tâm hơn bao
giờ hết. Vì sao tầng lớp thanh thiếu niên, những mầm non mà lẽ
ra các em vẫn còn đang hồn nhiên ngây thơ trên ghế nhà trường, hãy còn đang
trong sự giáo dưỡng của gia đình, dưới sự giám sát của thầy cô, cùng sự quan tâm
đúng mực của ngành giáo dục, lại trở thành những kẻ phạm pháp?
Chúng ta hãy thử điểm lại những hiện trạng đã và đang xảy
ra hàng ngày trong xã hội, gia đình và học đường, thì sẽ cảm nhận “Tội phạm do
đâu, và cách ngăn chặn thế nào?” nguyên nhân nào đưa đẩy con em chúng ta lún dần
vào tội phạm xã hội? biện pháp nào để ngăn chặn tội phạm? đó
là điều cần nên giải quyết, dù có nan giải hay mất thời gian lâu dài.
Những khiếm khuyết thực tại là nguyên nhân khiến thanh thiếu niên lún
sâu vào con đường tội phạm.
1. Yếu tố giáo dục.
Phải chăng ngành giáo dục vì quá đề cập đến các môn học
ngoại ngữ cũng những môn học kỹ năng mà không mấy chú trọng đến môn đạo đức học,
hay môn giáo dục công dân. Ngoài ra một số phụ huynh cũng chú trọng đến
các môn ngoại ngữ, và chủ trương cho con em mình học các môn ngoại ngữ hay các
môn tự nhiên như toán, lý, hóa mà không chú trọng đến các môn như địa lý, lịch
sử, văn học… Thiết nghĩ, con em chúng ta là công dân Việt Nam, điều trước tiên
nên trang bị cho mình kiến thức về quốc gia mình, như văn hóa, lịch sử, địa lý
một cách kỹ càng. Nhưng đáng buồn thay, hiện nay các môn này dường như không còn được
chú trọng cho mấy. Đây là vấn đề mà ngành giáo dục và
nhà trường nên xem xét.
Chúng ta đều biết những tội trạng mà lớp trẻ gây ra hiện nay
thật là đáng quan ngại. Hệ quả đã rõ, nhưng theo tôi, lỗi không phải hoàn
toàn tại con em chúng ta, mà cần nhìn nhận từ nhiều góc
độ và nguyên nhân sâu xa. Cụ thể, môi trường giáo dục là môi
trường phong phú nhất khi con trẻ tiếp xúc để bước vào đời. Do vậy, môi
trường này phải hoàn toàn trong sạch trên mặt “chất” lẫn mặt “thể”. Thầy Cô giáo
chỉ dạy các em học tập một cách máy móc như “một cộng một bằng hai hay hai nhân
hai bằng bốn” mà không giúp các em suy tư về những vấn đề khác có liên quan đến
tâm sinh lý của chúng, thì không sớm muộn gì ngành giáo dục cũng sẽ như chiếc
bong bóng có thể vỡ ra bất cứ lúc nào, đặc biệt là vấn đề đạo đức, một khi các
em đã bị mất phương hướng, bước vào đời lại không có động lực lành mạnh, cộng
thêm sự trác táng đua đòi của xã hội, tiếp thu văn hóa trụy lạc dẫn tới nảy sinh
chiều hướng tiêu cực là điều đương nhiên có thể xảy ra. Nói
thì vô kể, nhưng dù sao chúng ta cũng phải chung vai, cùng động não giải quyết,
đây là vấn đề phải dài lâu và đầy thử thách, nhưng ta không làm thì hậu quá còn
trầm trọng hơn.
2. Yếu tố đạo đức
Tuổi trẻ tuy các em nhanh nhạy nhưng khi cần lựa chọn đúng sai cho đời mình
thì các em còn chậm, chưa đủ già dặn hay kinh nghiệm để chọn hướng đi chân chánh
cho riêng mình...vì đa số các em chưa đủ thuần thục để cảm nhận và ý thức mình
trên vai trò là công dân của xã hội.
