Tôi
mới có duyên biết đến giáo lý của đức Phật được hơn 4 năm nay, nhưng
thời gian ngắn ngủi ấy đã đủ cho tôi chuyển hóa được khổ đau của cuộc
sống, bứt ra được những lỗi lầm và vươn lên trong cuộc sống.
Tôi
thấy mình thật may mắn bởi được làm đệ tử của Phật, được sống trong hào
quang của chân lý mà đức Từ Phụ đã thuyết giảng, và thầm xót xa cho
những ai đang bị mê hoặc bởi những niềm tin thần quyền, hoặc sống theo
chủ nghĩa duy vật mà không biết gì đến thế giới tâm linh.
Giáo
lý của Phật về luật Nhân Quả, về Luân Hồi, về Ngũ Uẩn, về 12 nhân
duyên, về con đường giải thoát Bát Chính Đạo là ánh mặt trời xóa tan
bóng tối của si mê, của tà kiến đã giam hãm nhân loại và chúng sinh
trong ngục tù của đau khổ.
Giáo
lý của Phật là bài thuốc chữa trị tận gốc các căn bệnh của thân và tâm,
giải thoát chúng ta vĩnh viễn khỏi khổ đau. Mỗi lẫn hiểu thêm được một
chút chân lý trong kho tàng trí tuệ vĩ đại của đức Phật, trái tim tôi
trào dâng những niềm hạnh phúc không thể nào dùng lời diễn tả được.
Nhưng.......
Nhìn
lại quá trình đến với Phật pháp của bản thân mình, tôi mới thấy đó là
một hành trình .... đơn độc. Tất cả bắt đầu từ những cái click chuột
trên web. Khi mệt mỏi bởi những thông tin độc hại tràn ngập, tôi vô tình
bấm vào một đường link đến Phật pháp, rồi dần dần khám phá ra kho tàng
trí tuệ vĩ đại nơi đó. Chẳng có một người thầy nào hướng dẫn cho tôi cả.
Hàng ngày
trên con đường đi làm và đi chơi, tôi bàng quan lướt qua không biết bao
nhiêu ngôi chùa, và cũng tự nhận thấy trên đất nước mình thật nhiều
chùa. Những gì tôi được học từ nhà trường giúp tôi biết được Việt Nam
mình có truyền thống Phật giáo từ mấy ngàn năm nay.
Trước
kia tôi làm nghề hướng dẫn viên du lịch, nên hay phải dẫn khách nước
ngoài vào chùa. Đối với tôi, chùa chiền chẳng qua là một nơi tham quan
không hơn không kém, vì chùa lưu lại những kiến trúc cổ, và hay được đặt
ở những nơi có phong cảnh đẹp.
Chùa Thầy - một thắng cảnh có nhiều khách viếng thăm, nhưng việc hoằng pháp tại các danh lam cổ tự như thế này còn bỏ ngỏ
Tôi
đã ra vào các ngôi chùa cổ như vậy ở ngoài Bắc không biết bao nhiêu
trăm lần, mà chẳng lần nào mang được ra một chút đạo lý gì của nhà Phật.
Tôi thỉnh thoảng cũng liếc nhìn thấy đạo lý, nhưng nó được đặt trong
những ngăn tủ khóa kín, đôi khi bám đầy bụi và mạng nhện cũng có.
Với
tư cách là một hướng dẫn viên, tôi không thể đưa khách vô tham quan mà
bản thân mình chẳng hiểu biết 1 chút gì về chùa chiền cả, vậy nên phải
tự mua sách mà đọc. Suốt 5 năm làm nghề hướng dẫn viên du lịch, tôi thấy
mình không hề bị giáo lý nhà Phật thuyết phục chút nào, vì những gì tôi
đọc cũng chẳng có gì hấp dẫn.
Bạn
bè tôi hiện còn đang làm hướng dẫn viên du lịch cũng thế, họ làm cả
chục năm nay rồi, vào chùa không biết mấy ngàn lần rồi, mà chẳng thấy ai
có lòng tín ngưỡng đạo Phật cả. Những ngày Rằm hay mùng Một, hàng chục
nghìn người đi chùa, ai cũng đến, thắp nhang, khấn vái, cầu xin rồi ra
về.
