Đức
Phật xuất hiện giữa cõi đời, không như những vị thần linh và không hề
mặc khải cho ai và cũng không hề để cho ai mặc khải, mà Ngài xuất hiện
giữa cõi đời với tư cách của một bậc Giác Ngộ hoàn toàn, nội hàm đầy đủ
hai chất liệu đại trí và đại bi, đến và đi duyên theo đại nguyện.
Với chất liệu đại trí, Ngài có khả
năng dẫn đường cho mọi người vượt ra khỏi đêm dài tăm tối; và với chất
liệu đại bi, Ngài cùng đi với tất cả mọi người trên con đường dẫn đến
nơi cao thượng.
Vì vậy, trong kinh A hàm và Nikàya nói rằng, ngày
Phật đản sinh là ngày gắn liền với bốn sứ mệnh như sau:
Hàn gắn lại những gì đã bị đổ vỡ
Do tri kiến sai lầm, con người đã vọng cầu về một bản ngã và do sự vọng
cầu ấy, khiến cho đời sống con người bị phân hóa thành nhiều giai cấp,
để thống trị, phân biệt kỳ thị, chiếm dụng và thanh toán lẫn nhau, khiến
biển đời sôi sục, lửa hận bốc cao, tình người bị đổ vỡ, đời sống nhân
loại bị bế tắt, khốn cùng.
Nên, đức Phật ra đời là để tuyên dương
giáo lý duyên khởi vô ngã, nhằm hàn gắn lại những gì đã bị đổ vỡ từ
những tri kiến sai lầm của thế giới con người, khai thông lại những gì
mà tư duy của thế giới con người đã bị bế tắt, đưa họ vượt qua sa mạc
nóng bỏng, cô độc của kiếp người, trở về sống với nhau trong tinh thần
tương thân, tương ái và sống chung hòa bình với nhau trong cùng một bản
thể chân như. Biết nhìn nhận nhau, đồng có Phật tính và không có sự khổ
đau khác nhau, giữa những giọt máu đào cùng đỏ, giữa những giọt nước mắt
cùng mặn.
Dựng đứng lại những gì đã bị xiêu vẹo
Do tà kiến, con người đã sống và hành động theo một chiều, khiến cho mọi
giá trị đạo đức, tâm linh đều bị nghiêng về một phía và sẽ dẫn đến sự
xiêu vẹo, nghiêng đổ. Nên,
đức Phật ra
đời với sứ mệnh dựng đứng lại những gì giá trị đạo đức tâm linh cho thế
giới con người với chuẩn mực trung đạo, kêu gọi mọi người nên từ bỏ hai
lối sống cực đoan. Một là từ bỏ lối sống ép xác khổ hạnh, vì nó không
dẫn đến lợi ích đời này và đời sau. Hai là từ bỏ đời sống buông lung
trong các dục, vì nó là đời sống đê tiện và hèn hạ, không có khả năng
dẫn đến một đời sống chí thiện trong hiện tại và tương lai. Từ bỏ hai
cực đoan ấy, con người có khả năng dựng đứng lại những gì trong đời sống
đã bị tà kiến làm cho xiêu vẹo, lấy lại chủ quyền hay những giá trị
cuộc sống mà tự thân con người đã bị đánh mất bởi những vô minh và tham
vọng.
Bật đèn cho mọi người thấy
Do sống trong vô minh chấp ngã, nên con người không thấy rõ được sự thật
về khổ đau, sự thật về nguyên nhân hay những tập khởi của khổ đau, sự
thật của hạnh phúc, an lạc và sự thật về con đường diệt tận khổ đau.
Nên, sứ mệnh của đức Phật ra đời là bật ngọn đèn chánh kiến cho mọi
người thấy được bốn sự thật này, để có khả năng tri khổ, đoạn tập, chứng
diệt và tu đạo, nhằm tự hoàn thiện đạo đức bản thân, gia đình và xã
hội, khiến bản thân thăng hoa, gia đình hạnh phúc và xã hội an hòa.
