Làm từ thiện còn vì chính... người giàu
Theo
định nghĩa, từ thiện là sự giúp đỡ người nghèo khổ xuất phát từ lòng
đồng tình. Sở dĩ phải làm từ thiện vì trong xã hội còn có người giàu kẻ
nghèo. Nước Mỹ giàu nhất thế giới cũng có hơn 10% dân có thu nhập dưới
mức nghèo do nhà nước quy định. Thụy Điển giàu và công bằng nhất thế
giới cũng có hơn 6% dân thuộc diện nghèo, dĩ nhiên theo chuẩn nghèo của
họ.
Khác biệt giàu nghèo thể hiện sự bất công trong phân phối
của cải, gây tâm lý bất mãn trong dân nghèo, và do đó là nguồn gốc gây
mất ổn định xã hội. Làm từ thiện là để thu hẹp khoảng cách giàu nghèo,
tăng mức công bằng xã hội, do đó tăng sự đồng thuận trong dân chúng,
tăng ổn định xã hội. Chính vì thế làm từ thiện không những chỉ vì người
nghèo mà còn vì chính người giàu. Bởi lẽ chẳng ai muốn sống trong một xã hội rối ren, người giàu lại càng không muốn.
Nhưng
xóa nghèo rất khó, vì trong xã hội luôn tồn tại quần thể người thiếu
năng lực lao động (trí óc, chân tay), ốm yếu già lão, không có cơ hội
việc làm v.v... Kinh tế
kém phát triển thì càng lắm người nghèo. Các nước thường dùng cách đánh
thuế thu nhập, để lấy tiền người giàu chia cho người nghèo dưới các
hình thức trợ cấp, cứu tế v.v... Ngoài ra còn động viên xã hội giúp
người nghèo. Song điều cơ bản nhất là phải giúp người nghèo tự thoát ra
khỏi cảnh nghèo, "không phải chỉ cho họ con cá mà tốt nhất mang cho họ
cái cần câu cá". Đây là cách làm từ thiện hiệu quả nhất, cần được chú
trọng nhất.
Từ thiện góp phần ổn định xã hội trong nước, vì thế
nó là vấn đề có tầm quốc gia. Trong thời đại toàn cầu hóa, nó trở thành
một công việc quốc tế hệ trọng, được chính phủ các nước và Liên Hợp Quốc
quan tâm. Nước giàu cần giúp nước nghèo, không chỉ vì nhân đạo mà còn
vì để giữ yên ổn cho chính mình. Dân nước nghèo thường di cư sang nước
giàu, gây rắc rối, mất ổn định cho nước giàu. Nghèo đói còn là nguồn gốc
dịch bệnh và nạn khủng bố rất khó ngăn chặn.
|
Nuôi heo đất để làm từ thiện. Ảnh: Nhansuvietnam.vn |
Hơn thế nữa, từ thiện còn là một loại hình sức mạnh mềm
- thứ sức mạnh cần nhất cho mỗi quốc gia trong cuộc cạnh tranh khốc
liệt toàn cầu ngày nay. Sức mạnh mềm tức là sức thu hút; rõ ràng quốc
gia nào giúp đỡ các nước nghèo càng nhiều thì quốc gia đó càng có sức
thu hút nhân loại.
Trong tác phẩm Sức mạnh mềm, Joseph
Nye viết: Chính phủ và nhân dân các nước Bắc Âu luôn luôn vui lòng giúp
đỡ những người nghèo khổ trên toàn thế giới, nhờ thế các nước này có sức
mạnh mềm vượt xa các nước khác.