Nhiều người đi như vậy có khi mấy chục năm rồi, mà cũng chẳng mang về được từ chùa một chút đạo lý nào cả, nhất là ở ngoài Bắc. Những gì tôi thấy từ đạo Phật toàn là hình thái của mê tín.
Nếu không phải vì tình cờ mà bấm vào cái đường link trên mạng và dẫn tôi đến cuốn sách Nghiệp và Kết quả
của tác giả Thích Chân Quang, thì chẳng bao giờ tôi có được ngày như
hôm nay cả. Tôi thực sự bị rúng động khi đọc tác phẩm đó, và rồi tìm
thấy nẻo vào đạo Phật rực rỡ hào quang của trí tuệ từ đó.
Ngẫm
lại, tôi mới thấy Việt Nam mình có bao nhiêu chùa như thế, có bao nhiêu
vị sư xuất gia như thế, có bao nhiêu người đến chùa ít nhất 2 lần/tháng
như thế, mà tại sao ít người hiểu giáo lý Phật như thế??? Nếu tôi không
tự học, không tự tìm hiểu thì tôi cũng sẽ giống như hàng triệu người
đang đi chùa hiện giờ, chẳng hiểu gì về Phật pháp cả.
Rồi
số phận cho tôi cơ hội sống và công tác tương đối dài tại nước cộng hòa
Nam Phi. Quốc gia này có 10% là người da trắng, 5% là người da nâu (gốc
Trung Á, và gốc Mã Lai), còn lại là người da đen. Ở đây người ta nói
tiếng Anh là chính.
Sự
phát triển của đất nước này làm cho tôi choáng ngợp, bởi nó chẳng khác
gì một châu Âu thu nhỏ đặt trong lòng châu Phi. Tôi mang theo 1 đĩa
CDRom Phật học trong hành trang của mình. Trong thời gian rảnh hàng
ngày, tôi say mê đọc các tác phẩm trong đó, dần dần hiểu được cuộc đời
Đức Phật, cuộc đời và hành trạng của các vị Đại Đệ Tử của Phật, cuộc đời
và sự nghiệp của các vị Đại Tổ Sư trong các tông phái Phật giáo, giáo
lý của đức Phật từ Nguyên Thủy đến Đại Thừa. Từng bước từng bước một tôi
tiến sâu vào cung điện nguy nga của Phật Pháp mà say mê, trầm trồ.
Bạn
bè và đối tác làm việc của tôi ở nước ngoài thì hầu hết là người Thiên
Chúa giáo và Hồi giáo. Ở nơi đó không có đạo Phật. Tôi chơi với những
người đó và cũng tìm thấy nhiều điều thú vị ở hai tôn giáo đó.
Vì
tôi có chút năng khiếu về âm nhạc nên muốn tìm một nơi để tham gia ban
nhạc vào cuối tuần cho thư giãn, và tôi đã chọn chơi nhạc trong một nhà
thờ Tin Lành. Mỗi tuần chúng tôi tập nhạc 1-2 lần, và chơi nhạc vào tối
thứ 7.
Nhạc
của họ có giai điệu rất hay, rất hấp dẫn thanh niên, và ngôn từ rất
thánh thiện, ca ngợi chúa Giê-su và Thượng Đế. Thanh niên và sinh viên
đi nhà thờ rất nhiều, vì khi cầu nguyện bằng tiếng nhạc đó, họ cũng cảm
thấy vui và thư giãn, rồi khi được nghe những lời giảng đạo của các vị
linh mục, họ tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống, và được khuyến khích dấn
thân vào làm những điều tốt lành phục vụ con người và thế giới.
Nhưng
giáo lý của họ thì không bao giờ thuyết phục nổi tôi, vì trong tôi đã
có hiểu biết về Nhân Quả, Luân Hồi, Tứ Thánh Đế.. Tôi dấu mình là người
Phật giáo, và hòa vào các hoạt động của họ y như 1 người Thiên Chúa giáo
thuần thành.
Mỗi
lần họ bảo tôi cầu nguyện cùng trước khi biểu diễn, tôi cũng vào với
họ, im lặng, và tôn trọng. Mỗi ngày các tín đồ Thiên Chúa giáo đến nhà
thờ như vậy, họ được trang bị bao nhiêu là hiểu biết về giáo lý của họ,
và trái tim họ được bơm đầy nhiệt huyết khi ra về.
