Chương một
Kinh của Ngài, Phật Thế Tôn cứu độ
Sĩ-đạt-ta là Thái tử giáng trần,
Trong đất, trời, địa ngục chẳng ai bằng
Bậc Tối thắng, Ðại từ bi, Trí tuệ
Ðược tất cả muôn loài đồng kính lễ
Bậc Ðạo Sư dạy Giáo pháp Niết bàn.
Như vầy Ngài tái thế cứu nhân gian:
Dưới cõi tối cao, Tứ Thiên Vương (1) ngự
Trị thế gian, và dưới đó là miền
Cao nhưng gần, nơi các vị thánh hiền
Sẽ sống lại ba mươi ngàn năm tới
Chầu Ðức Phật, trên trời cao chờ đợi
Vì nhân gian, hiện năm tướng giáng sanh,
Nên Chư Thiên hiểu biết các điềm lành
Ðồng bảo:” Phật tái sanh giúp thế giới”.
“- Phải, ta đi giúp trần gian, Ngài nói,
Ðời cuối cùng qua bao kiếp tử sanh
Ðến với ta và kẻ học pháp lành
Ta sẽ xuống giữa Thích-ca (2) bộ tộc
Dưới sườn núi miền nam Hy-mã-lạp (3)
Có thần dân mộ đạo với minh quân”.
Một đêm kia, chánh hậu Tịnh Phạn Vương (4)
Bà Mà-Yà (5), ngủ yên bên chúa thượng,
Thấy mộng lạ: sao từ trời hiện xuống
Sáu hào quang màu hồng ngọc huy hoàng
Từ sao kia là một đại tượng vương
Sáu ngà (6) trắng như sữa thần tham dục (7)
Giữa cõi không, chiếu vào bà lập tức
Nhập mẫu thai bên phải. Tỉnh gìấc mơ
Diễm phúc siêu phàm tràn ngập long bà
Và nửa cõi đất, hào quang mầu nhiệm.
Ngay trước ban mai, hào quang xuất hiện:
Các đồi cây lay động, sóng ngàn trùng
Lặng yên dần, hoa nở rộ tưng bừng
Như giữa ngọ, tận các miền ngục tối
Niềm hân hoan của bà hoàng chiếu dọi.
Khi mặt trời ấm áp nhuộm màu vàng
Các khu rừng, xuyên tận các đại dương.
Một tiếng thì thầm dịu dàng vang vọng
“Hỡi các người chết kia, nay phải sống,
Dậy mà nghe, hy vọng: Phật–đà sanh!
Ở Lâm-tì-ni (8) vạn vật an bình
Ðang trải rộng, tâm thế gian náo nức
Làn gió mát, lạ, lướt qua biển, đất.
Khi bình minh ló dạng, chuyện đem trình
Những người đoán mộng tâu: “Chính điềm lành!
Sao con Cua cùng mặt trời tụ hội,
Hoàng hậu sanh một hoàng nam nối dõi,
Bậc Thánh hiền đại tuệ lợi quần sanh
Sẽ giải thoát loài người khỏi vô minh
Hoặc chiếu cố thế gian và ngự trị (9)
*
Theo cách này, đức Phật–đà giáng thế:
Ðúng giữa trưa, Hoàng hậu đứng lâm bồn
Dưới Sa-la (10) đại thọ trong khu vườn,
Thân hùng vĩ, thẳng cao như ngọn tháp,
Dưới tàng lá sum sê, hoa thơm ngát,
Cùng muôn loài, khi biết đã đến thời,
Cây khôn liền uốn nhánh lá cao vời
Xuống đất để làm mái che Hoàng hậu.
Mặt đất bỗng hiện đủ ngàn hoa báu
Trải tọa sàng. Chuẩn bị tắm hoàng nam
Ðá kế gần phun nước suối trong nguồn (11)
Pha lê chảy, mẫu hoàng ôm con trẻ
Thật bình an. Ngài vẹn toàn thân thể,
Ba mươi hai tướng tốt báo điềm lành (12)
Tin mừng vui vang đến tận cung đình.
Nhưng khi chúng đem kiệu hoa đến đón
Ngài hồi cung, đám người khiêng đôi cáng
Hoá ra là bốn vị Ðại Thiên Vương
Từ núi Tu-di (13) canh giữ bốn phương:
Thần phương Ðông có biệt danh Trì Quốc (14)
Ðoàn tùy tùng khoác xiêm y bằng bạc,
Và mang theo những khiên mộc ngọc trai.
Thần phương Nam,Tăng Trưởng chính tên ngài,
Ðoàn kỵ mã, Cưu-bàn-trà đại quỷ,
Cỡi ngựa xanh, mang khiên thanh ngọc quý,
Thần phương Tây là Quảng Mục Thiên Vương (16),
Ðoàn quân hầu là các vị Long thần (17)
Cỡi tuấn mã màu máu đào rực rỡ,
Mang các tấm khiên bằng san hô đỏ.
Ða Văn là chúa tể ở Bắc phương (18)
Ðoàn Dạ-xoa hộ tống mặc toàn vàng (19)
Cỡi hoàng thố, mang khiên vàng chói sáng.
Các thiên thần vẫn tàng hình hiện xuống
Khiêng cáng và mặc y phục thường dân,
Song thật ra là các đại lực thần
Cùng rảo bước cùng phàm nhân hôm đó,
Dù loài người không làm sao biết rõ:
Trên cõi trời tràn ngập nỗi hân hoan
Cũng chỉ vì hạnh phúc của trần gian
Khi biết Phật Thế Tôn vừa giáng thế.
Việc này Tịnh Phạn Vương chưa hiểu nghĩa,
Các điềm kia làm chúa thượng lo âu,
Cho đến khi các người giải mộng tâu
Hoàng tử sẽ cầm quyền khắp cõi thế,
Là một Chuyển luân vương (20) lên ngự trị,
Một ngàn năm mới chỉ có một lần,
Ngài chủ quyền luôn bảy thứ bảo trân (21)
Bánh xe báu, ngọc thần kỳ, tuấn mã,
Ngựa báu sẽ dẫm lên ngàn mây gíó,
Một tượng vương sắc như tuyết trắng ngần
Ðược sinh ra để chở vị Thánh quân,
Ðại thần giỏi và tướng quân vô địch,
Một hoàng hậu với dung nhan toàn bích,
Dáng yêu kiều hơn thần nữ Rạng đông (22)
Vì bảy báu kia cùng vị Ðông cung,
Vua ra lệnh kinh thành khai đại lễ:
Mọi lối đi được quét chùi sạch sẽ,
Nước hoa hồng được rảy khắp trên đường,
Cây treo đèn, cờ xí rợp mười phương
Trong lúc đó, từng đám đông vui vẻ
Trố mắt nhìn người múa gươm oai vệ,
Bọn làm trò, nhữ rắn, bọn leo dây,
Bọn nhào lộn và vũ nữ từng bầy
Váy lấp lánh với chuông rung thánh thót
Như cười nhẹ quanh đôi chân nhảy nhót,
Bọn mang mặt nạ da báo, hươu, nai,
Bọn đá chim, luyện cọp và quăng dây,
Bọn đánh trống và những bầy đô vật,
Làm mọi người thật hân hoan hạnh phúc.
Còn thương nhân tấp nập tự đằng xa,
Nghe tin đản sanh đem tặng lắm quà
Trong mâm vàng, đầy khăn quàng, ngọc biếc,
Cây hương liệu, sắc trời chiều tơ dệt
Thật mỏng manh dẫu xếp mười hai tầng
Cũng không thể che khuôn mặt thẹn thùng,
Những chiếc váy được thêu đầy ngọc trắng,
Gỗ đàn hương từ thị thành phụ cận
Cung kính chào “Hoàng tử Sĩ-đạt-ta”(23),
“Toàn thành công” họ nói đúng tên kia.
Giữa khách lạ từ phương xa từng đám,
Một bậc Thánh tóc râu màu tro xám,
A-tư-đà (24), người có một đôi tai
Dài chấm đất, nghe âm hưởng từ trời,
Khi cầu nguyện dưới gốc cây sung mãn (25).
Các Thiên thần đồng ca bài “Phật đản”,
Người tinh thông kiến thức bởi tu thiền,
Người đến gần, dáng điệu thật trang nghiêm,
Vua đảnh lễ và mẫu hoàng ra lệnh
Ðưa hoàng nhi đặt dưới chân bậc Thánh.
Nhưng khi nhìn Thái tử, lão Hiền nhân
Thốt tiếng kêu: “Ðừng làm vậy, Nương nương!”
Và đặt khuôn mặt già nua lập tức
Tại chỗ ấy, tám lần người chạm đất,
Nói:” Ta xin đảnh lễ đấng Hài đồng!”
Ngài thật là vị cứu thế chính tông!
Với hồng quang (26), lòng bàn chân có ấn (27),
Cuộn lông mềm, cuốn theo hình chữ Vạn (28),
Ba mươi hai tướng tốt của Thánh hiền,
Và tám mươi tướng phụ đã hiển nhiên (29)
Ngài quả thật chính là người Giác ngộ,
Ngài sẽ thuyết pháp lành và cứu độ
Những người nào được học pháp sau này,
Dù chẳng bao giờ ta được nghe Ngài,
Vì ta sắp phải lìa đời quá sớm,
Ta trước đây chỉ mong ngày số tận,
Tuy nhiên nay ta đã thấy được Ngài.
Phải biết rằng, tâu chúa thường ở đời,
Ðây chính Ðóa Hoa trên cây nhân loại,
Hằng vạn năm mới nở ra sáng chói,
Nhưng nở rồi, làm tràn ngập thế gian
Với hương thơm của trí tuệ siêu phàm,
Và mật ngọt của tấm lòng Từ ái,
Từ gốc rễ của Hoàng gia vĩ đại
Một đóa Hoa sen Thiên giới nở ra,
Ôi! Muôn vàn hạnh phúc hỡi Hoàng gia!
Tuy nhiên cũng chẳng hoàn toàn ân phước,
Vì một lưỡi gươm kia đành xuyên suốt
Cõi lòng bà, do Thái tử ra đời,
Trong lúc bà, hỡi Chánh hậu tuyệt vời,
Ðược Thiên thần và loài người yêu quý
Vì đã sanh bậc Thánh nhân kỳ vĩ,
Nên từ đây bà quá đỗi thiêng liêng
Không thể nào còn chịu lắm ưu phiền,
Mà cuộc đời này chính là khổ hải,
Do vậy trong vòng bảy ngày trở lại,
Lệnh bà không đau đớn dứt sầu bi”.
Việc xảy ra: ngày thứ bảy đêm kia,
Hoàng hậu Màyà mỉm cười say ngủ,
Và từ đấy, đức bà không đi nữa,
Thật hài lòng lên cõi Ðâu-suất đà (30)
Vô số Thiên nhân sùng bái đức bà,
Và hầu hạ Mẫu hoàng thành Thiên nữ.
Còn Hoàng gia tìm mẹ nuôi Hoàng tử,
Ðó chính là Di mẫu Go-ta-mì (31),
Bầu sữa thanh cao nuôi nấng Ấu-nhi,
Ðôi môi ấy sẽ cứu toàn thế giới.