Kinh Kim Cang bắt đầu bằng một chuyện rất đỗi đời thường là “ăn ngủ,
đi đứng nằm ngồi, hít thở…” và kết thúc cũng bằng một chuyện rất đỗi đời
thường là nhìn mọi sự như “mộng, huyễn, bào ảnh, sấm chớp…”. Thì ra
những cái sờ sờ đó, những cái tầm thường đó mới là sự sống,
« Đây là con đường độc nhất dẫn tới thanh tịnh cho chúng sanh, diệt
trừ khổ ưu, thành tựu chánh trí, chứng đắc Niết bàn »… Thật không, một
con đường như vậy ? Phật nói như đinh đóng cột, chắc là phải có rồi. Nói
từ hồi bắt đầu dạy những bài học đầu tiên cho đến lúc sắp
Bạn thân,
Nhận
lời họa sĩ Sĩ Hoàng tham gia làm “diễn giả” cho buổi trao đổi về đề tài
“Người lớn học được gì từ trẻ em” hôm thứ Bảy 9/7 vừa rồi tôi mới giật
mình thấy khó. Khó ở chỗ với tư cách là một bác sĩ nhi khoa,
Nhà văn Võ Hồng ở Nha
Trang là một người đặc biệt hóm hỉnh. Cách đây mươi năm, vào tuổi 80,
ông kể tôi nghe chuyện người ta tổ chức buổi lễ mừng thọ tuổi bảy mươi
của ông rất trang trọng, ai cũng nhắc câu “thất thập cổ lai hy”…
Lên đường
Khi tiếp cận với Kim Cang, tôi bỡ ngỡ và chưng hửng không ít. Lâu nay cứ nghe người ta đọc câu “Ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm”
như một câu thần chú để quên đi bao nội muộn phiền, rồi đọc Lục tổ Huệ
Năng cũng thấy ngài kể chuyện một hôm đi bán củi, chỉ nghe lóm người ta
đọc có câu kinh đó thôi mà đại ngộ, thế mà mình càng nghe càng mơ hồ, mù
tịt. Sau khi viết “Nghĩ Từ Trái Tim,” ghi lại những cảm nghĩ của mình
về Tâm Kinh Bát Nhã,
Trả lời “phỏng vấn” của Phùng Hoàng Anh (Hà Nội)
Ghi chú: Phùng
Hoàng Anh là nhà giáo, hội viên Hội nhà văn Hà Nội, quê Phương Khê, Ba
Vì, Tây Sơn (nay thuộc Hà Nội), là cháu họ Nguyễn Hiến Lê. Theo lời
Phùng Hoàng Anh thì Bà nội của anh là em cụ Nguyễn.
Tuy già không phải là một bệnh nhưng già thì thường có bệnh.
Bệnh thì
có bệnh nặng, bệnh nhẹ, bệnh có duyên và bệnh...
Có người hỏi tôi có phải Trịnh Công Sơn là một thiền sư không mà sao cứ thấy tôi nhắc và trích dẫn ca từ của anh trong các bài viết về Thiền, về Phật pháp của tôi?
Những ngày này, bỗng nhớ…và thẩn thờ Gần
mười năm tôi mới có dịp đi lại máy bay đường dài. Sau đợt bệnh nặng năm
đó, bác sĩ điều trị khuyên tôi nên tránh những căng thẳng không cần
thiết. Năm kia, đi môt chuyến trong nước có vài giờ mà tôi đã thấy rất
mệt mỏi. Lúc nào tôi cũng thao láo, nín thở, căng thẳng. Cất cánh. Hạ
cánh. Vào vùng trũng. Thắt dây an tòan…
“Khúc khích” là từ gợi tả tiếng cười nhỏ và liên tiếp, biểu lộ sự thích thú riêng với nhau. Từ điển tiếng Việt của
Ủy ban Khoa học xã hội và Viện ngôn ngữ học nói vậy.
Các tin đã đăng: