Tôi xa Việt Nam năm 20 tuổi, thoáng chốc đã 1/4 thế kỷ sống nơi xứ
người. Năm đầu sang Mỹ, đêm nào cũng khóc, nhớ bạn bè, nhớ con hẻm nhỏ,
nhớ người bán hàng rong. Ngày ấy người Việt Nam ở Mỹ còn ít, không có
báo điện tử, không có Internet liên lạc dễ dàng như bây giờ, nên nỗi nhớ
càng da diết.
Buổi sáng trong nhà ăn của khu nội trú đại học, nhìn bát cháo mạch
lỏng bỏng, xám xịt, nhớ quay quắt đĩa bánh cuốn nóng với những khoanh
chả trắng muốt điểm mấy nhúm hành phi vàng ruộm. Buổi trưa nhai miếng
hambuger khô khan thèm bát phở tái chín thơm lừng. Buổi tối ánh đèn vàng
leo lắt nhớ ánh điện neon sáng xanh mát mắt. Nhìn xung quanh nhà cửa
lúc nào cũng đóng cửa im ỉm, nhớ Việt Nam hàng xóm đông đúc chạy qua,
chạy lại lúc tối lửa tắt đèn. Cái gì cũng làm cho tôi nhớ và khóc.
Năm thứ hai, tiếng Anh đã khá hơn nhiều, bài vở cũng nhiều hơn, thêm
việc làm part-time nên về đến nhà là ngủ say như chết. Nỗi nhớ Việt Nam
vẫn còn đó nhưng không còn nhiều thì giờ để nghĩ đến nữa.
Năm thứ tư, thứ năm... mỗi năm một trôi qua, công việc cứ ngày càng
nhiều, cuộc sống như một vòng xoay khổng lồ, con người cũng quay tròn.
Bên cạnh đó, tình yêu đến và gia đình, con cái tiếp theo. Ngày tháng
trôi nhanh như chớp mắt, thoáng chốc đã 25 năm trời.
Vừa rồi tôi cùng gia đình về thăm lại Việt Nam lần đầu tiên. Cái cảm
giác đầu tiên là Sài Gòn đông đúc, náo nhiệt và giàu mạnh hơn ngày xưa
rất nhiều. Về lại con phố xưa, tôi ngỡ ngàng nhìn không ra, không biết
đâu là nhà cũ của mình. Nhà nào cũng xây mới, cao ngất nghểu, sơn phết
đủ màu sắc theo ý thích của mỗi chủ nhà. Những con đường ngập lá me bay
của một thời mơ mộng giờ tràn đầy hàng quán ồn ào, nhộn nhịp. Sài Gòn
bây giờ có nhiều tòa nhà thương mại tràn ngập các mặt hàng cao cấp, xe
hơi nườm nượp trên đường. Có nhiều cái đẹp hơn, tốt hơn, nhưng cũng có
nhiều thứ xấu hơn, tệ hơn. Tôi như lạc lõng giữa Sài Gòn, 25 năm -một
thời gian khá dài cho một đời người và cho một thành phố đầy sức sống
như Sài Gòn.
Ở Việt Nam ba tuần lễ đầu vui vẻ, nhưng dần dần tôi cảm thấy nhớ
nhà, nhớ cuộc sống êm đềm sáng lái xe đưa con đi học, chiều tan sở về
hai vợ chồng cùng nhau nấu cơm, cho con cái ăn uống, làm bài tập xong đi
ngủ. Nhớ ngày nào khóc vì thèm nghe tiếng rao hàng, tiếng xe cộ buổi
sáng ở Việt Nam, giờ lại khó chịu vì sự ồn ào. Nhớ buổi sáng thức sớm
thật yên tĩnh bên Mỹ, xung quanh không có tiếng động ngoài mấy con chím
hót ríu rít trên cao, hai vợ chồng lại làm cà phê, bữa sáng, coi tin tức
rồi đưa con đi học, mình đi làm. Cuộc sống có vẻ tẻ nhạt, đơn điệu so
với người Sài Gòn có nhiều bạn bè đông vui, náo nhiệt. Nhà cửa ở Việt
Nam san sát nhau lúc xưa thấy vui, giờ thấy thèm một khoảng không gian
xanh, một mảnh vườn nhỏ như Mỹ.
Ở Mỹ gia đình là chủ yếu, ngoài giờ làm việc, mọi người về thẳng nhà
ít có người nào phải đi xã giao, quan hệ công việc làm ăn. Hợp đồng ít
khi được ký kết trên bàn tiệc nên không có việc ngoài giờ làm ra còn
phải đi ăn nhậu. Có những người đi làm thêm hai công việc hay làm ngoài
giờ, nhưng đó là làm việc thật sự và có trả lương (double nếu overtime).
Bạn bè không tự động đến nhà, rủ rê đi chơi nhất là trong ngày làm
việc. Vợ chồng phải giúp đỡ lẫn nhau, người nấu cơm thì người rửa bát,
dọn dẹp. Các ông chồng ở đây rất giỏi việc nhà, cơm nước, lo lắng cho
các con không thua gì một phụ nữ. Ở đây cũng hiếm người mướn osin nên
mọi việc đều san sẻ với nhau. Về Việt Nam thấy cảnh chiều nào quán ăn,
quán nhậu cũng đông nghẹt người, nhất là các ông. Tôi tự hỏi giờ đó vợ
con của các ông ở đâu mà ông chồng không về dùng cơm tối với gia đình?
Về Việt Nam 4 tuần lễ, tôi mới cảm nhận những sự việc trước giờ thấy
rất bình thường trong đời sống hằng ngày của Mỹ mà mình không để ý: xếp
hàng, nhường đường cho người đi bộ, không xả rác bừa bãi nơi công cộng,
giữ cửa cho người đi sau, nói lời cảm ơn và xin lỗi... bỗng nhiên thành
quan trọng. Thiếu những cái đó mình cảm thấy bực bội và khó chịu, cứ tự
hỏi tại sao những việc rất nhỏ, đơn giản mà không ai chịu làm.
25 năm sống ở xứ người, giờ về lại xứ ta để hiểu rõ lại mình. Thì ra
thời gian sống ở Mỹ đã dài hơn ở Việt Nam, hội nhập và hòa tan đã khiến
mình thay đổi lúc nào không hay.
Quê hương, nơi chôn nhau cắt rốn chỉ có một, nhưng hạnh phúc thì ở nơi nào mình tìm thấy niềm vui và sự yên bình trong tâm hồn.
Tina Tran