vì rằng, ở đó người ta dạy tôi
cách biết tuân thủ các quy định, biết nói xin lỗi khi mình sai... Có lẽ
sẽ là thừa khi chúng ta nhắc lại ở đây những lý luận nhằm chứng minh vai
trò rất quan trọng của giáo dục trẻ em ở lứa tuổi mẫu giáo đối với quá
trình phát triển nhân cách của trẻ. Tuy nhiên, câu trả lời sẽ trở nên
thú vị, khi chúng ta tìm hiểu việc giáo dục trẻ em độ tuổi mẫu giáo ở
Mỹ, nơi nền giáo dục được coi là hiện đại và tiên tiến bậc nhất trên thế
giới.
Dạy trẻ từ tính tự lập
Người Mỹ rất coi trọng tinh thần độc lập, tự lực cánh sinh của mỗi
người. Vì thế, ngay từ khi trẻ một tuổi rưỡi, họ đã bắt đầu dạy cho trẻ
các kỹ năng tự phục vụ bản thân. Họ cho rằng, nắm bắt các kỹ năng tự
phục vụ có thể giúp trẻ tăng cường tính độc lập và cảm giác về sự thành
công, nó không chỉ có lợi cho sự phát triển của trẻ mà còn giúp ích rất
nhiều cho chính những người lớn.
Những người làm công tác giáo dục mẫu giáo ở Mỹ đều được nhấn mạnh
việc giáo dục cho trẻ những kỹ năng tự phục vụ. Bất cứ sự chăm sóc nào
từ phía người lớn cũng phải tạo cho trẻ những cơ hội để rèn luyện cho
trẻ các kỹ năng này. Đồng thời, họ cũng đòi hỏi sự phối hợp chặt chẽ của
gia đình để giúp các kỹ năng mà trẻ được dạy ở lớp được rèn luyện và
thực hành ngay tại nhà.
Các kỹ năng tự phục vụ của trẻ bao gồm: Buộc
dây giầy, mặc quần áo, cài cúc áo, kéo phéc-mơ-tuya, rửa mặt, đánh
răng, chải đầu, ăn cơm… Tuy nhiên, những kỹ năng này không đồng nhất ở
tất cả các giai đoạn phát triển của trẻ. Các nhà nghiên cứu, sau nhiều
năm nghiên cứu và quan sát đã chỉ ra rằng: Trẻ từ 18-24 tháng có thể tự
dùng cốc uống nước, có thể tự nhặt lấy đồ chơi; từ 2-3 tuổi có thể học
cách tự mình đi đại tiểu tiện, ăn cơm, mở phéc-mơ-tuya và mặc quần áo;
từ 3-4 tuổi, tính độc lập của trẻ đều phát triển mạnh, những kỹ năng đã
học được ở trên đều trở nên thành thục hơn, gần như trẻ có thể làm mà
không cần sự giúp đỡ của người lớn; từ 5-6 tuổi, trẻ có thể học cách tự
rửa bát, sắp xếp đồ đạc của mình ngay ngắn,…
Những giáo viên mẫu giáo Mỹ khi rèn luyện cho trẻ khả năng tự lập
thường dùng phương pháp là: Đồng thời với việc đề ra nhiệm vụ, họ cũng
đưa ra những điều kiện để trẻ có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách dễ
dàng hơn. Chẳng hạn, để dạy trẻ tự mang giày, họ thường đưa cho trẻ
những đôi giày to hơn một chút so với cỡ chân của các em. Hoặc để dạy
trẻ tự rót nước sữa, họ đưa cho trẻ những bình sữa có miệng to giúp trẻ
thực hiện công việc một cách dễ dàng hơn. Cách làm như vậy sẽ gây cho
trẻ hứng thú cũng như tự tin trong việc hoàn thành các “nhiệm vụ”.
Đến sự lễ phép
Ở các trường mẫu giáo ở Mỹ, ngoài việc khơi mở trí lực giai đoạn đầu
cho trẻ, người ta rất coi trọng việc dạy cho trẻ các quy tắc lễ nghi.
Yêu cầu đối với mỗi em là phải nghe theo lời chỉ bảo của các giáo viên,
học cách tham gia các hoạt động tập thể cùng với những học sinh khác.
Trong các trường mẫu giáo ở Mỹ, mỗi khi có một bạn nhỏ hắt xì, sẽ phải
nói với những người bạn xung quanh của em rằng: “Xin lỗi!”, ngược lại,
những người bạn của em sẽ nói: “Chúc phúc cho cậu!”. Điều này đã trở
thành một hành vi tự giác của trẻ.