Trên thực tế, việc chúng ta lo lắng và báo động là điều không hề thừa, trong xã
hội hiện nay, với ngành giáo dục, đang tồn tại vấn nạn đáng lo sợ là một số tầng
lớp thanh thiếu niên con em chúng ta đang có nguy cơ tha hóa đạo đức, a dua theo
những luồng văn hóa xấu, học đòi những thói nghịch ngợm thiếu tính nhân văn. Cụ
thể: đánh bạn tập thể, hiếp dâm tập thể, thực hiện hành vi “tính dục đàn bầy”,
lợi dụng lòng tin của bạn thân chiếm đoạt tài sản, hoặc cho đến “xâm hại” tiết
hạnh của bạn mình; lại còn có một số học sinh, sinh viên không trực tiếp hành
thực hiện những hành động đồi bại trên nhưng lại kích động bạn bè thực hiện để
mình có dịp tận mắt chứng kiến những thứ vui vô văn hóa ấy, đồng thời đưa những
video clip đáng kinh sợ ấy lên những trang mạng xã hội như youtube, Witters,
facebook… hòng làm ô nhục danh tánh của người khác cho thoải mãn tâm lý đê tiện
của mình.
3. yếu tố gia đình.
Nên chăng Bố mẹ cần giáo dục con cái về ý thức đạo đức, và cha mẹ phải là
người làm tấm gương đạo đức cho con mình noi theo thì mới có thể dạy con cái đạo
lý làm người, thế nào là “sống sạch” để con em mình lấy đó làm đẹp bản thân.
Cha mẹ cần nên hiểu, con trẻ thường lấy gương cha mẹ mình để học hỏi, nếu cha mẹ
có đầy đủ đạo đức, tác phong thì con em mình ít nhiều sẽ có được ảnh hưởng.
Trên thực tế, khảo sát học sinh trung học và sinh viên đại học tại một số trường
trong nước, cụ thể là Thành phố Hồ Chí Minh và Hà Nội là hai thành phố lớn của
đất nước, kết quả khảo sát cho thấy, trong số không ít các em học sinh, sinh
viên đã không mấy đồng tình về cách sống và sự giáo dục con cái của cha mẹ mình,
cụ thể cha mẹ thiếu đi tính mô phạm của người gia trưởng, thiếu yếu tố tâm lý để
dạy con, mà là dạy con theo quan niệm áp đặt, áp đặt con em theo quan điểm cố
hữu của mình, thiếu đi yếu tố tâm lý khi truyền đạt kinh niệm vào đời cho con.
4. yếu tố xã hội.
Vấn đề tồn tại đáng
quan ngại vẫn là sự quản lý thiếu tính nghiêm minh của pháp luật. Theo bản thân, nền giáo dục hiện nay chưa đủ chuẩn, cộng
với chế tài của pháp luật còn quá lỏng lẻo, thiếu tính nghiêm khắc thì hậu quả
về đạo đức xã hội sẽ còn khó lường hơn hôm nay. Thiết nghĩ ngành giáo dục cần
đưa ngay môn tâm lý học vào trong học đường khi con em còn rất nhỏ, vì trên góc
độ tâm lý học, mọi hành vi của con người đều có ý thức tham gia. Nhà tâm lý học
người Mỹ William James đưa ra trong cuốn “The Principles of Psychology” (Cơ sở
tâm lý học) xuất bản năm 1890, Ý thức Thuật ngữ tiếng Anh “stream of
consciousness” cho rằng “ ý
thức là một dòng chảy, một dòng sông mà ở đó những tư tưởng, cảm xúc, liên tưởng
bất chợt luôn lấn át nhau và đan bện một cách kỳ quặc, “phi logic”.
Ở một phương diện khác, có thể nói dòng ý thức là mức tối hạn, là dạng cực đoan
của độc thoại nội tâm.” Như vậy, chúng ta nên quan tâm đến tâm lý ý thức
khi con trẻ bắt đầu cảm nhận sự việc tùy theo
độ tuổi cũng như môi trường xã hội mà các em đang tiếp xúc. Do vậy, nếu như các
em sớm được tiếp xúc với môn tâm lý thì ý thức của các em sẽ phát triển
theo
chiều hướng lành mạnh, trên cả yếu tố thân vật lý và tâm sinh lý.
5. yếu tố Tôn giáo
Những yếu tố quan trọng đã nêu, thì yếu tố tâm lý Tôn giáo cũng không thể là
phần nhỏ trong vấn đề ngăn ngừa tội phạm.
Đứng trên góc độ tâm lý, nếu một người có đức tin, hay họ đã lựa chọn cho mình
một đức tin, thì ít nhiều yếu tố tín ngưỡng sẽ có sự gò thúc vô hình đối với họ,
khi đó tính chất của giới luật sẽ ngăn chặn họ thực hiện hành động phi nhân tính.
