Đại
 Lễ Vu Lan hằng năm được tổ chức trang nghiêm trong các Tự Viện khắp nơi
 nơi. Những tà áo đủ màu, vàng, nâu, lam, hân hoan rộn ràng sánh vai 
cùng lo trang hoàng cho ngày lễ báo hiếu thiêng liêng. Một sự kiện quan 
trọng hơn hết của buổi lễ, là nhắc nhở con người ý thức sâu sắc trong 
tình Cha nghĩa Mẹ bảy đời, không phải chỉ Cha Mẹ một đời hiện tiền mà 
thôi. 
 
 Ý
 nghĩa hướng về tâm từ bi của đạo Phật, sau giây phút trang trọng của Lễ
 Vu Lan, phần cài hoa hồng trên áo, cùng nghĩa với sự tôn vinh hai đấng 
sinh thành, còn là “Ngày Cha Mẹ”.  Sâu thẳm trong tâm của mỗi người con 
chí hiếu, như có tiếng gọi thâm tình và lòng báo ân, báo hiếu kỳ diệu, 
nhiệm mầu.
 
 Văn
 hóa Phật giáo luôn chú trọng đến đời sống tâm linh. Đạo đi vào đời bằng
 những việc thiện lành đơn giản, như hoa hồng cài trên áo, nhưng có năng
 lượng hữu ích thiết thực vô cùng. Những người con Phật thấm nhuần giáo 
lý từ bi của Đức Phật, thì tất cả đều nên được, có quyền được cài đóa 
“Hoa Màu Hồng”. Tại sao? - Vì ai cũng có bảy đời Cha Mẹ, dù còn sống hay
 đã mất, Cha Mẹ là những đóa hoa màu hồng, tươi thắm đẹp vô ngần, và 
luôn được trân quí trong suốt phần đời bên các con.
 
 Con
 người trên thế gian, tuy khác nhau về màu da, dân tộc, quốc tịch, tôn 
giáo, sang hèn hay đẳng cấp cao thấp, nhưng đều từ Cha Mẹ sinh ra. Ngày 
qua, năm tháng trôi đi, có người còn đủ hai đấng sinh thành, có người 
mất Cha, người thì mất Mẹ, cũng có những mảnh đời bất hạnh mồ côi cả Cha
 lẫn Mẹ. Tuy sống trong hoàn cảnh khác nhau, nhưng không ai vui được khi
 nhận hoa màu trắng, ngậm ngùi, buồn tủi, tiếc thương, hối hận. Đã là 
hoa hồng, thì hãy luôn là màu hồng tươi thắm. Ý nghĩa nầy chính là tình 
thương Cha Mẹ trong các con, mãi mãi không bao giờ mất.
 
 Đạo
 hiếu trong Phật giáo là một nền đạo đức chân thật, tự trong thâm tâm, 
không phải ở hình tướng bên ngoài. Tùy theo hoàn cảnh và trình độ hiểu 
biết mà thực hiện sự hiếu dưỡng cha mẹ đúng hay sai. Người tu theo lời 
Phật dạy, tin vào nhân quả, nghiệp báo, luân hồi và sự tái sanh, hiểu 
rằng những người sống xung quanh, nhiều đời kiếp đã từng là Cha, là Mẹ, 
là anh chị em của mình.
 
 Khi
 tâm phân biệt, đố kỵ, thù oán, hơn thua, tham vọng, ích kỷ, riêng tư, 
không còn nữa, con người sẽ có tình yêu thương bao la không có giới hạn,
 suy nghĩ cho người nhiều hơn cho mình, thì tâm đã gần giống Tâm Chư 
Phật lắm rồi.
 
