Công việc sửa soạn cho ngày Tết chính thức bắt đầu từ ngày 23 tháng Chạp Âm
lịch. Đây cũng là ngày người Việt cúng Táo quân. Theo quan niệm của
người Việt thì ông Táo vừa là thần bếp trong nhà vừa là người ghi chép
những việc làm tốt xấu mà con người đã làm trong một năm qua. Ông Táo sẽ
lên chầu trời, báo cáo với Ngọc Hoàng những chuyện tốt xấu đó của gia
chủ.
Sau
ngày 23 tháng Chạp là những ngày giáp Tết, các gia đình đều tranh thủ
lau dọn, sơn quét, trang trí lại nhà cửa, vứt bỏ những đồ cũ hỏng, không
còn dùng tới, đồng thời, họ cũng chuẩn bị sắm sanh dần cho những ngày
Tết sắp đến.
Sau lễ cúng ông Táo, lễ cúng Tất niên 30 tháng Chạp cũng
là lễ rất quan trọng trước Tết. Đây là ngày gia đình sum họp, ngồi lại
với nhau để ăn cơm tất niên. Buổi trưa hoặc chiều ngày 30 tháng Chạp,
người ta thường làm cỗ cúng tất niên, tiễn năm cũ.
Giữa ngày 30 tháng Chạp và ngày
mùng 1 tháng Giêng, vào giờ Tý (từ 23h hôm trước đến 1h hôm sau), trong
đó thời điểm Chính Tý (0h ngày mùng 1 tháng Giêng), là thời khắc quan
trọng nhất của dịp Tết. Thời khắc này đánh dấu sự chuyển giao giữa năm
cũ và năm mới, được gọi là thời khắc Giao thừa.
Ở
thời khắc này, người ta thuờng làm hai mâm cỗ: một mâm cúng gia tiên
tại bàn thờ trong nhà và một mâm cúng thiên địa ở ngoài trời. Cúng Giao
thừa theo quan niệm truyền thống là để những điều xúi quẩy của năm cũ đi
qua, đón những điều tốt đẹp của năm mới sắp đến.
Mâm
cúng ngoài trời là để đón các vị Thiên binh nhà Trời. Lúc đó, họ đi thị
sát dưới hạ giới rất vội vã, không kịp vào tận bên trong các nhà, vì
vậy, bàn cúng được đặt ngay trước cửa chính để các vị Thiên binh chứng
giám được lòng thành của gia chủ.
Hết
một năm, vị Hành khiển đã cai quản hạ giới trong năm cũ sẽ bàn giao
công việc lại cho vị Hành khiển mới. Mâm lễ ngoài trời lúc Giao thừa
nhằm thể hiện lòng thành kính, tiễn người nhà Trời đã cai quản mình
trong năm cũ trở lại Thiên đình và đón người mới xuống.
Mâm
cúng Giao thừa trong nhà là để cúng tổ tiên. Trước khi khấn tổ tiên để
mời tiền nhân về ăn Tết cùng con cháu, gia chủ thường phải khấn Thổ Công
để xin phép.
Vào đêm Giao thừa, người ta cũng thường đi xem pháo hoa hoặc đi lễ chùa cầu may.
Ngày mùng Một Tết là
ngày Tân niên cũng là ngày quan trọng nhất trong toàn bộ dịp Tết. Không
kể những người tốt số, hợp tuổi, được mời xông đất, vào sáng sớm ngày
này, người Việt cổ thường không ra khỏi nhà, chỉ bày cỗ cúng Tân niên và
chúc tụng nhau trong nội bộ gia đình.
Đối với những người con đã tách khỏi cha mẹ ra ở riêng, vào sáng mùng Một, họ sẽ đến chúc Tết bậc sinh thành.
Sáng
mùng Một Tết còn gọi là ngày Chính Đán, con cháu tụ họp để dâng hương
lên bàn thờ tổ tiên, sau đó chúc Tết ông bà, cha mẹ, các bậc cao niên,
huynh trưởng trong nhà. Lúc này, con cháu mừng thọ ông bà, trẻ nhỏ được
mừng tuổi.
Người Việt quan niệm rằng nếu
mọi việc diễn ra suôn sẻ, may mắn trong ngày mùng Một thì cả năm cũng sẽ
được tốt lành, thuận lợi. Ngay sau thời khắc giao thừa, bất cứ người
nào bước từ ngoài vào trong nhà đều được coi là người xông đất cho gia
chủ. Người khách đến thăm nhà đầu tiên trong năm cũng vì thế mà trở nên
quan trọng.
