Qua sự giới thiệu của bác sĩ Kavir, ông bằng lòng tiếp xúc với phái
đoàn. Ram Gopal có một thân thể cực kỳ tráng kiện trông như một lực sĩ,
bước đi của ông vững chãi và uyển chuyển như một mãnh hổ. Giọng nói của
ông hùng tráng như một tiếng cồng. Hàng ngày, ông dành riêng một thời
gian để tiếp xúc với bệnh nhân. Ông yêu cầu phái đoàn ngồi đó xem ông
trị bệnh. Bệnh nhân gồm đủ hạng người , từ các bậc thượng lưu, quý phái
ngồi trên kiệu đến các loại bình dân nghèo đói, lê lết. Họ mang đủ thứ
bệnh từ các loại bất trị như ung thư, cùi hủi đến các chứng đau tim,
phong thấp, tiểu đường, v..v.. Một bệnh nhân ăn mặc sang trọng, khuôn
mặt tái nhợt cho biết y là một phú ông giàu có tại Madras, bị đau tim đã
đến thời kỳ trầm trọng. Bác sĩ cho biết nếu lên cơn một lần nữa chắc
chắn y không thể sống.
Ram Gopal yên lặng nghe bệnh nhân kể lể rồi cho biết :
- Hơi thở của ông bị đứt quãng nhiều, tôi nghĩ cơn đau tim sẽ tái phát trong một thời gian không lâu nữa.
Bệnh nhân xanh mặt quỳ mọp xin cứu mạng. Ram Gopal thong thả cho biết :
- Ông có thể sống thêm nhiều năm nữa nếu chịu khó điều trị. Chắc hẳn ông đã biết cách trị bệnh của tôi ?
Bệnh nhân im lặng suy nghĩ . Ram Gopal giải thích cho phái đoàn :
- Bệnh tật là kết quả của những gì trái với thiên nhiên. Sống thuận
theo thiên nhiên không thể có bệnh. Con người bẩm sinh đều khoẻ mạnh, họ
mắc bệnh vì các thói quen, lối sống không hợp tự nhiên, rồi theo thời
gian tiêm nhiễm vào cơ thể làm suy nhược. Khi bệnh mới phát ra, con
người ỷ lại vào thuốc men, các phát minh khoa học. Tiếc thay, lối này
chỉ có thể tạm thời cầm giữ bệnh tật cho nó không phát lên chứ không trừ
tuyệt căn. Y khoa Tây phương chỉ ngăn chận bệnh tật không làm nguy hại
đến
tính mạng trong một thời gian, rồi sau đó cũng bó tay. Muốn trừ bệnh
hoàn toàn, chỉ có một cách duy nhất là cương quyết trừ tuyệt gốc và
người duy nhất có thể chữa được là “chính mình” mà thôi, ngoài ra không
có ai khác. Một khi bệnh nhân ý thức được điều này, nhất định theo đuổi
cách trị đến cùng thì hầu như bệnh gì cũng có thể chữa khỏi.
Giáo sư Mortimer lên tiếng :
- Xin ông giải thích rõ ràng hơn nữa.
- Cách chữa cũng rất giản dị, việc đầu tiên bệnh nhân phải làm là
quyết định xem có theo phương pháp này được không ? Nếu nhất quyết thì y
lập tức từ bỏ tức khắc tất cả gia tài, sự nghiệp, hoàn cảnh gia đình
bên ngoài để gia nhập đạo viện cho đến khi hết bệnh.
- Ông muốn nói y phải trở nên một tu sĩ hay sao ?
Ram Gopal bật cười :
- Không phải thế, đây không phải là một đạo viện có tính cách tôn
giáo. Tôi không bao giờ bắt buộc ai phải học giáo lý, tin tưởng một số
giáo điều, nghi thức hay sùng kính một đấng vô hình nào hết. Đạo viện
(Ashram) này chỉ có mục đích chữa bệnh. Điều tôi muốn thực hiện là để
bệnh nhân phải rời bỏ cái nếp sống cũ, cái hoàn cảnh, nguyên nhân đã
khiến y mắc bệnh. Lo nghĩ, phiền não, dinh dưỡng không đúng cách là
nguyên nhân chính của hầu hết các thứ bệnh. Phải dẹp bỏ, dứt sạch tất cả
cho tâm
hồn thật thảnh thơi, thoải mái, rồi mới có thể chữa trị được. Đó là
điều kiện quan trọng nhất của phương pháp này.