Có Tôn giáo sẽ tốt hơn, hay ít nhất ít phạm pháp hơn. Nếu ai cũng có một đức tin
để theo, để tu thì xã hội sẽ bớt đi gánh nặng, đó là sự
thật mà các nước đều áp dụng.
Người viết nêu ra những nguyên nhân khiếm khuyến gần xa mà các nhà chức trách
của chúng ta có lẽ chưa thực sự quan tâm đúng mức, dẫn đến tình trạng tội phạm
trẻ hóa ngày một gia tăng, làm thế nào để ngăn chặn những mầm móng nguy hại này
có lẽ cần đến biện pháp hỗ trợ của Tôn giáo.
Tâm lý tôn giáo trong việc ngăn ngừa giới trẻ tội phạm
Phương pháp ngăn ngừa có lẽ sẽ đem lại hiệu quả nhất đó là áp dụng tâm lý
Tôn giáo vào ngay trong học đường hoặc các nhà chức trách tại sở tại nên tạo mọi
điều kiện thuận lợi nhất để các Tôn giáo có cơ hội mở lớp giáo lý, thông qua
những vị Tu sĩ, họ sẽ tiếp cận với các em, giảng dạy cho cho thanh thiếu niên
thinh thần “Từ bi” , hay “Bác ái”, nhờ đây các em sẽ ý thức giá trị đạo đức
thông qua tâm lý Tôn giáo, đồng thời tâm lý Tôn giáo giúp các em nhận thức giá
trị sinh mạng là điều cần trân quý.
Các bậc phụ huynh hãy khuyến khích con em mình đến với các “khóa tu mùa hè” cho
thanh thiếu niên do các tự viện Phật giáo tổ chức. Nhờ có tín ngưỡng, nhờ tiếp
thu những lời Phật dạy như: làm lánh dữ, thực hiện tính từ bi với đồng loại, bảo
vệ tánh mạng người khác, xem mạng sống người khác như mạng sống của mình
… , nhờ đây não bộ các em sẽ được gieo vào những hạt giống lành, và nhanh
chónng đơm hoa kết quả thiện. Cụ thể, nhà Phật có phương pháp
“Quy y”. Nếu các em đã được quy y, thì với các em hiểu và tôn trọng mạng
sống của người khác là điều các em đã nhận giữ và tuân thủ khi đã thọ “năm giới
của nhà Phật” .
Mỗi lần tôi nghe các vị giảng sư Phật giáo giảng cho tín đồ, để tránh đọa lạc
vào cảnh địa ngục ngạ quỷ chúng ta cần phải quy y 5 giới cấm của nhà Phật, cụ
thể là: “không sát sanh”, “không trộm cướp”, “không tà dâm”, “không nói dối”,
“không uống rượu”. Nếu tránh được những điều này sẽ giúp tránh khỏi đau khổ về thể xác
và thăng hoa tâm linh, giữ được 5 giới này đồng thời xa lìa ác đạo (tức xa lìa
địa ngục khổ đau). Nhưng có lẽ giá trị đích thực của những lời dạy này
phần nhiều hãy còn nằm trên ngôn ngữ văn tự, chưa thực sự có tác động mạnh vào
tầng lớp thanh thiếu niên, nếu có chăng cũng chỉ được áp dụng cho một số ít tín
đồ có tín ngưỡng Tôn giáo mà thôi, và cụ thể tính tích cực của giới cấm này sẽ
được áp dụng bao nhiêu phần trăm vào cuộc sống hiện thực với hơn 88 triệu công
dân như hiện nay.
Do vậy, để ngăn ngừa tội phạm có hiệu quả trong đó sự ủng hộ và đóng góp của Tôn
giáo là cần được chú trọng. Tôn giáo là đại diện cho đạo đức, cho nhân quả, vì tín ngưỡng vẫn
luôn có sức mạnh vô hình có thể ngăn ngừa ác niệm sanh khởi.
Nếu như con người đã thực sự có tâm lý tín ngưỡng và hiểu đúng giá trị tín
ngưỡng thì ít nhất họ cũng tránh được những điều bất thiện.
Bởi vậy, chúng ta hãy sớm nghĩ cách ngăn ngừa tội phạm hóa vị thành niên.
Mỗi tôn giáo đều có luân lý đạo đức riêng, những luân lý ấy ít
nhiều cũng góp phần làm tốt xã hội. Như ở Nhật Bản, người dân Nhật lấy
tâm lý Tôn giáo làm thước đo giá trị đạo đức, và cụ thể giáo lý Đạo Phật được áp
dụng trong các công ty xí nghiệp, cho
người quản lý doanh nghiệp và cả công nhân thực hiện. Ở nước Mỹ “Thánh Kinh”
cũng được người công dân áp dụng như yếu tố tâm lý Tôn giáo cần được tôn sùng.