Cuộc sống mà tôn giáo đem lại cho họ đầy những niềm vui, cho dù cũng không
phải ít người còn bán tín bán nghi vào việc Thượng Đế tạo ra thế giới
trong 7 ngày, hay A đam và Ê va là cha mẹ đầu tiên của loài người, nhất là khi khoa học kỹ thuật đã phát triển như ngày nay.
Những lúc như thế, tôi cứ ao ước sao Phật giáo mình cũng có thể làm được điều như vậy. Triết lý nhà Phật không giống như giáo lý đầy mâu thuẫn
của Thiên Chúa giáo, mà có khả năng giải đáp cặn kẽ mọi vấn đề của vũ
trụ và nhân sinh, và chỉ ra cho con người con đường giải thoát khỏi mọi
đau khổ trong hiện tại.
Nếu ai đi chùa cũng hiểu được giáo lý của Phật thì chắc đất nước Việt Nam sẽ là 1 thiên đường ngay trên trái đất này.
Tôi
có chút may mắn là được đào tạo tiếng Anh bài bản nên đối với những
giáo lý nhà Phật mà tôi hiểu được thì việc chuyển tải lại bằng tiếng Anh
không có gì khó khăn lắm. Trừ những người biết tôi trong nhà thờ, những
người bạn da trắng khác của tôi hay cùng tôi nói chuyện về đề tài tâm
linh tín ngưỡng.
Lúc
đầu là tôi khơi mào trước, và họ rất ham thích khi được tìm hiểu một
truyền thống tâm linh khác. Vì tôi sinh hoạt trong nhà thờ nhiều nên
giáo lý cơ bản của họ tôi cũng tương đối hiểu. Có lẽ nhờ đó mà tôi nói
chuyện với người Thiên Chúa giáo không vất vả lắm.
Khi được nghe về Nhân Quả và Luân Hồi, cùng những sự lý giải những điều thắc mắc mà bản thân đối với họ là “chỉ có Chúa mới biết”
thông qua cái nhìn của Đạo Phật, họ ngạc nhiên lắm. Từ trước đến nay
những chuyện đó họ không thể hiểu nổi tại sao, hỏi cha đạo thì cha cũng
chỉ giải thích quanh co, rồi khuyên họ cầu nguyện.
Nghe
tôi nói về đề tài Nhân quả, Luân hồi, thế giới tâm linh, họ hứng thú
nhiều lắm, và muốn được biết nhiều hơn nữa. Thế mới thấy giáo lý đạo
Phật thật là quý giá!
Có
một thời gian tôi ở trọ trong một gia đình Hồi giáo. Cuộc sống của họ
tương đối kỷ cương. Người Hồi giáo sống đoàn kết chặt chẽ với nhau theo
từng cộng đồng. Đạo Hồi không có tính tổ chức chặt chẽ như Thiên Chúa
giáo, nhưng lại sống quây quần thành từng cộng đồng dưới sự cai quản của
các Imăm (tu sĩ Hồi giáo).
Người Hồi giáo có một đức tin rất mãnh liệt,
và tôi thấy việc cầu nguyện của họ dường như còn quan trọng hơn cả việc
ăn ngủ. Họ lúc nào cũng sống với thánh Alah của mình, dù cho làm bất kỳ
việc gì. Khi nói chuyện với họ như những người bạn, họ rất dễ mến.
Nhưng khi nhắc đến các tôn giáo khác, họ tỏ ra rất không thích, và thậm
chí hằn học, vì theo họ những kẻ không tin theo Alah đều là những người
xấu xa.
Cộng
đồng Hồi giáo thì hoàn toàn do người đàn ông chi phối, người phụ nữ hoàn
toàn thụ động, phụ thuộc và rất đáng thương. Sống một thời gian, tôi có
một số người bạn Hồi giáo, và họ rất mến tôi. Biết tôi là người theo
Phật giáo, họ cũng tò mò hỏi về Phật giáo, và cũng muốn giới thiệu về
tôn giáo của họ.