Đối với những trẻ em phạm lỗi, không nghe lời,… người ta thường dùng
phương pháp “phạt ở một mình”. Lý do là, trẻ em ở độ tuổi này sợ nhất là
việc phải ở một mình. Hơn nữa, phương pháp này cũng có tính khoa học
của nó. Khi trẻ bình tĩnh trở lại, mới giảng giải điều hay lẽ phải cho
trẻ hiệu quả sẽ cao hơn rất nhiều. Tất nhiên việc “giam” một mình đối
với trẻ có phần nào đó khó chấp nhận đối với các bậc phụ huynh, tuy
nhiên, nó có thể tạo được ảnh hưởng tích cực, đó chính là giúp trẻ hình
thành thói quen giữ bình tĩnh trở lại khi đang tức giận. Nổi nóng ở
những nơi công cộng là điều dường như không ai có thể chấp nhận được ở
Mỹ. Do đó có thể khống chế được tình cảm của bản thân, bất luận trong
tình huống như thế nào cũng có thể bình tĩnh ứng xử là một nội dung quan
trọng trong các mối quan hệ công chúng ở Mỹ. Phong độ cũng như sự trầm
tĩnh của người Mỹ, có lẽ liên quan nhiều đến phương pháp giáo dục ngay
từ độ tuổi mẫu giáo này.
Trong việc giáo dục những lễ nghi ứng xử cho trẻ ở giai đoạn này, một
trong những yếu tố rất được đề cao là vai trò của người giáo viên. Ở độ
tuổi mẫu giáo, những điều trẻ học được không phải là những lý giải mà
là những mô phỏng. Vì thế, nếu như những thầy cô giáo ở trường có thái
độ không tốt đối với trẻ, chúng sẽ học theo các thầy cô, đối xử không
tốt với bạn bè và người xung quanh. Nói cách khác, hành vi của giáo viên
sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tâm lý cũng như sự hình thành tính cách của
trẻ. Do đó, những giáo viên mẫu giáo ở Mỹ đều phải thông qua những yêu
cầu rất nghiêm ngặt về trình độ. Bên cạnh yêu cầu trình độ cử nhân trở
lên, những giáo viên này còn phải thông qua một chương trình tập huấn
chuyên nghiệp và đạt được “Chứng chỉ giáo viên mẫu giáo” hoặc “Chứng chỉ
giáo viên tiểu học”. Những năm gần đây, một số bang của Mỹ còn đưa ra
yêu cầu trình độ tối thiểu là thạc sỹ đối với các giáo viên ở trường mẫu
giáo.
Sự tôn trọng: Chất “dinh dưỡng” đặc biệt
Ở Mỹ, việc tôn trọng trẻ em không chỉ vì chúng nhỏ tuổi, cần sự ưu
ái, quan tâm, chăm sóc mà còn vì trong quan niệm của họ, mỗi đứa trẻ
ngay từ khi ra đời đã là một cá thể độc lập, có cá tính và những mong
muốn độc lập của mình. Bất kể là bố mẹ hay thầy cô giáo đều không có đặc
quyền chi phối và hạn chế hành vi của chúng. Đặc biệt là trẻ em, sau
này trưởng thành, cha mẹ hay thầy cô không thể thay thế thế chúng trong
những lựa chọn mà chúng phải đối mặt trong hiện thực. Vì thế, cần phải
làm cho trẻ cảm thấy rằng, bản thân chúng, chứ không phải ai khác là chủ
nhân của mình.
Chẳng hạn, người Mỹ rất chú ý đến phương pháp cũng như giọng điệu khi
nói chuyện với trẻ. Khi nói chuyện với trẻ, người lớn không chỉ phải
chăm chú nghe mà có lúc còn phải quỳ xuống để nói chuyện với trẻ một
cách “bình đẳng”, khiến trẻ cảm thấy được tôn trọng. Khi trẻ ăn cơm,
không thể ép, khi trẻ phạm lỗi không nên quở mắng quá lời, khi muốn trẻ
thay quần áo, cũng không thể to tiếng quát nạt,… nếu không, sẽ làm cho
trẻ cảm giác nặng nề và tự ti.
