Ơn nghĩa sanh thành
Bất cứ ai muốn hiện hữu trên đời, trước hết phải được
mẹ mang nặng đẻ đau. “Chín tháng cưu mang, nặng nhọc như đội núi; đêm
đêm như bệnh nặng, ngày ngày tợ hoàng hôn; trong khi sinh nở, gan ruột
dường như xé rách, đau đớn mê man, máu huyết dầm dề” (Kinh Báo Ân - H).
Ơn sanh thành của cha mẹ thật bao la cao như núi và rộng như biển, “ân
cha hiền cao như núi cả, ân mẹ hiền rộng tợ biển khơi” (Kinh Tâm Địa
Quán - H).
Cha mẹ là đôi vầng nhật nguyệt sưởi ấm và sáng soi
đời con “mẹ còn sống gọi là mặt trời giữa trưa chói sáng, mẹ khuất bóng
rồi gọi là mặt trời đã lặn” (Kinh Tâm Địa Quán - H). Sự khổ nhọc của
cha mẹ để tác tạo cho con một hình hài đáng được tôn vinh hơn thần
thánh, có thể xem “cha mẹ là thần linh cao nhất trong các thần linh”
(Kinh Tứ Thập Nhị Chương - H).
Cha mẹ còn được tôn xưng cao quý tột bậc là Phật.
“Gặp thời không có Phật, khéo phụng thờ cha mẹ tức là phụng thờ Phật
vậy” (Kinh Đại Tập - H).
Thâm ân dưỡng dục
Sanh con ra, cha mẹ đã khổ nhọc, để nuôi con khôn lớn
lại càng khổ nhọc hơn. Ba năm bú mớm, biết bao nhiêu sinh lực mẹ đã vắt
kiệt cho con. Sữa mẹ nuôi con nhiều hơn nước của đại dương, “Nhiều hơn
là sữa mẹ mà các ngươi đã uống trong dòng lưu chuyển luân hồi chứ không
phải nước trong bốn biển” (Kinh Tương Ưng - P).
Cha mẹ không từ nan khi phải nuốt đắng nhỗ ngọt, bên
ướt mẹ nằm bên ráo con lăn, thậm chí vì con mà phải làm ác. Con là vàng
ngọc, là giọt máu của cha mẹ chia hai. Vì thế dẫu con thế nào, cha mẹ
vẫn “Không hiềm không mắt mũi, không ghét què chân tay”, lòng thương con
không dừng lại ở đó mà luân lưu bất tận và “Tình thương ấy có dừng lại
chăng, chỉ hơi thở sau cùng” (Kinh Báo Ân - H).
Rồi con lớn lên tung cánh bay xa rời tổ ấm gia đình,
mẹ cha vẫn đêm ngày dõi theo, ngóng trông vời vợi, “Thương nhớ con như
bóng theo hình” (Kinh Bổn Sự - H).
Hiếu đạo trong hiện tại
Phụng dưỡng cha mẹ là một sứ mạng thiêng liêng, vượt
lên trách nhiệm và bổn phận. Hiếu dưỡng cha mẹ bằng cách kính thuận năm
điều: “Cúng dường đầy đủ đừng có thiếu thốn; phàm làm việc gì trước phải
thưa cha mẹ; cha mẹ có làm, kính thuận chẳng nghịch; chánh lịnh cha mẹ,
chẳng dám chống trái; cha mẹ có làm, chánh nghiệp chẳng dứt” (Kinh
Trường A Hàm - H).
Nếu gượng nói bổn phận, làm con phải đủ năm bổn
phận: “Nuôi dưỡng cha mẹ; làm đủ bổn phận con cái đối với cha mẹ; giữ
gìn gia đình và truyền thống; bảo vệ tài sản thừa tự; làm tang lễ khi
cha mẹ qua đời” (Kinh Giáo Thọ Thi La Ca Việt - P).
