Những
tưởng, việc tập trung vào những hoạt động dành cho người già, người
chết chỉ có ở những ngôi chùa Việt Nam, đặc biệt là ở miền quê hẻo lánh,
nơi trình độ dân trí thấp, sinh hoạt tinh thần lạc hậu (chẳng hạn, hoạt
động ma chay, cầu siêu, bố thí quan tài, cúng mở cửa mả…), những hoạt
động mà chúng ta vẫn còn thấy phổ biến ở những ngôi chùa nông thôn,
với nhiều tín đồ trong tình trạng không biết chữ.
Tuy nhiên, thật bất ngờ, khi nghe trên internet, ở mục quảng cáo – thông
báo của một đài phát thanh nước ngoài, trong đó các chùa đều tập trung
thông báo các hoạt động dành cho người cao niên như giới thiệu dịch vụ
chung sự, giới thiệu đất nghĩa trang nhà chùa, giới thiệu hoạt động thủy
táng…
Điều khác chỉ là, ở Việt Nam, thì hầu như các hoạt động như vậy không
được quảng cáo, thông báo rộng rãi trên các phương tiện truyền thông đại
chúng. Còn ở Mỹ, nó được thông báo như một dịch vụ. Hơn nữa, nó còn kèm
với những hoạt động khác như thủy táng (nghi thức rải tro cốt xuống
biển) có thể xem cá heo biểu diễn, du lịch vãn cảnh chùa…
Nhưng tất cả chỉ đều xoáy vào mục tiêu: phục vụ người già, người quá vãng.
Đi cùng chương trình những thông báo của Phật giáo, được phát song song
trên đài phát thanh nước ngoài nói tiếng Việt đã nói là những thông báo
của phía Thiên Chúa giáo. Trừ một số hoạt động như thánh nhạc, truyền
giảng…, đại đa số thông báo của Thiên Chúa giáo (gồm cả Ca tô lẫn Tin
Lành) đều nằm ở lãnh vực giáo dục: giới thiệu trường tư thục các cấp từ
mẫu giáo đến đại học, giới thiệu học bổng, thông báo trại hè dành cho
sinh viên học sinh, thông báo họp mặt cựu học sinh sinh viên.
Search bằng từ khóa “Vietnamese Radio”, vào nghe một đài nói tiếng Việt
bất kỳ ở nước ngoài, chẳng bao lâu chúng ta sẽ đều bắt gặp nội dung
này.
Để qua một bên câu hỏi tại sao, chúng ta tìm đến một câu hỏi thực tế và cần thiết hơn: Điều này sẽ đưa đến hệ quả gì?
Kết quả không mấy khó khăn để dự đoán: Với 2 đối tượng được khoanh vùng
rõ rệt, hoạt động chủ yếu ở chùa dành cho người già và các hoạt động
giáo dục của Thiên Chúa giáo (nhưng không nhất thiết ở nhà thờ) dành
cho giới trẻ được tổ chức ở khắp mọi nơi, thì Cơ đốc giáo, với môi
trường tiếp xúc thường xuyên với giới trẻ, chắc chắn sẽ thu hút ngày
càng nhiều tín đồ trẻ vào đạo. Còn Phật giáo, hiển nhiên là ngược lại.
Bên cạnh việc xác định tập trung vào nhóm đối tượng thanh niên, so với
các hoạt động khác mà các tôn giáo có thể tham gia, như y tế, văn hóa,
học thuật…, giáo dục có thế mạnh đặc biệt trong mục tiêu chiếm lĩnh giới
trẻ.
Các hoạt động văn hóa, y tế có tác động mạnh đến đối tượng tham gia thì
chỉ trong một thời gian nhất định. Trong khi đó, giáo dục có thời gian
tác động là trường kỳ. Các bậc học phổ thông tác động đến 12 năm, suốt
thời gian thơ ấu và trưởng thành của một con người. Nếu mở rộng ra cả
thời gian học mẫu giáo và bậc đại học, gồm cả giai đoạn sau đại học, thì
giáo dục tác động liên tục đến gần 1/4 đời người, trong thời gian dễ
chịu tác động hơn cả (ấu thơ đến trung niên).
Vì thế, một số tôn giáo lớn trên thế giới quan tâm đến giáo dục một cách
toàn diện, từ đào tạo mầm non, bước khởi đầu, cho đến tiến sĩ, cấp đào
tạo cao nhất.
Không những giáo dục có tác động trường kỳ, mà giáo dục tác động vào cái
đầu. Đến chữa bệnh ở một cơ sở y tế do tôn giáo điều hành, tác động
chính chỉ nhắm vào các vấn đề thể xác. Trong khi ở giáo dục, các nội
dung tôn giáo chuyển tải vào đầu óc học sinh được tiêm nhiễm thường
trực, có khi rõ ràng công khai, có khi được che đậy, gói ghém bao bọc
bởi những kiến thức có thể bề ngoài không liên quan đến tôn giáo.
Giáo dục, theo cách làm tuyệt đối phổ biến, là phải đến trường. Trong
giáo dục, do tôn giáo điều hành, người đi học phải đến không gian do tôn
giáo tổ chức, phải thường xuyên tiếp xúc với những biểu tượng tôn giáo,
gần gũi thường xuyên với những con người tôn giáo, có thể thực hiện
gián tiếp và ngoài ý muốn các nghi thức tôn giáo. Do vậy, không gian
trường học là không gian truyền đạo vô cùng thuận lợi.