Dẫn đường cho mọi người đi
Phật đạo là con đường dẫn đến đời sống giải thoát và giác ngộ. Giải
thoát sinh tử và giác ngộ vô minh. Dù giàu có và sang trọng đến mấy, mà
chưa thấy được biên cương của sanh tử, thì vẫn mê mang và chuyển lưu
trong trục xoáy luân hồi; và dù tri thức cao thủ đến cỡ nào, mà vẫn còn
vọng tưởng về tự ngã, thì vẫn mù lòa với tự tánh chân như; và vẫn còn
kẹt mắc giữa đôi bờ có không, sinh diệt. Nên, sứ mệnh của đức Phật ra
đời là để dẫn đường cho mọi người đi đến phương trời rộng lớn của giải
thoát và giác ngộ của Phật đạo, không còn bị kẹt mắc bởi tri kiến nhị
biên, bởi ý chỉ tông môn, giáo phái. Phật đạo là con đường duy nhất để
chấm dứt tri kiến nhị biên, đoạn tận khổ đau sanh tử và dẫn đến đời sống
tự giác, giác tha và giác hạnh viên mãn. Nên, Phật đạo là biển cả để
cho mọi sông rãnh tìm về hội nhập.
Hôm nay, Phật đản PL.2557 lại trở về
với hành tinh chúng ta, đây là cơ hội để cho hàng đệ tử Phật khắp nơi
trên thế giới làm lễ kỷ niệm ngày Đản sinh của Ngài, nguyện tiếp tục kế
thừa và phát huy bốn sứ mệnh cao cả ấy đến cùng khắp nhân loại và muôn
loài, nhằm hàn gắn lại những gì trong cuộc sống đã bị đổ vỡ, dựng đứng
lại những gì đã bị xiêu vẹo, bật ngọn đèn chánh pháp cho mọi người cùng
thấy và chỉ đường cho mọi người cùng đi về nơi giải thoát và giác ngộ.
Kỷ niệm Phật đản năm nay, trùng vào
năm mươi năm pháp nạn tại Việt Nam, nhắc lại Pháp nạn 1963, không phải
để trách móc, khơi gợi sự tủi nhục hay vinh quang của một thời, mà nhắc
nhở những người lãnh đạo tôn giáo và chính quyền cần phải cẩn trọng
trong mọi hành xử, đừng để rơi vào bất cứ sự thiên lệch nào và đừng bao
giờ để những sự kiện đáng tiếc ấy xảy ra và tái diễn trong lịch sử của
thế giới con người, như đã từng xảy ra ở cuối thế kỷ mười hai của Phật
giáo Ấn Độ, đời Tam võ của Phật giáo Trung Quốc, ở thế kỷ XVI của Phật
giáo Tích Lan, ở thế kỷ XIX của Phật giáo Miến Điện và thời cận đại cách
đây năm mươi năm của Phật giáo Việt Nam.
Kinh nghiệm lịch sử cho thấy, dù Phật
giáo được đối đãi trọng hậu, người con Phật cũng không lấy đó làm sự
vinh quang và dù Phật giáo bị đối xử bạc đãi, người con Phật cũng không
lấy đó làm sự tủi nhục. Người con Phật cảm thấy tủi nhục, khi tự thấy
mình không làm được gì đúng như bậc Đạo sư của mình đã từng dạy và đã
từng làm; và người con Phật cảm thấy vinh quang và hạnh phúc, khi thấy
thế giới con người biết thương yêu giúp đỡ lẫn nhau, biết tôn trọng
những phẩm giá cao quý của cuộc sống, biết bảo vệ quyền sống của con
người và thiên nhiên, biết sống chung với nhau trong hòa bình, nhằm nâng
cao phẩm chất Trí tuệ và Từ bi để trang nghiêm cuộc sống.
Bằng tất cả tâm nguyện tiếp nối những
sứ mệnh ấy của ngày Phật đản, hàng đệ tử Phật chúng ta khắp nơi nơi, tùy
theo cơ duyên và điều kiện của mình, cùng nhau đốt nén tâm hương, dâng
lên cúng dường ngày Đản sinh của đức Từ phụ Thích Ca Mâu Ni, ngưỡng
nguyện Thế Tôn phủ thùy chứng giám.