Nói
chuyện với người Hồi giáo thì khó hơn người Thiên Chúa giáo nhiều, vì
sự cực đoan trong giáo lý của họ rất dễ gây xung đột với người trái quan
điểm. Nhưng tôi cũng chẳng gặp vấn đề nào cả, bởi khi sống với họ, làm
cho họ yêu mến rồi thì sự khác biệt cũng không gây ra rắc rối.
Một người
bạn thân của tôi tên là Tahir, anh ta sống rất hiền và thuần thành. Đức
tin của anh ta rất mạnh, cũng giống như tất cả những người khác. Nhưng
khi nói chuyện với tôi một cách cởi mở, những gì tôi nói về luật nhân
quả, về những dấu vết về luân hồi có thể nhận ra được trong cuộc sống
xung quanh, và những lý giải về thế giới và nhân sinh theo triết lý Phật
giáo v.v. đã làm cho anh ta rúng động thực sự, rồi dẫn tới hoang mang
trước niềm tin mãnh liệt vào đấng Alah lâu nay.
Tuy
nhiên tôi không dám đi sâu hơn vì sợ phá vỡ niềm tin thiêng liêng ấy.
Tôi nghĩ rằng nếu mình làm lung lay đức tin của một người khác mà không
có đủ điều kiện để thay thế cho họ đức tin mới vào Phật pháp thì không
phải là một việc hay ho. Giá như người này ở Việt Nam thì chắc chắn sẽ
có ngày anh ta quy y Phật. Thế mới thấy một lần nữa rằng giáo pháp của
đức Phật thật là quý báu!
Nhìn
lại thời gian chung sống với 2 tôn giáo đó, tôi thấy họ đều rất mạnh.
Thiên Chúa giáo thì mạnh ở tính tổ chức, sự khôn khéo, năng động, và khả
năng thích ứng nhanh với điều kiện mới. Còn Hồi giáo thì mạnh ở đức tin
mãnh liệt và ở bạo lực.
Nhưng
cả 2 sức mạnh đó, nếu đối đầu với sức mạnh trí tuệ của đạo lý nhà Phật
thì sẽ đều bị hóa giải. Tôi cho rằng bất kỳ một người đệ tử Phật nào nắm
vững đạo lý thì dù sống với tôn giáo nào khác cũng không bị lung lay,
vì chẳng giáo lý nào có thể thuyết phục được họ. Trong đêm tối, đèn đuốc
là sáng, nhưng dưới ánh sáng mặt trời thì chẳng có đèn đuốc nào được
coi là sáng cả.
Vậy mà...
Các
vị hòa thượng tôn túc đang nghĩ gì khi hàng ngày thấy hàng nghìn Phật
tử đang rời bỏ Phật pháp để bước sang tôn giáo khác? Đọc báo chí chúng
ta thấy người Hàn Quốc đang hồ hởi đón nhận Tin Lành như thế nào? Rồi
tại Mông Cổ, nơi Phật giáo có cả gần một ngàn năm tuổi, hàng ngày hàng
trăm con người đang rời bỏ Phật giáo để bước sang Tin Lành, sang Thiên
chúa giáo La Mã?
Rồi
ở Thái Lan và Srilanka, bom nổ đạn rơi làm cho những người Phật tử phải
hoảng hốt mà chạy trốn khỏi quê hương, để lại đất đai và tương lai cho
Hồi giáo nắm giữ.
Tương
lai Phật giáo nằm trong tay thế hệ Phật tử trẻ, nhưng... (Ảnh: TT.
Thích Thanh Điện trao quyết định công nhận CLB TTNPT Quán Sứ)
Rõ ràng sức mạnh của đạo Phật là giáo lý,
của Thiên Chúa giáo là tổ chức, của Hồi giáo là bạo lực. Trong khi 2
tôn giáo kia luôn tận dụng triệt để sức mạnh của mình, thì Phật giáo lại
chẳng biết dùng tới sức mạnh của giáo lý.
...
Giáo hội đã có chiến lược gì để hoằng pháp và phát triển phong trào
Thanh thiếu niên Phật tử? (Ảnh: CLB TNPT TP. Hồ Chí Minh trong lễ Vu Lan
2008)
Muốn để giáo lý Phật giáo đến với mọi người, muốn duy trì mạng sống của Phật pháp, con khẩn cầu các vị tôn túc hòa thượng hãy trăn trở với sứ mạng hoằng pháp nhiều hơn nữa.