Từ thiện là tiêu chí đánh giá trình độ văn minh của một dân tộc. Nó không chỉ là việc của các tổ chức phi chính phủ, tôn giáo, đoàn thể dân chúng và cá nhân, mà còn được nhiều chính quyền coi trọng. Một đất nước
phân hóa giàu nghèo rõ rệt thì không thể có hình ảnh quốc tế đẹp. Chỉ
khi nào nhận thức đúng tầm mức quan trọng của từ thiện thì mới có thể
làm tốt công tác này. |
Các
nước Bắc Âu đều rất giàu và nhiệt tình giúp các nước nghèo. Thụy Điển
là nước phương Tây đầu tiên viện trợ Việt Nam ngay từ thời chiến tranh
chống Mỹ với dự án nhà máy giấy trị giá trên 1 tỷ USD. Đan Mạch với 5
triệu dân hàng chục năm nay kiên trì giúp nước ta cải tiến hoàn thiện
ngành thủy sản.
Năm 2008, trong lần đầu tiên về thăm tổ quốc sau
ngày nhậm chức Tổng Thư ký Liên Hợp Quốc, ông Ban Ki-moon đã khuyến cáo
đồng bào ông: Để trở thành một quốc gia vĩ đại hơn, Hàn Quốc nên nhiệt
tình làm công việc từ thiện giúp đỡ các nước nghèo khổ.
Từ thiện
là tiêu chí đánh giá trình độ văn minh của một dân tộc. Nó không chỉ là
việc của các tổ chức phi chính phủ, tôn giáo, đoàn thể dân chúng và cá
nhân, mà còn được nhiều chính quyền coi trọng. Một đất nước phân hóa
giàu nghèo rõ rệt thì không thể có hình ảnh quốc tế đẹp. Chỉ khi nào
nhận thức đúng tầm mức quan trọng của từ thiện thì mới có thể làm tốt
công tác này.
Truyền thống từ thiện của người Việt
Thương
người là một trong các phẩm chất quý giá của người Việt. Từ xưa dân ta
đã có câu "Nhiễu điều phủ lấy giá gương/ Người trong một nước phải
thương nhau cùng", "Bầu ơi thương lấy bí cùng. Dẫu rằng khác giống nhưng
chung một giàn" "Lá lành đùm lá rách"... nói lên truyền thống từ thiện
của người Việt.
Truyền thống đó gắn liền với quá khứ đau thương
của dân tộc: Kinh tế rất lạc hậu kéo dài hàng nghìn năm, lại thêm thiên
tai địch họa không ngừng, đời sống đa số dân ta rất thấp, số người giàu
rất ít. Trong chế độ thực dân, phong kiến, kẻ thống trị chỉ lo vơ vét,
không lo cứu giúp dân nghèo. Nhưng nhiều cá nhân và tổ chức từ thiện
xuất phát từ tình thương đồng bào tự đứng ra tổ chức công tác quyên góp
cứu giúp dân nghèo và nạn nhân của thiên tai.
Lịch sử ghi nhận
tấm gương xả thân làm từ thiện của cư sĩ Phật Giáo Thiều Chửu-Nguyễn Hữu
Kha và bà Cả Mọc (bà Hoàng Thị Uyển) trong 2 đợt cứu tế nạn lụt năm
Đinh Sửu và nạn đói năm 1945. Các tôn giáo, nhất là Phật Giáo, đã có
nhiều đóng góp trong công việc từ thiện. Thời gian qua, nhiều nhà chùa
tổ chức trao tận tay hàng tỷ đồng hàng cứu trợ cho nạn nhân các đợt lũ
lụt.
Đồng bào cả nước đã tự nguyện quyên góp hàng trăm tỷ đồng
cho các quỹ từ thiện. Báo chí và các đài truyền hình tổ chức nhiều hình
thức quyên góp. Mặt khác, Nhà nước cũng tiến hành nhiều dự án xóa đói
giảm nghèo có hiệu quả.
Nhưng nói cho công bằng, công tác từ
thiện ở ta chủ yếu mới dựa vào sự quyên góp từ nhân dân mà đa số còn
chưa giàu. Phần đóng góp của giới người giàu chưa đáng kể, chưa thành
phong trào. Cá biệt còn có người giàu hứa mà không làm. Quy mô công tác
từ thiện ở ta còn rất nhỏ, chủ yếu rộ lên khi có thiên tai, còn bình
thường ít có biểu hiện. Nghĩa là chưa có văn hoá từ thiện.
(còn nữa)