 Trong
 kinh Vu Lan Bồn, với cử chỉ hành động đầy lòng từ bi khiêm tốn và đức 
độ bình đẳng, tình thương cảm rất tế nhị của Đức Phật được diễn tả trong
 đoạn kinh sau đây:
 
       Đáo bán lộ rành rành mắt thấy
       Núi xương khô bỏ đấy lâu đời
       Thế Tôn bèn vội đến nơi
       Lạy liền ba lạy rồi rơi giọt hồng
       Đức A Nan tủi lòng ái ngại
       Chẳng hiểu sao Phật lạy đống xương
       Vội vàng xin Phật dạy tường
       Thầy là Từ phụ ba phương bốn loài
       Ai ai cũng kính Thầy dường ấy
       Cớ sao Thầy lại lạy xương khô?
       Phật rằng: Trong các môn đồ
       Ông là đệ tử đứng đầu dày công
       Bởi chưa biết đục trong cho rõ
       Nên vì ngươi ta tỏ đuôi đầu
       Đống xương dồn dập bấy lâu
       Cho nên trong đó biết bao cốt hài
       Chắc cũng có ông bà cha mẹ
       Hoặc thân ta hoặc kẻ sanh ta
       Luân hồi sanh tử, tử sanh
       Lục thân đời trước thi hài còn đây.
 
 Khi
 đọc tụng đoạn kinh trên, lắng tâm suy ngẫm cho thấy một hình ảnh chân 
thật, cao quí trong tâm lý hoằng pháp. Đức Phật đã chỉ dạy chúng sinh 
phá đi tâm ích kỷ, tâm chấp tướng, tâm phân biệt nặng nề, nên trải lòng 
thương tất cả chúng sanh với tâm bình đẳng tuyệt đối, không có nhân ngã.
 Dù còn sống hay đã thành xương trắng, những người sống trong luân hồi 
lục đạo nhiều đời kiếp, từng là thân bằng quyến thuộc với nhau.
 Thông
 thường, con người dễ cảm nhận niềm vui riêng, bất chợt, vội cảm ơn hoa 
màu hồng trên áo, vì nhìn thấy có người phải tủi phận nhận hoa màu 
trắng. Tuy đó là niềm vui vi tế, không đáng trách, nhưng tâm từ bi chưa 
vẹn toàn. Tâm vị tha rộng rãi hơn, nên tự nhủ lòng rằng: “Ước rằng hoa 
màu hồng cùng cài lên áo tôi, và áo bạn, vì Cha Mẹ của chúng ta luôn 
luôn hiện hữu, cho niềm vui được trọn vẹn trong ngày Lễ Cha Mẹ thiêng 
liêng nhiều ý nghĩa”.
 
 Có
 phải sau đó, niềm vui sẽ tăng lên gấp bội, một bông màu hồng cho anh, 
một bông màu hồng cho chị, một bông màu hồng cho em và một bông màu hồng
 cho tất cả những ai cũng có Cha Mẹ.
 
 Bất
 luận người tu - xuất gia hay tại gia - đều có ý thức trách nhiệm, trong
 sự đền đáp ơn sanh thành dưỡng dục của Cha Mẹ, không chỉ một ngày Lễ Vu
 Lan mà thôi, mà ở mọi thời khắc, mọi hoàn cảnh đều thấy được cơ hội để 
báo hiếu. Sự an lạc của Cha Mẹ khi còn hiện tiền, hay đã khuất, đều có 
sự chiêu cảm cần thiết từ các con. Phẩm hạnh đạo đức các con càng cao, 
là niềm hạnh phúc, là quà tặng tâm linh cho Cha Mẹ, không vật chất nào 
có thể sánh bằng.
 
 Đạo
 hiếu hạnh sáng suốt của người tu học Phật Pháp, có thể cảm hóa được Cha
 Mẹ hướng về Tam Bảo, học hiểu từ giáo lý Đức Phật sẽ giúp Cha Mẹ bỏ ác 
làm lành. Tâm chánh tín, chánh kiến và phước đức ngày càng thăng tiến, 
kết quả đem đến an lạc hạnh phúc hiện tiền, khi xả báo thân được giải 
thoát về cảnh giới an lành tốt đẹp. Cũng vậy, đối với người xung quanh, 
kính trên nhường dưới, hướng dẫn qui y Tam Bảo, khuyên làm lành hướng 
thiện, là cách đền ơn Cha Mẹ tốt nhất.
 