Kính thờ cha mẹ, làm con phải tròn năm việc: “Phải lo
sanh kế; dậy sớm dâng cơm nước cho cha mẹ kịp thời; không nên làm cha
mẹ thêm lo; phải nhớ ơn cha mẹ; khi cha mẹ có bệnh, phải lo sợ, chạy
chữa kịp thời” (Kinh Lục Phương Lễ - H).
Mặt khác, lễ phẩm dâng cúng cha mẹ phải trong sạch,
tinh khiết và hợp pháp. “Vị thiện nam tử với những tài sản làm ra do nỗ
lực, do sức mạnh của bàn tay, phải bằng những giọt mồ hôi đổ ra, làm ra
một cách hợp pháp. Sau đó cung kính, tôn trọng, đảnh lễ, cúng dường cha
mẹ” (Kinh Tăng Chi - P).
Dù nỗ lực để tận hiếu nhưng công ơn cha mẹ vô thượng
thậm thâm, thật khó đáp đền. Kinh Tăng Chi - P, Phật dạy: “Có hai hạng
người, Ta nói không thể trả ơn được. Thế nào là hai? Mẹ và cha. Nếu một
bên vai cõng mẹ, một bên vai cõng cha, làm như vậy suốt trăm năm cho đến
trăm tuổi. Nếu đấm bóp, tắm rửa, và dầu tại đấy, họ có vãi đại tiểu
tiện, như vậy cũng chưa làm đủ hay trả ơn đủ mẹ và cha”.
Hiếu đạo ở vị lai
Nếu chỉ phụng dưỡng song thân đầy đủ vật chất cùng
tất cả sự cung kính thì chưa đủ để báo ân cha mẹ. Người con hiếu, theo
Phật giáo, ngoài hiếu dưỡng thông thường phải hướng cha mẹ trở về an trú
trong Chánh pháp.
Đức Phật dạy: “Những ai đền ơn bằng cách nuôi dưỡng,
cúng dường cha mẹ với các của cải, đồ ăn, tiền bạc thì không bao giờ đủ
để trả ơn cha mẹ. Này các Tỷ kheo, ai đối với cha mẹ không có lòng tin,
khuyến khích, hướng dẫn, an trú vào thiện giới; đối với cha mẹ xan tham,
khuyến khích, hướng dẫn, an trú vào bố thí; đối với cha mẹ theo ác tuệ,
khuyến khích, hướng dẫn, an trú vào trí tuệ. Như vậy là làm đủ và trả
ơn đủ cho mẹ và cha, là chân thật báo ân” (Kinh Tăng Chi - P).
Khuyến hóa cha mẹ trở về Chánh pháp để tránh đọa lạc
là cách báo hiếu trọn vẹn cho cha mẹ ở đời vị lai. Bởi “Cúng dường cha
mẹ không gì bằng khuyên cha mẹ làm việc lành, bỏ việc ác. Nếu không thể
cải hóa cha mẹ, phụng trì Tam bảo thời tuy có hiếu dưỡng cha mẹ cũng gọi
là bất hiếu. Cha mẹ hung ngược, dâm dật, tà nguỵ, trái đạo… người con
phải hết sức ngăn cản, mới gọi là Hiếu” (Kinh Hiếu Tử - H).
Khi cha mẹ quá vãng, Phật dạy: “Mỗi năm đến ngày rằm
tháng bảy, ngày Tăng tự tứ, thiết lễ cúng dường mười phương chúng Tăng.
Nguyện cho cha mẹ hiện đời phước thọ tăng long, cha mẹ bảy đời thoát khổ
ngạ quỷ, được sanh vào trời người hưởng phước lạc vô cùng” (Kinh Vu Lan
Bồn - H).
