Vào Tuổi Trẻ Online, tôi cứ mãi bị ám
ảnh bởi hai bức ảnh, đều được chụp từ những ô ngói được giở ra. Một tấm
chụp đôi bàn tay trẻ thơ vẫy kêu cứu, đầy hy vọng trông chờ. Tấm ảnh kia
chụp đôi mắt của 2 người già nua, mệt mỏi và tuyệt vọng.
|
Tấm ảnh gợi nhiều xúc cảm trong lòng bạn đọc |
Lũ lụt ở miền Trung gần đây hình như không còn là lũ
lụt thông thường nữa mà đã thực sự là những cơn đại hồng thuỷ. Con người
đang co rúm lại dưới sự thịnh nộ cực độ của thiên nhiên.
Sau trận lũ kinh hoàng năm 2009, nhiều nhà dân ở bờ
bắc sông Thạch Hãn bỗng nhiên trở thành triệu phú do gỗ lậu theo nước lũ
ào về, vướng lại trong vườn, mắc kẹt lại trên những bãi bồi. Toàn là gỗ
có giá trị, súc nào súc nấy to lừng lững. Gỗ lấp đầy ao hồ, khúc sông
cạn, cả mấy cái hố bom sâu hoăm hoắm.
Rừng lẽ ra chắn lũ cho đồng bằng thì lại bị cuốn trôi
vô vọng và bi thảm. Mùi của gỗ lụt thật kinh khủng, như mang theo cả sự
thối rữa của những cánh rừng nguyên sinh đầu nguồn.
Thuyết nhân quả quả là trớ trêu. Có những kẻ phá nát
rừng bây giờ đang là những triệu phú, những doanh nhân thành đạt, những
mô hình làm ăn giỏi.
Trong lúc đồng bào đang tuyệt vọng đói khát giữa nước
lũ thì có thể những kẻ gieo gió vẫn đang ăn chơi thoải mái. Những người
dân lam lũ đáng lẽ ra được gặt gái những vụ mùa bội thu thì lại phải
gặt bão từ những cơn gió họ không hề gây ra.
Án ngữ ngay đầu làng tôi là một khu rừng quanh năm
rậm rịt. Ba tôi lý giải cái tên rú Cấm là có ý ngăn cấm không cho dân
chặt cây. Dân làng chỉ được phép vào rú nhặt lá, mót những nhành củi
khô. Đến giờ lệ làng vẫn vậy. Dân làng vẫn sợ câu “tham của rừng rưng
rưng nước mắt”.
Liệu có thể nói với nhau rằng “còn da lông mọc, còn
chồi nảy cây” khi những cánh rừng đầu nguồn bị đã bị đốn trụi, loang lổ;
khi những con sông đầu nguồn đã bị khoét tung toé để đãi vàng và ngay
cả những rễ cây cũng bị trục lên để làm những bộ bàn ghế cầu kỳ vô cảm?
Lê Thuý Hằng (Giao Điểm)