Khi 
tim ngưng đập thì người đó chưa hẳn đã chết, chỉ có phần vật chất đã 
ngưng hoạt động hay bắt đầu tan rã mà thôi. Vì phần tâm linh cần phải 
mất thêm một thời gian nữa mới tan rã (khoảng từ 8 đến 36 giờ), nên điều
 cần thiết là không nên di động đến thân thể người chết. Điều quan trọng
 nhất là phải tránh sự khóc lóc, ồn ào để thần thức người chết không bị 
quyến luyến hay đau khổ thêm. Hãy khởi sự tụng kinh cầu nguyện một cách 
chân thành và tránh các tiếng động ồn ào, náo nhiệt. Dĩ nhiên người chết
 không thể nghe được bằng các giác quan thông thường, nhưng vì phần tinh
 thần còn đang hoạt động nên thần thức của họ vẫn có thể cảm nhận được 
những sự ồn ào, náo nhiệt này mà sinh tâm bối rối, khó chịu hay sân hận.
 Dĩ nhiên tang gia nào cũng có bối rối, nhưng đừng vì thế mà bám vào các
 thói mê tín dị đoan hay lo chọn ngày giờ tốt, lo việc tùng ma chay mà 
quên đi những việc khác cần làm hơn. Người ta có thể đọc cuốn Tử Thư để 
hướng dẫn thần thức người chết nếu được huấn luyện về phương pháp này. 
Người ta cũng có thể niệm hồng danh đức Phật A Di Đà để cầu cho người 
chết được vãng sinh về cõi Tây Phương Cực Lạc. Người ta cũng có thể đọc kinh cầu nguyện của các tôn giáo,
 điều quan trọng nhất chính là sự chí tâm chí thành chứ không phải đọc 
tụng như một cái máy. Nên nhớ người chết có thể đọc rõ tư tưởng người 
sống và chắc chắn cảm được mọi sự thiếu thành thật, nếu có. Sự cầu 
nguyện rất có ích vì nó có thể giúp người quá cố bình tỉnh lại và cùng 
cầu nguyện theo. Khi tâm thức họ nhờ đọc kinh mà được sáng suốt, được an
 lạc thì chắc chắn thì họ sẽ được siêu thoát vào những đường lành. Nên 
tránh tất cả những việc sát sinh hay sử dụng các đồ ăn như thịt cá hay 
rượu vì những thứ này thướng thu hút những vong linh thấp thỏi, những 
loài ma quỷ đói khát tìm đến. Khi thần thức người chết còn đang dao 
động, chưa bình tĩnh thì sự tiếp xúc này không có ích lợi gì cả. Nên 
tránh các hình thức ma chay to lớn, linh đình hay các thủ tục phiền phức
 vì các luồng tư tưởng của đám đông thường phức tạp, lộn xộn, không giúp
 cho người chết được bao nhiêu. Hãy yêu cầu mọi người giữ yên lặng và 
chú tâm cầu nguyện một cách giản dị là tốt đẹp nhất. Sau khi chôn cất, 
hãy tiếp tục tụng kinh khuya sớm trong vòng bốn mươi chín ngày, nhất là 
trong ba tuần lễ đầu vì đây là giai đoạn quan trọng hơn cả, khi các sự 
sắp xếp nhân quả chưa ngã ngũ rõ rệt, khi người chết còn có thể tỉnh 
thức để hòa nhập vào các luồng ánh sáng để siêu thoát.
Mặc dù đa số người Tây phương thường chôn cất nhưng việc thiêu xác có
 nhiều lợi ích nhất. Thứ nhất, để người chết không còn quyến luyến thân 
xác, dễ siêu thoát. Thứ hai, lửa có một tác dụng đặc biệt để chuyển hóa 
các năng lực còn sót lại quanh thân xác, ngăn ngừa được sự kêu gọi của 
các phù thủy, pháp sư lợi dụng các năng lực này vào những việc bất hảo. 
Việc ướp xác chính là một lối sử dụng các năng lực này để lưu giữ âm 
binh, hòng duy trì ảnh hưởng của tà môn. (Wikipedia)