 Đức
 Phật dạy: “Những ai đền ơn Cha Mẹ bằng cách nuôi dưỡng, dâng cúng của 
cải vật chất, tiền bạc, thì không bao giờ đủ để đáp đền ơn Cha Mẹ. Nhưng
 này các Tỳ Kheo, những ai đối với Cha Mẹ chưa sống trong thiện lành, 
thì hướng dẫn qui y trong chánh pháp, trau dồi đức hạnh chánh trực; đối 
với Cha Mẹ sinh khởi tham, thì khuyến khích bố thí; đối với cha mẹ còn 
tà kiến, thì khuyến khích vào chánh kiến. Cho đến như vậy, này các Tỳ 
Kheo, là làm đủ và đáp ơn đủ cho Mẹ và Cha”. 
 (Tăng Chi bộ Kinh I. 75)
 Đối
 với Cha Mẹ, món ăn tinh thần dâng lên, cũng không thể không lựa chọn 
cẩn thận. Người có tuổi, sức khỏe thường nay đau mai yếu, hay buồn giận,
 dễ hờn tủi, nguồn vui chỉ mong sự săn sóc nuông chìu và hiểu biết của 
các con, đừng để sự cô đơn, nhớ con cháu giết lần mòn hai đấng sanh 
thành.
 
 Cơ
 hội săn sóc Cha Mẹ là lúc tu thực hành nhiều nhất. Kiên nhẫn, bao dung,
 vị tha đem lại nguồn vui thanh thản cho hai đấng sanh thành. Khi chúng 
ta còn nhỏ Cha Mẹ lúc nào cũng hy sinh, bảo bọc, che chở và mong muốn 
tạo hạnh phúc cho các con. Nên dụng tâm, dành nhiều thì giờ thăm hỏi, 
chăm sóc, viếng thăm thường xuyên, đó mới chính là liều thuốc bổ giúp 
Cha Mẹ sống thọ, một cách báo hiếu hữu hiệu và công dụng nhất.
 
 Ân
 Cha Mẹ ví như núi cao, biển rộng, sông sâu, vì có Cha Mẹ mới có thân 
ta. Phận làm con, tu tập có được chút phước đức, công đức nào, nên hồi 
hướng cho Cha Mẹ. Sau đó, tạo duyên cho Cha Mẹ biết qui y Tam Bảo, đó là
 đền ân Cha Mẹ. Vì vậy, thương và quí kính Cha Mẹ nhiều chừng nào, chúng
 ta phải ráng tu nhiều chừng ấy. Nhờ phước đức cộng nghiệp của những 
người con chí hiếu mà Cha Mẹ mất đi, đời sau sanh ra gặp Phật pháp, biết
 sự tu hành. Cha Mẹ còn hiện tiền thì gặp được minh sư khai ngộ, hiểu 
đạo, tiến tu.
 
 Mong
 ước rằng Lễ Vu Lan từ nay về sau, sẽ là một ngày vui thật trọn vẹn, vì 
tất cả người con hướng về bảy đời Cha Mẹ, cùng một lòng hiếu hạnh báo 
ân. Cài trên áo một bông hoa màu hồng, giống y như nhau, không phân 
biệt, vì ai ai cũng có Cha, có Mẹ, để thương yêu và đền ơn. Tiềm năng vô
 tận của lòng từ bi ai cũng có, chỉ cần xử dụng phù hợp, khéo léo một 
chút thôi, thì đã có “Trọn Niềm Vui Trong Mùa Vu Lan” đầy đủ ý nghĩa 
nhất.
 
 Nguyện cho bảy kiếp
 Cha Mẹ chúng con,
 đượm nhuần mưa pháp.
 Khi còn tại thế,
 thân tâm an ổn,
 phát nguyện tu trì.
 Khi đã qua đời,
 xa lìa ác đạo,
 chóng thành Phật quả.
 
 Thích Nữ Chân Liễu