Trong thời đại ngày nay khi cạnh tranh là đạo lý của sự sinh tồn, nếu
Phật giáo không biết tận dụng sức mạnh của mình là hoằng pháp, chẳng mấy
chốc sẽ đến lượt Việt Nam mình đứng trong danh sách các nước “đã một
thời là Phật giáo”.
Ngày 24/9/2008
Nguyễn Thị Nhã Uyên – Tân Bình, TP. Hồ Chí Minh (kitty13032004@yahoo.com)
Kính thưa các quí Thầy! Con là một Phật Tử, con biết cũng khá nhiều
trang web về Phật Giáo. Nhưng thời gian gần đây con không dám đọc bất cứ
tin tức nào liên quan đến Phật Giáo cả, vì mỗi lần đọc xong con lại
buồn, buồn nhiều lắm. Buồn vì Phật Giáo ngày càng bị mai một theo thời
gian. Sáng nay nhớ quá vì lâu ngày chưa xem nên mở web ra xem thử có tin
tức gì mới không, ai dè lại đọc được bài "Những trăn trở của một cư sĩ
về sự nghiệp hoằng pháp của Phật Giáo" thật sự đã làm con rơi nước mắt!
Con tha thiết cầu mong Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam có ngày ngồi bàn lại
và cùng nhau tìm đường giải quyết sao cho Giáo Lý Phật Pháp đi vào lòng
Phật tử nhiều hơn, sâu hơn. Giáo Lý Phật Giáo rất tích cực nhưng việc
hoằng Pháp hiện nay thì rất thụ động. Con xin có vài lời mong quí Thầy
tiếp nhận và tìm cách giải quyết sao cho việc hoằng Pháp ngày càng tích
cực hơn. Con kính chào! Nguyen Thuan – Quy Nhơn, Bình Định (thichgiactan@yahoo.com)
Chúng tôi, tăng ni trẻ cũng rất băn khoăn với sứ mệnh Phật giáo của
chúng ta vào ngày mai, vì hiện tại tình hình không mấy khả quan. Theo ý
kiến của cá nhân tôi thì nên đặt biệt phát triển hệ thống giáo dục, văn
hoá và từ thiện của Phật giáo. Chúng ta nên học hỏi kinh nghiệm của một
số tổ chức Phật giáo đã thành công trong lĩnh vực này, như hội từ tế của
Đài Loan, trung tâm nghiên cứu Phật học của Trung Hoa (Đài Loan), và hệ
thống tổ chức tu tập và nghiên cứu của Phật Quang Sơn. Thiết nghĩ chúng
ta phải làm việc hết sức thực tế và đàm luận cụ thể hướng đi của các
vấn đề này, chúng đệ tử tại gia và xuất gia của đức Phật nên hoà hợp, vì
tinh thần Bồ Tát tự lợi lợi tha một cách thiết thực để viên mãn quả vị
Phật sau này, nên phải phát huy hết mình trong sự nghiệp tự độ độ tha.
Chúc tác giả bài viết an lạc! Trần Thanh Tuấn – Nha Trang, Khánh Hòa (tttuan.khh@gdt.gov.vn)
Rất mong Phật tử Việt Nam và các phương tiện thông tin khác mạnh dạng
đăng những bài viết phản ánh tâm tư của Phật tử theo hướng của bài viết
này. Hãy phát động một cuộc chấn hưng Phật giáo mới, muộn còn hơn không. Tùng Bùi - Houston, Texas, USA (tung_edu82@yahoo.com)
Tôi cũng là một thanh niên phật tử có cùng trăn trở như bạn. Trong khi
các tôn giáo khác giở nhiều “thủ đọan” để cải đạo những phật tử thì Phật
Giáo vẫn cứ bình chân như vại! Tôi không nói là Phật Giáo không có
những họat động hoằng pháp, nhưng những họat động đó rất thụ động và
không mấy hiệu quả. Thụ động ở chổ phải đợi người dân đến chùa mà ít
thấy chùa đến với làng xóm, với người dân. Thận chí khi người dân đến
chùa rồi thì những tập tục xấu trong chùa (như những mê tín dị đoan mà
bạn đề cập) có khi còn khiến những người có suy nghĩ nản lòng! Tôi viết
vậy để thấy những tồn tại trong đạo Phật chứ không than vãn, kêu ca. Tôi
nhận thấy bạn là một người họat bát nên hi vọng bạn sẽ tích cực hơn
trong việc truyền bá Phật Pháp, đừng nên trông chờ vào các bậc tôn túc.