Tội báo bất hiếu
Chúng sanh nghiệp chướng sâu dày nên người bất hiếu
nhiều hơn hiếu thảo, ví như đất của địa cầu so với chút đất trong móng
tay. “Các ngươi nghĩ thế nào, cái gì là nhiều hơn, một ít đất trong đầu
móng tay hay là quả đất lớn này? Nhiều hơn là đất của địa cầu còn ít hơn
là đất trên đầu móng tay. Cũng vậy, nhiều hơn là chúng sanh bất hiếu
với cha mẹ và ít hơn là chúng sanh có hiếu với cha mẹ” (Kinh Tương Ưng -
P).
Vì người con Phật cực trọng thâm ân sanh dưỡng nên
bất hiếu là một đại tội. Đức Phật xác định: “Điều ác nhất, không gì hơn
bất hiếu” (Kinh Nhẫn Nhục - H), “Làm con, nếu có chút điều bất hiếu với
cha mẹ thì tội lỗi vô lượng” (Kinh Tập Bảo Tạng - H). Trong đó, giết hại
cha mẹ là tội nặng nhất, rơi vào địa ngục, không thể cứu chữa. Huỷ phạm
thân thể cha mẹ được xếp vào tội đại nghịch, vĩnh kiếp địa ngục.
“Có năm tội nghịch, đưa đến đoạ xứ, địa ngục, không
thể chữa trị. Thế nào là năm? Đoạt mạng của cha, đoạt mạng của mẹ, đoạt
mạng của vị A la hán, với ác tâm làm Như Lai chảy máu và phá hòa hợp
Tăng” (Kinh Tăng Chi - P).
Công đức hiếu dưỡng
Hiếu dưỡng không chỉ báo đền ân đức cho cha mẹ mà
chính người con hiếu thảo được vun bồi phước đức, trang nghiêm phước báo
tự thân. “Cúng dường cha mẹ dù một chút ít cũng được phước đức vô
lượng” (Kinh Tạp Bảo Tạng - H).
Gia đình có con cháu hiếu thảo được Phật ca ngợi
phước báo ngang bằng với Phạm thiên, xứng đáng được cúng dường. Phật
dạy: “Những gia đình nào, trong ấy các con cái kính lễ cha mẹ, những gia
đình ấy được chấp nhận ngang bằng với Phạm thiên, được chấp nhận là
đáng được cúng dường” (Kinh Tăng Chi - P).
Chính Sakka (Đế Thích) nhờ hiếu thảo với cha mẹ mà
được phước báo Thiên chủ, làm vua cõi trời Tam Thập Tam Thiên. “Này
Mahàli, thuở xưa, khi Thiên chủ Sakka còn là người, vị này chấp trì và
thực hành bảy cấm giới túc: hiếu dưỡng với cha mẹ, kính trọng các bậc
gia trưởng… Nhờ chấp trì bảy cấm giới túc này, Sakka được địa vị Thiên
chủ” (Kinh Tương Ưng - P).
Ngay cả Thế Tôn, thành tựu quả vị Phật cũng nhờ công
đức hiếu thảo. Kinh Hiền Ngu - H, Phật dạy: “Công đức hiếu thuận cha mẹ
thù thắng khôn lường. Nhờ công đức này trên làm Thiên đế, dưới làm
Thánh vương cho đến thành Phật, được ba cõi tôn kính đều là do phước đức
này vậy”. Đến khi thành Phật, Ngài vẫn là tấm gương sáng về lòng hiếu
đạo, tận hiếu với song thân và di mẫu. Do vậy, đạo Phật xác quyết hiếu
thảo là đỉnh cao của sự trọn lành, “Điều thiện cao tột không gì hơn
hiếu” (Kinh Nhẫn Nhục - H).
Người con Phật nhận thức sâu sắc những lời dạy của
Ngài, mùa Vu Lan về, càng nỗ lực và tinh tấn hiếu thảo hơn để báo đáp
thâm ân sanh dưỡng của cha mẹ. Chân tu chính là thờ cha kính mẹ đã trở
thành đạo lý của dân tộc Việt Nam đồng thời cũng là đạo lý sống của hàng
Phật tử khi khẳng định đạo Phật là đạo Hiếu.
Quảng Tánh