Nguồn: http://phatgiaovnn.com (Phật Giáo Việt Nam Net)
Tự thân những thứ vật chất mà con người đã tạo
ra, chúng không thể nào đem đến niềm hạnh phúc và sự thanh bình miên viễn cho
con người được. Sự thanh bình phải được tạo lập ngay chính trong tâm hồn của
mình trước khi có thể đem thanh bình đến cho người khác và cho toàn xã hội. Để
đạt được sự thanh bình thì cách thiết thực nhất là thực tập theo những lời
khuyên của các vị đạo sư.
Để rèn luyện lòng thương yêu thì trước hết chúng
ta phải rèn luyện những nguyên tắc cao quí của sự bất bạo động và phải luôn sẵn
sàng chống lại thói ích kỷ, đồng thời chỉ cho người khác nhận thấy được con
đường đúng đắn mà chúng ta đang theo. Sự đấu tranh ở đây không có nghĩa là đấu
tranh với cơ thể vật lý này, bởi vì sự đồi bại của một con người không phải ở
nơi thân thể mà là ở trong tâm hồn của anh ta. Bất bạo động là một vũ khí lợi
hại hơn nhiều so với sự trả đũa bằng bạo lực trong việc đấu tranh chống lại cái
ác. Vì bản chất của sự trả đũa là làm cho tính đồi bại thêm nặng.
Để có được tình thương yêu, mỗi chúng ta cần phải
từ bỏ thói ích kỷ. Phần lớn tình thương yêu của con người là đều có xu hướng vị
kỷ: Người vợ thương yêu chồng, nhưng thật ra ẩn chứa bên trong tình thương mà
người vợ dành cho chồng ấy là tình cảm của người vợ đối với chính bản thân mình.
Cha mẹ thương yêu con cái, nhưng sở dĩ cha mẹ thương yêu con là vì cha mẹ thương
yêu bản thân họ. Con người tôn sùng thượng đế, nhưng thực ra họ tôn sùng thượng
đế là vì họ lo cho bản thân họ. Chúng ta thương yêu người khác, nhưng sự thật
thì chúng ta thương yêu người khác là vì chúng ta muốn được người khác thương
yêu mình.
Con người nên tập thương yêu với tình thương
không vị kỷ để duy trì sự bình an đích thực và để tự cứu lấy chính mình. Việc tự
tử làm hủy hoại thân thể, cũng thế, thói ích kỹ sẽ làm trở ngại sự tiến bộ tâm
linh. Tình thương yêu theo đạo Phật không phải là cảm xúc đơn thuần mà cũng
không phải là ích kỷ. Đấy là tình thương yêu được biểu lộ từ nội tâm thanh tịnh
sau khi đã diệt trừ hết những căm hờn, ghen ghét, tàn bạo, thù địch và oán hận ở
trong lòng. Theo đức Phật, tâm Từ, hay tình thương yêu là phương pháp hiệu quả
nhất để duy trì sự an tịnh trong tâm hồn và để gột rửa những tâm hồn đã bị uế
nhiễm.
“Tình thương yêu” là từ được sử dụng để diễn tả
một phạm vi rất rộng của những xúc cảm trong đời sống con người. Thật ra, việc
nhấn mạnh đến bản tính ham muốn tình dục đối với một người khác giới đã hạ thấp
giá trị của những xúc cảm trong mối quan hệ thân thiện đối với người khác. Theo
đạo Phật, có nhiều loại xúc cảm. Tất cả những thứ đó được gọi bằng một danh từ
chung là “tình thương yêu”. Trước hết ấy là tình thương vị kỷ và tình thương
không vị kỷ. Một người có tình thương vị kỷ thì người đó chỉ quan tâm đến việc
người khác làm cho mình hài lòng như thế nào, mà lại không hề quan tâm đến những
mong muốn cũng như những cảm giác của người kia. Sự ghen ghét luôn là dấu hiệu
của tình thương vị kỷ. Tình thương không vị kỷ là tình thương mà một người dành
cho người khác bởi những điều tốt đẹp nơi người ấy – cha mẹ rất mực thương yêu
con của họ. Con người thường cảm thấy có sự pha trộn giữa tình thương vị kỷ và
tình thương không vị kỷ trong các mối quan hệ giữa người với người. Chẳng hạn,
trong khi cha mẹ hy sinh rất nhiều cho con cái, thì họ cũng thường hy vọng một
vài thứ gì đó được con cái đáp trả lại.
Một thứ tình thương khác, trái với mối quan hệ
thân thiết đã nêu trên, ấy là tình huynh đệ và tình bạn bè. Trong một chừng mực
nào đó, thứ tình cảm này cũng được xem như là tình thương vị kỷ, bởi vì nó bị
giới hạn trong một số người riêng biệt và không bao trùm hết tất cả mọi người. Ở
một phạm trù khác, chúng ta có tình dục, ở đấy, những cặp tình nhân quấn quýt
với nhau bởi sự lôi cuốn của thể xác. Điều này được những trò giải trí hiện đại
khai thác triệt để và nó có thể ảnh hưởng đến bất cứ điều gì, từ điều đơn giản
là những sự mê đắm của thanh thiếu niên, đến điều phức tạp nhất trong mối quan
hệ giữa những người trưởng thành với nhau.