Học giả Trung Quốc-Trương Chánh Bình, chuyên gia nghiên cứu kinh tế Nhật, năm
2006, ông đã phát biểu: “Nhật Bản, Tôn giáo không chỉ ảnh hưởng đến luân lý đạo
đức quốc gia mà còn là giá trị hướng thiện của con người. Tôn giáo được ứng dụng
trong xí nghiệp, nhà máy, công sở… Do vậy Tôn giáo được xem là vần đề quan trọng
hàng đầu trong việc thiết lập trật tự quốc gia và vấn đề phát triển xí nghiệp,
có như thế thì thủ đoạn lợi nhuận không thể thực hiện nơi xí nghiệp, đó cũng là
phương cách bảo tồn tính đạo đức và bảo đảm sức khỏe cũng như tính mạng của
người tiêu dùng khi xí nghiệp tạo ra sản phẩm”. Đến Thái Lan mới mục thị tận
tường xã hội Thái Lan, luôn rất quan tâm đến vị thành niên, họ có tổ chức rõ
ràng, mang tính cộng đồng rèn luyện các vị thành niên vào tổ chức kinh doanh,
nghề nghiệp, hoặc tu dưỡng bản thân ở chùa chiền để có đầy đủ đạo đức bước vào
xã hội, những mong định hướng tốt cho bản thân và làm ích lợi cho xã hội.
Việt Nam thì sao? vẫn còn tình trạng mạnh ai đạt
được thì được, không thì để đó, có tổ chức nào cho các em vị thành niên phạm sai
lầm, phạm tội hình sự có thể làm lại cuộc đời không? Có tổ chức nào tạo
điều kiện, ưu ái, khuyến khích các em vô gia cư, lang
thang, cơ nhỡ, hư hỏng tìm cái nghề nghiệp sinh tồn hay không? Đây cũng là vấn nạn cần có giải pháp. Tôi thấy, một hiện
tượng lạ mắt có thể tồn tại một cách lạ lùng mà được trân trọng ở nước ta hiện
nay là các quán nhậu, cafe, Karaoke mọc như nấm… nhưng thực tế những nơi đây có
thể là nơi tụ tập cho các thói hư, tội phạm phát triển.... Ôi! nếu nói thì bao
giờ mới hết, chủ yếu các giới chức đã từng đi ra nước ngoài nhiều, cần học hỏi
những cái hay bên nước bạn để làm đề tài suy nghĩ và áp dụng cho xã hội Việt Nam
là tốt nhất.
Mọi Tôn giáo đều mang xu hướng nhập thế, không phải xa lìa thế tục mà tồn tại,
hòa nhập để thấu hiểu nỗi thống khổ tinh thần, sự nghèo nàn cả vật chất và đạo
đức đều chính là những động cơ gây nên những cảnh đau lòng cho xã hội. Tâm lý
Tôn giáo nếu được triển khai và áp dụng trong học đường thì
tội phạm có thể sẽ được giảm đi. Tôi luôn hy vọng sự phát triển xã hội
nên đồng hành với vấn đề giáo dục, mà trong đó yếu tố đạo đức luôn phải được đặt
lên hàng đầu, yếu tố tâm lý Tôn giáo cần được triển khai đúng chỗ, đúng lúc và
hợp thời, có như thế thì nhà chức trách chúng ta cũng đỡ phần lao nhọc vì hiện
tượng tiêu cực luôn phát triển theo cấp số nhân, đất nước Việt Nam ta sẽ ngày
càng giàu đẹp và xã hội sẽ thanh bình khắp mọi hang cũng ngõ hẻm của cuộc đời
nếu tội phạm ngày một thuyên giảm.
Sau cùng, để đất nước luôn rộng mở đón chào bình mình mới thì những bóng đen của
tội lỗi và tội ác phải bị lùi dần, những công dân bất chánh phải sớm được giáo
dục dù đó là nhà chức trách hay người đại diện cho dân nếu vi phạm. Có thế con
em chúng ta mới không học theo cái thói hư tật xấu của
“kẻ bề trên” đừng để “thượng bất chánh, hạ tất loạn” trên có nghiêm thì dưới mới
nể nang.
Lam Yên
http://phapluanonline.com