Không gian tôn giáo, thời gian tôn giáo, môi trường tôn giáo, quần thể
bạn hữu thầy dạy tôn giáo, kiến thức tôn giáo, tất cả phủ trùm lên việc
đi học ở trường tôn giáo. Những yếu tố trên sẽ không kết thúc hoàn toàn
tác động khi người đi học tốt nghiệp, ra trường. Kiến thức sẽ còn lại
cả đời. Mối quan hệ bạn hữu, thầy trò cũng sẽ còn lại bên người đã đi
học đến suốt cuộc đời.
Ở Việt Nam, đối với các tôn giáo có bản chất xa lạ, cách biệt đối với
cộng đồng dân tộc, thì giáo dục là phương tiện hữu hiệu giải quyết những
vấn đề khoảng cách nói trên, đưa tôn giáo tiếp cận với cộng đồng ngoài
tôn giáo đó. Từ đó, giáo dục phục vụ hữu hiệu cho mục tiêu xóa khoảng
cách, thực hiện việc truyền đạo.
Xem giáo dục xã hội là một công cụ, tôn giáo không chỉ tác động đến phần ý thức, mà còn gồm cả phần vô thức của con người.
Với hiệu quả mạnh mẽ và sâu rộng như vậy, nhưng giáo dục xã hội đối với
một số tôn giáo lại không phải là một hoạt động tạo gánh nặng như hoạt
động từ thiện, kinh doanh sinh lãi rất lớn.
Trước đây ở Việt Nam và hiện nay trên khắp thế giới, một số trường do mà
là hoạt động tôn giáo điều hành, đặc biệt là cấp từ mẫu giáo đến trung
học, có mức học phí cao ngất ngưởng, nhưng vẫn có đông đảo học sinh theo
học. Tất nhiên là lãi đậm.
Chưa chắc chất lượng giảng dạy ở 100% các trường đó đều tốt, nhưng giá
học phí cao là nhờ ở thương hiệu hệ thống, một hệ thống giáo dục thường
được quảng cáo là có chất lượng tốt “nhất” thế giới! Chất lượng cao thì
đồng nghĩa với giá bán dịch vụ phải cao. Nhất cử lưỡng tiện, vừa truyền
đạo, vừa thu được bộn tiền. Trường tôn giáo nào đó có thu tiền cao hơn
thì cũng không ảnh hưởng gì đến bộ mặt tôn giáo đó.
Trái lại, học phí cao còn có tác dụng nâng cao giá trị học bổng, thường
là để nhằm vào những học sinh ưu tú. Học bổng càng cao có nghĩa là số
tiền mà học sinh được học bổng theo học miễn phí càng lớn, “ân nghĩa”
càng trở nên sâu nặng. Trong khi đó, học sinh giỏi là thành phần sẽ trở
thành tầng lớp tinh hoa của xã hội mai sau. Việc cải đạo tập trung nhằm
vào thành phần này.
Giáo dục xã hội mang đến cho tôn giáo lợi ích nhiều mặt, nhưng rất tiếc
là Phật giáo chúng ta chưa chú ý đúng mức. Cho dù bỏ qua mặt kinh
doanh, chỉ hướng đến khía cạnh hoằng pháp, thì giáo dục cũng là một
phương tiện mà Phật giáo không thể không quan tâm.
Ở Việt Nam, nhà trường hiện nay vẫn tách rời với cơ sở tôn giáo. Tuy
nhiên, trong chiều hướng đổi mới, trong sự phát triển khách quan của
hoạt động giáo dục, việc tôn giáo tham gia, góp phần vào hoạt động giáo
dục là một khả năng rất lớn.
Ở bậc đại học, nhiều trường đại học tôn giáo ở nước ngoài đã chủ động
đến các trường trung học, đại học ở Việt Nam vừa tuyển sinh du học, hợp
tác đào tạo, vừa tìm đối tượng học sinh giỏi cấp học bổng. Dường như,
không nghe nói đến các trường do Phật giáo điều hành trong các hoạt động
này.
Trong khi đó, nhiều trường lớp mẫu giáo, bậc học mầm non tư thục được
mở lên ở các nhà thờ, tu viện khắp làng quê Việt Nam. Điều này dễ thấy,
vì trong 10 năm trở lại đây, một phần các cơ sở tôn giáo (ngoài Phật
giáo) bỗng nhiên… đổi màu. Kiến trúc các tu viện được sơn phết lại với
màu sắc tươi tắn, rực rỡ, thêm những trang trí chim hoa đặc sở, sinh
động dành cho trẻ em. Đó là những lớp mẫu giáo, những vườn trẻ do các nữ
tu điều hành.
Trong khi đó, điều trái ngược là ở các chùa Phật giáo, vấn đề quan tài bố thí lại là một sự kiện!
Điều này tạo nên, một đàng là tập trung hướng về giới trẻ, ngay từ lứa
tuổi nhi đồng. Còn một bên, thì thiên về những yếu tố hoàn toàn không
thích hợp với giới trẻ.
Rõ ràng đây là vấn đề đặt ra cho Phật giáo chúng ta. Không thể nào nói
đến Phật giáo hướng đến giới trẻ mà không nói đến giáo dục.
Minh Thạnh