Tình thương yêu rộng lớn hay là tâm từ, là thứ
tình cảm thuộc cấp độ cao hơn so với những tình cảm ở trên. Tình thương yêu vô
bờ bến này là đức hạnh cao quý mà những bậc giác ngộ đã thể hiện. Chẳng hạn như
đức Phật Thích Ca, Ngài đã quyết chí từ bỏ ngôi vua, từ giả gia đình và gạt bỏ
những thú vui thường tình để lên đường tìm chân lý nhằm cứu chúng sanh thoát
khỏi khổ đau. Để đạt được sự giái ngộ, Ngài đã phải chiến đấu với vô số quân
thù, phải vật lộn với muôn ngàn khó khăn, gian khổ. Nếu là một chúng sanh bình
thường thì có lẽ đã bị quị ngã, nhưng đức Phật thì không. Chính vì lẽ đó mà đức
Phật được tôn xưng là bậc Đại từ bi. Tình thương yêu bao la của đức Phật không
chỉ dành cho loài người mà còn trải rộng đến muôn loài chúng sanh. Đấy không
phải là một thứ xúc cảm hay là tình thương vị kỷ, mà là tình thương không biên
giới, không phân biệt. Không giống với những thư tình cảm khác, tình thương rộng
lớn này sẽ không bao giờ bị chấm dứt bởi nỗi thất vọng hay là sự chán ngán, vì
nó không hề mong cầu sự đền đáp. Nó làm cho con người nhiều niềm hạnh phúc hơn
và hài lòng hơn. Người nào tu tập tâm từ bi cũng sẽ thực tập hỷ và xã, và họ sẽ
đạt đến trang thái siêu việt.
Trong sách Con đường cổ xưa của đức Phật, Ngài
Piyadassi cho rằng: Tình thương yêu là sức mạnh tích cực. Mỗi một hành động của
người có tình thương yêu là hành động với tâm vô nhiễm nhằm mục đích giúp đỡ, hỗ
trợ, động viên để làm cho cuộc sống của mọi người dễ chịu hơn, bình lặng hơn và
làm chuyển hóa những nỗi lo âu đang xâm lấn tâm hồn họ và có thể tận hưởng niềm
hạnh phúc miên viễn.
Cách thức để nuôi dưỡng tình thương yêu, để tình
thương yêu được lớn dần lên là thông qua việc tư duy sâu sắc về những điều xấu
xa của sự ghen ghét, và những ích lợi của sự không ghen ghét và thông qua sự tư
duy về thực tại, về nghiệp. Quả thực không ai ưa thích sự căm hờn. Sự căm hờn là
một hình thức xấu của tình cảm, nó làm cho chúng ta càng ngày càng lún sâu vào
nơi tăm tối, làm chúng ta thiếu đi sự sáng suốt. Sự căm hờn trói buộc con người,
còn thương yêu làm cho con người được thanh thản. Căm hờn bóp nghẹt con người,
còn thương yêu đem đến cho con người sự tự do. Căm hờn đưa đến dằn vặt, còn
thương yêu đem lại bình yên. Căm hờn làm mất bình tĩnh, thương yêu làm cho con
người được bình tĩnh. Căm hờn dẫn đến chia rẻ, thương yêu đem lại sự hòa hợp.
Căm hờn là thô bạo, thương yêu là dịu dàng. Căm hờn là chống đối, thương yêu thì
giúp đỡ. Lòng căm hờn có những ảnh hưởng xấu, còn tình thương yêu đem đến nhiều
lợi ích như thế, cho nên chúng ta hãy cố gắng nuôi dưỡng cho tình thương yêu
trong ta thêm lớn mạnh.
Trong Kinh từ bi, đức Phật đã giải thích bản chất
của tình thương yêu trong đạo Phật là ‘như người mẹ bảo vệ đứa con duy nhất của
mình trong lúc nguy kịch nhất của cuộc đời. Tuy nhiên, hãy để cho cậu ta tu tập
tâm thương yêu vô bờ bến đối với tất cả chúng sanh, hãy để những ý tưởng của
tình thương yêu không biên giới nơi cậu ta được tỏa khắp cả thế giới, phía trên,
phía dưới, và cả bốn phương, không một chút ngăn ngại, vắng bặt sự căm hờn và
tuyệt nhiên không có sự thù địch’.
Nguồn: http://phatgiaovnn.com (Phật Giáo Việt Nam Net)
Minh Nguyên dịch (Theo What Buddhists believe)