Cho
nên cứ đến cuối năm, mọi người thường để ý tìm xem có người quen nào
hợp tuổi, hợp mệnh, tính tình vui vẻ, hoạt bát, yên bề gia thất và sự
nghiệp vững vàng để nhờ sang xông nhà. Người đến xông nhà thường không
ngồi lại lâu, hàm ý chúc cho mọi việc trong năm mới của gia chủ cũng
được trôi chảy, hanh thông.
Trong
ngày mùng Một, người ta thường xuất hành - đi ra khỏi nhà lần đầu tiên
trong năm mới. Việc xuất hành là để đi tìm may mắn cho bản thân và cho
gia đình. Trước khi xuất hành, người ta thường xem ngày giờ, phương
hướng.
Ngày mùng Hai Tết tiếp
tục hoạt động cúng lễ tại gia vào sáng sớm. Sau khi việc cúng lễ xong
xuôi, việc thăm hỏi chúc Tết diễn ra thoải mái hơn, người ta có thể đến
chúc Tết họ hàng, bạn bè rất vô tư, thoải mái mà không còn lo mình sẽ
trở thành người xông nhà “bất đắc dĩ” cho gia chủ nữa.
Đàn
ông chuẩn bị lập gia đình sẽ đến nhà cha mẹ vợ tương lai để chúc Tết,
con gái đã đi lấy chồng sẽ quay về nhà chúc Tết cha mẹ đẻ và họ hàng.
Ngày mùng Ba Tết, các học trò thường đến chúc Tết thầy cô giáo cũ theo tục “mùng Một Tết cha, mùng Hai Tết mẹ, mùng Ba Tết thầy”.
Trong
ngày Tết, người ta thường trao đi những chiếc phong bao đỏ đựng tiền
mừng tuổi. Xưa còn có lệ chỉ cho tiền lẻ vào phong bao với ngụ ý số lẻ
là còn tiếp tục sinh sôi, nảy nở thêm.
Ngày mùng 4 Tết theo
lịch cổ là ngày con nước. Trong ngày này, người Việt làm lễ hóa vàng,
tiễn tổ tiên đã về ăn Tết với con cháu, đồng thời, đốt nhiều vàng mã để
tiền nhân về cõi âm có thêm nhiều tiền vốn đầu năm. Lễ hóa vàng có thể
diễn ra vào ngày mùng 4 hoặc mùng 5 Tết, thường bao gồm cả việc làm cơm
cúng.
Ngày mùng 7 Tết được
coi là ngày cuối cùng của chuỗi lễ hội Tết Nguyên đán. Trong ngày này,
người Việt cổ làm lễ hạ cây nêu, kết thúc dịp Tết Nguyên đán và bắt đầu
bước vào việc làm ăn trong năm mới từ ngày mùng 8 hoặc mùng 9 tháng
Giêng.
Đến ngày Rằm tháng Giêng,
người Việt lại ăn một cái Tết nữa, là Tết Nguyên Tiêu hay còn gọi là
Tết Thượng Nguyên. Tết này tổ chức tại chùa và tại gia. Vào ngày Rằm
tháng Giêng, các gia đình Việt sẽ tiếp tục làm cơm cúng thịnh soạn dâng
lên bàn thờ gia tiên với quan niệm “Giỗ tết cả năm không bằng ngày Rằm
tháng Giêng”.
Đối
với người Trung Quốc, Tết Thượng Nguyên mang nhiều ý nghĩa tinh thần.
Khi xưa, vào dịp này, những văn sĩ, học giả thường ra vườn, uống rượu,
ngắm hoa, thưởng trăng và làm thơ đầu năm.
Rằm
Tháng Giêng ở Việt Nam tách khỏi quan niệm này và đưa vào ngày Tết
Nguyên Tiêu ý nghĩa tôn giáo, bởi thế mà dân gian còn có câu “Lễ Phật
quanh năm không bằng ngày Rằm tháng Giêng”. Vào ngày này, người Việt sau
khi hoàn tất việc cúng bái tại gia, thường lên chùa dâng hương và đặc
biệt hay lên chùa vào lúc trời tối, khi trăng tròn đầu năm đã lên cao.
Dù
kinh điển nhà Phật không nói đến ngày rằm Tháng Giêng nhưng trong dân
gian thì đây là dịp thích hợp để lên chùa dâng sao giải hạn, ước nguyện
điềm lành.