Câu nói "Việt Nam ĐÃ TỪNG là một nước Phật Giáo" là đúng trong thì hiện
tại rồi đó bạn. Hi vọng những người trẻ có tâm huyết như bạn sẽ đổi được
thì của câu nói trên. Mong lắm! Van Nguyen - května 1987 Tábor Czech republika (vannguyen@seznam.cz)
Kính thua quy toa soan! con la mot Phat tu hien nay dang sinh song o CH
Séc, rat day dut voi su nghiep Hoang phap Phat phap, dac biet la o cac
vung nong thon Viet Nam, noi do du da co nhung ngoi chua lau doi ,nhung
nhung loi hay y dep cua Duc Phat van chua duoc thau long dan.Viec nay la
do su tri tre ve cong tac Hoang Phap trong rat nhieu nam qua.Nay la
thoi ky de chan hung Phat giao, con de nghi GHPGVN bo nhiem dan dan
nhung tang ni da duoc dao tao co ban o cac vien Phat giao nhu da lam o
mot so noi va nhan manh cong viec Hoang phap la dung dau trong cac hoat
dong cua nha chua, co nhu vay su giac ngo cua chung sinh moi tien trien
mot cach nhanh chong va hieu qua khong kem gi cac ton giao khac. Con rat
tin tuong su phuc hung cua Phat giao Viet Nam trong thoi gian gan day.
PT Phuc Duoc. Nguyễn Xuân Linh - An Xuân - Xuân Hải - Ninh Hải - Ninh Thuận (nguyenlinhvnt07@yahoo.com)
trước tiên con kính chúc quý sư cùng các phật tử kính mến, vừa rồi con
có đọc bài viết về ( sự nghiệp hoằng pháp của phật giáo ) con mong quý
sư hãy cùng phật tử hãy cùng nhau cố gắng hơn nữa để giúp thêm cho phật
tử những điều hiểu biết thêm về phật pháp và nhất là thanh thiếu niên
tuổi trẻ hôm nay luôn luôn nghe hiểu và biết thêm về phật pháp và trong
tư tưởng của của thanh thiếu niên và phật tử luôn có những thuyết giảng
dễ hiểu và sâu sắc hơn, vì chính những người phật tử đa số đến chùa chỉ
biết thắp nhang khấn nguyện rồi ra về thậm chí có người đến chùa mà
chẳng biết đôi chút gì về phật pháp. Điều
mà con mong muốn nhất là một vị sư hay một phật tử .v.v. luôn có những
nổ lực hết mình vì đạo pháp và mọi chúng sinh, thứ nhất là tìm cách động
viên thêm và giáo hoá phật pháp cho thanh thiếu niên tuổi trẻ vì đó
cũng là nền móng cho tương lai phật pháp mai sau phát triển, và cổ động
tinh thần cho phật tử từng đoàn đến từng nhà để thăm hỏi và động viên
cho gia đình thanh thiếu niên cùng học hiểu về phật pháp, và tạo một
tinh thần đoàn kết gắn bó với những người chưa biết hoặc chưa hiểu về
đạo pháp. Theo con
biết ở những miền quê có những người muốn đi chùa và tưởng phật nhưng
họ lại còn ngại và không đến chùa như thế nào vì không có những tinh
thần cổ động đi chùa thì họ còn e dè không đi, thật ra bản thân con cũng
là người phật tử khi những người chưa biết về phật pháp nhưng khi con
làm quen với họ tiếp xúc với họ dần dần rủ họ đi chùa một vài lần cho
biết, khi đến chùa quen dần họ quen dần và có đức tin nơi đức phật và họ
càng tỏ ra mạnh mẽ và gắn bó với chùa như không muốn rời xa như một nhà
và họ còn cổ động thêm những người khác để tiếp tục đến chùa như vậy,