- Nhưng việc gì phải từ bỏ tất cả, đi dưỡng bệnh một nơi xa cũng có hiệu quả tương tự vậy.
Ram Gopal bật cười:
Đạo sỹ Ram Gopal có thể chữa mọi thứ bệnh. Ảnh minh họa
- Điều này không thể chữa tận gốc được, hoàn cảnh tuy có khác nhưng
đầu óc bệnh nhân vẫn còn cố chấp, suy nghĩ, lo lắng thì làm sao dứt được
phiền não? Chỉ có hoàn toàn dứt bỏ, để đầu óc không còn bận tâm chút gì
nữa, để trở nên con người hoàn toàn mới thì may ra mới có thể chữa hết
bệnh được.
- Từ bỏ gia tài, nhà cửa, gia đình đâu phải dễ dàng, mấy ai đã làm được như thế? Nói thì thật giản dị nhưng nó là cả vấn đề…
- Này ông bạn, nếu chết, ông có mang mấy thứ đó đi theo được không ?
Ông cứ việc ôm chặt lấy những thứ giả tạo vật chất rồi để đau đớn dầy vò
và cái chết quanh quẩn ám ảnh chăng ? Trước sau gì cũng mất nó , thì
thà bỏ quách đi có hơn không ? Cách chữa này có thể coi như ta đã chết
rồi, đã mất tất cả rồi, và đi tìm cái sống trong cái chết. Nguyên lý của
bệnh như sau : con người chìm đắm trong danh lợi, lo quanh, nghĩ quẩn,
tích trữ tài sản mà quên sự vô thường ở đời. Họ chỉ thấy lợi nhỏ mà
quên hại lớn. Lo làm giàu vật chất mà quên tu tâm dưỡng tinh thần, vì
thế thân thể suy nhược, tâm trí điên đảo, thần trí bất nhất, lại thêm
tửu sắc quá độ, hỉ nộ bất thường, dinh dưỡng coi thường và bệnh tật do
đấy mà sinh ra. Khi bệnh còn nhẹ, ta không để ý chữa trị, đến khi nó
phát ra đe doạ trực tiếp vào đời sống, ta mới hoảng hốt tin tưởng vào
các phát minh khoa học chữa trị. Thuốc men chỉ tạm thời ngăn chận khiến
cho bệnh chậm tái phát, kéo dài cuộc sống để ta tiếp tục đắm chìm trong
dục
vọng, phiền toái một thời gian nữa. Đến khi thuốc men trở nên vô hiệu,
bệnh tái phát thật mạnh, thì khoa học bó tay, và con người chấp nhận sự
phải đến sẽ đến, và coi như đó là số mạng.
Đây là một lầm lẫn rất lớn mà ít ai để ý. Nguyên nhân chính của bệnh
là do sự bận rộn với đời sống hàng ngày, nếp sống càng tiện nghi thì họ
lại càng hết sức lao tâm, lao lực để đạt đến cái tiện nghi hơn nữa. Thêm
vào lòng tham muốn chiếm đoạt, tranh đua để thoả mãn dục vọng nhất
thời, khiến cơ thể trở nên mất quân bình, phá hoại cơ quan thần kinh. Cơ
quan này là đầu mối của mọi thứ bệnh nên theo thời gian, bệnh từ từ
ngấm vào tạng phủ khiến con người càng ngày càng lệch lạc, sống nghịch
với
thiên nhiên, mất đi sự an lạc sẵn có, nói một cách khác, họ mất đi
chính mình. Sự xả ly, dứt bỏ tất cả là bước đầu để trở lại cái tinh thần
nguyên thuỷ, nó là điều kiện cần thiết để dứt căn bệnh trầm kha của
loài người. Có thể đầu óc mới lấy lại sự thăng bằng để họ có thể điều
trị…
(Còn tiếp).
Trích cuốn Hành trình về phương Đông, NXB Phương Đông