Mọi tiền bạc trên đời này cũng không thể đem ngày hôm qua
quay trở lại. Chúng ta không thể nào hủy bỏ một hành động mà chúng ta đã
làm cũng như không thể nào xóa đi một ngôn từ mà chúng ta đã thốt ra.
Ngày hôm qua đã đi xa rồi!
Còn một ngày nữa mà chúng ta không nên lo lắng, đó là ngày
mai với những kẻ thù quá quắt, gánh nặng cuộc sống, những hứa hẹn tràn
trề hi vọng và việc thực hiện thì tồi tệ. Mặt trời của ngày mai sẽ mọc
lên hoặc là chói lọi hoặc là khuất sau một đám mây, nhưng dù gì thì nó
vẫn sẽ mọc lên. Và ngày trước khi nó mọc lên, vào ngày mai chúng ta
chẳng có mối đe dọa nào, bởi lẽ nó vẫn chưa được sinh ra mà.
Vì vậy chỉ còn một ngày duy nhất – ngày hôm nay. Bất cứ ai cũng đều
phải đấu tranh để sống dù chỉ một ngày. Thật ra chẳng phải những gì trải
qua ngày hôm nay khiến người ta phát rồ - mà đó chính là sự hối tiếc về
những gì đã xảy ra ngày hôm qua và những lo sợ về những gì ngày mai có
thể đem đến.
SỐNG TRỌN VẸN TỪNG NGÀY
Trong một buổi diễn thuyết vào đầu năm học, Brian Dison – tổng giám
đốc của Tập đoàn Coca Cola – đã nói chuyện với sinh viên về mối tương
quan giữa nghề nghiệp với những trách nhiệm khác của con người.
“Bạn hãy tưởng tượng cuộc đời như một trò chơi tung hứng. Trong tay
bạn có năm quả bóng mang tên là: công việc, sức khỏe, bạn bè và tinh
thần. Bạn đang tung chúng lên không trung. Bạn sẽ hiểu ngay rằng công
việc là quả bóng cao su. Vì khi bạn làm rơi nó xuống đất, nó sẽ nảy lên
lại. Nhưng bốn quả bóng còn lại – gia đình, sức khỏe, bạn bè và tinh
thần – đều là những quả bóng bằng thủy tinh. Nếu bạn lỡ tay đánh rơi một
quả, nó sẽ bị trầy sướt, có tì vết, bị nứt, bị hư hỏng hoặc thậm chí bị
vỡ nát mà không thể sửa chữa được. Chúng không bao giờ trở lại như cũ.
Bạn phải hiểu điều đó và cố gắng phấn đấu giữ cho được sự quân bình
trong cuộc sống của bạn.
Bạn làm thế nào đây?
Bạn đừng hạ thấp giá trị của mình bằng cách so sánh mình với những
người khác. Đó là vì mỗi chúng ta là những con người hoàn toàn khác
nhau, chúng ta là những cá nhân đặc biệt. Bạn chớ đặt mục tiêu của bạn
vào những gì mà người khác cho là quan trọng. Chỉ có bạn mới biết rõ
điều gì là tốt nhất cho chính mình. Bạn chớ nên thờ ơ với những gì gần
gũi với trái tim của bạn. Bạn hãy nắm chắc lấy như thể chúng là những
phần trong cuộc sống của bạn. Bởi vì nếu không có chúng, cuộc sống của
bạn sẽ mất đi ý nghĩa.
Bạn chớ để cuộc sống trôi qua kẽ tay vì bạn cứ đắm mình trong quá khứ
hoặc ảo tưởng về tương lai. Chỉ bằng cách sống cuộc đời mình trong
từng khoảnh khắc của nó, bạn sẽ sống trọn vẹn từng ngày của đời mình.
Bạn chớ bỏ cuộc khi bạn vẫn còn điều gì đó cho đi. Không có gì là
hoàn toàn bế tắc mà nó chỉ thật sự trở nên bế tắc khi bạn thôi không cố
gắng nữa.
Bạn chớ ngại nhận rằng mình vẫn chưa hoàn thiện. Đó chính là sợi chỉ mỏng manh ràng buộc mỗi người chúng ta lại với nhau.
Bạn chớ ngại mạo hiểm. Nhờ mạo hiểm với những vận hội của đời mình mà bạn học biết cách sống dũng cảm.
Bạn chớ khóa kín lòng mình với tình yêu bằng cách nói bạn không có
thời gian yêu ai. Cách nhanh nhất để nhận được tình yêu là hãy cho đi.
Cách chóng nhất để đánh mất tình yêu là níu giữ thật chặt. Còn phương
thế tốt nhất để giữ được tình yêu là bạn hãy chắp cho nó đôi cánh.
Bạn chớ băng qua cuộc đời nhanh quá mức, đến nỗi không những bạn quên
mất nơi mình sống mà còn có khi quên cả bạn định đi về đâu.
Bạn chớ quên nhu cầu tình cảm lớn nhất của con người là cảm thấy mình được đánh giá đúng.
Bạn chớ ngại học. Kiến thức không có trọng lượng. Nó là kho báu mà bạn có thể luôn mang theo bên mình một cách dễ dàng.
Bạn chớ phí phạm thời giờ hoặc lời nói một cách vô trách nhiệm. Cả
hai điều đó một khi mất đi sẽ không khi nào bắt lại được. Cuộc đời không
phải là một đường chạy mà nó là một lộ trình mà bạn hãy thưởng thức
từng chặng đường mình đi qua.
Quá khứ đã là lịch sử. Tương lai là một màu nhiệm. Còn hiện tại là
một món quà của cuộc sống, chính vì thế mà chúng ta gọi đó là tặng phẩm”
Theo Phapluu.com