để tạo một đạo pháp ngày càng vững mạnh và đoàn kết hơn. Con
cầu mong quý sư luôn giáo pháp tốt hơn dễ hiểu hơn nhất là thanh thiếu
niên vì thiếu niên là mầm móng cho tương lai mai sau, mong quý sư luôn
tiếp tục làm tốt đạo pháp cho tương lai mai sau, thành lập ra một đoàn
phật tử đi động viên các gia đình và thăm hỏi chia sẻ cho những gia đình
khi gặp những khó khăn và phát triển thêm nhiều đoàn động viên chia sẻ
cho những ai đang còn gặp khó khăn, đó là tinh thần đoàn kết vừa hiểu
đạo pháp vừa ấm áp tinh thần và thư giản để cùng nhau đoàn kết cho tương
lai phật giáo cho muôn thế hệ sau. Kính chúc quý sư và phật tử luôn an
tâm thường lạc, nguyện cho phật giáo toả khắp mênh mong trong muôn loài. Đạo Hạnh - 72 Lê Đình Lý - Đà Nẵng (daohanhkyvien@yahoo.com)
Điều bạn thao thức là có thực. Một hiện tượng phổ biến ở Miền Bắc nói
riêng và vùng sâu vùng xa nói chung. Giáo Hội chưa có một chiến lược để
đi Hoằng Pháp mang tính chuyên nghiệp. Ngày trước Giáo Hội tiền nhiệm có
chiến lược Hoằng Pháp vùng sâu vùng xa bằng chương trình NHƯ LAI SỨ
GIẢ. Còn bây giờ một Thầy muốn mở Đạo Tràng tu tập phải xin phép rất
khó. Muốn thỉnh giảng sư về thuyết pháp đôi khi còn lệ thuộc vào chính
quyền sở tại nữa. Tôi
vào nhìn thấy Miền Nam có phần thoáng hơn. Những chùa lớn thì có chương
trình giảng dạy, thuyết pháp hằng tuần cho Phật tử nghe pháp để tu. Còn
ở Miền Trung thì chỉ tổ chức Tu Bát Quan Trai rồi kèm theo thuyết pháp
một thời là hơi thịnh. Ngay tại Đà Nẵng là T/P Trung Ương điều kiện rất
thuận lợi nhưng vẫn chưa có thực hiện được thường xuyên. Đôi
lúc tôi lại có suy nghĩ nếu Bộ Giáo Dục biết áp dụng năm Giới Cấm của
Đức Phật vào dạy trong chương trình học thì rất hay. Bởi lẽ hiện nay
tình hình Đạo Đức theo đánh giá chung của xã hội có phần xuống cấp trầm
trọng. Mà năm Giới Cấm của Phật chế thì rất hay, rất phù hợp cho mọi lứa
tuổi. Cuối cùng tôi chia sẻ với bạn rằng; Bạn hãy gõ cửa đi, sẽ có
người mở cửa. Ngày trước tôi cũng như bạn bây giờ. Nay tôi đã có duyên
nên xuất gia. Phật pháp là Tuỳ Duyên. Chúc bạn tinh tấn tu học. Minh Đức - Đà Lạt (mcsaks2@yahoo.com)
Bài viết say hay phản ánh rất trung thực. Nhưng lý thuyết thôi chưa
đủ.Phật giáo muốn phát triển và tồn tại thì phải hành động. Bằng những
việc làm thiết thực một năm 4 qu , mỗi qúy nên tổ chức một ngày hội từ
thiện, quét rác, trồng cây xanh bảo vệc môi trường, giúp đỡ,chăm sóc,
chăm nom các bà mẹ già cô đơn,các em bé tật nguyền mồ côi.Ngày lễ lớn
của Đất nước nên đến thăm,động viên chia sẻ. Thì từ đó hình ảnh Phật
giáo mới thực sự đi dần vào trong cuộc sống được. Chứ nếu chỉ lý thuyết,
chứ cứ nói đạo Phật là từ bi, là trí tuệ.. thì chúng ta phải chứng minh
hành động cụ thể. Cho mọi người thấy được cái giá trị đó........thì lúc
đó đạo Phật mới thực sự Đạo Phật |