Người Mỹ, khi đem con đến nhà người khác, nếu như chủ nhân đưa đồ ăn
cho trẻ, họ sẽ không thay trẻ nói những câu đại loại như: “Không ăn
đâu!”, “Không cần đâu!”,… Đồng thời, khi trẻ tỏ ý muốn ăn đồ ăn, họ cũng
sẽ không to tiếng quát mắng. Họ cho rằng, trẻ muốn xem gì, ăn gì, bản
thân nó không có gì sai, nếu như trẻ có nhu cầu đó, không có lý do gì có
thể chỉ trích chúng cả. Điều những người lớn phải làm là, căn cứ vào
thời điểm thích hợp mà đưa ra sự giảng giải thích hợp để trẻ hiểu, với
tư cách là “người hướng dẫn”. Người Mỹ phản đối việc dạy dỗ con cái
trước mặt người khác, càng không cho phép việc trách mắng là “ngu dốt”,
“chẳng làm nên trò trống gì”, “không có chí khí”,… trước mặt nhiều
người. Vì rằng, cách dạy dỗ đó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến lòng tự tin
cũng như sự phát triển về sau của trẻ.
Nhà giáo dục vĩ đại John Locke từng nói: “Bố mẹ không nói nhiều
đến các lỗi của con cái thì chúng sẽ ngày càng coi trọng danh dự của bản
thân, từ đó cố gắng để đạt được những lời khen ngợi của người khác đối
với mình. Nếu như cha mẹ trước mặt mọi người nhắc đến lỗi lầm của trẻ sẽ
khiến chúng xấu hổ. Trẻ em càng cảm thấy danh dự của bản thân bị tổn
hại, lại càng ít chú ý đến việc giữ gìn danh dự”. Có người cho
rằng, người Mỹ đã tôn trọng con cái một cách quá đáng, nhưng thực tế đã
chứng minh, những trẻ em được bố mẹ chúng tôn trọng tỏ ra rất hợp tác
với bố mẹ, hữu hảo với bạn bè, rất lễ phép, không có cảm giác mất tự
nhiên khi nói chuyện với người lớn.
Hai mươi phút quan trọng trong ngày
Nhiều nhà giáo dục Mỹ kêu gọi các bậc cha mẹ dành 20 phút mỗi ngày để
đọc sách cho con cái của mình nghe. Hai mươi phút là thời gian không
dài nhưng sẽ rất hữu ích với trẻ. Qua giọng đọc rủ rỉ của cha mẹ mỗi
ngày, hứng thú về việc đọc sách sẽ dần được hình thành trong trẻ. Bên
cạnh đó, thực tiễn đã chứng minh, việc trẻ được nghe đọc sách thường
xuyên có thể giúp trẻ tăng cường khả năng chú ý, vốn từ vựng, kích
thích, khơi gợi trí tưởng tượng, mở rộng tầm nhìn và kiến văn cho trẻ,…
Vì thế, ở Mỹ các chuyên gia đều khuyên các bậc phụ huynh đọc sách cho
trẻ nghe càng sớm càng tốt.
Người Mỹ rất chú trọng việc đọc sách cho trẻ nghe mỗi ngày. Tại bang
Hawaii nước Mỹ, các nhà giáo dục kết hợp với chính quyền nơi đây đã tổ
chức cả một hoạt động quy mô: “Hãy đọc vì trẻ em”, kêu gọi các bậc phụ
huynh mỗi ngày dành ít nhất là 10 phút để đọc sách cho trẻ nghe. Hoạt
động này nhanh chóng lan rộng ra các bang khác của Mỹ với quy mô ngày
càng lớn. Từ đó, không ít các tập đoàn kinh tế tổ chức và tham gia các
loại hoạt động tương tự, đồng thời gọi đó là: “Hai mươi phút quan trọng nhất trong ngày của bạn”.
Tiểu kết
Lâu nay, người ta nói nhiều, bàn nhiều đến giáo dục Mỹ với một sự
ngưỡng vọng về một nền giáo dục hiện đại và phát triển nhất thế giới.
Điều gì tạo nên thành công của nền giáo dục Mỹ? Nguyên nhân thì có rất
nhiều, song, có lẽ một trong những nguyên nhân quan trọng là người Mỹ đã
quan tâm một cách thực sự đến việc giáo dục và đào tạo con người ngay
từ giai đoạn đầu tiên. Cách mà người Mỹ dạy trẻ em ở độ tuổi mẫu giáo có
lẽ sẽ cho chúng ta nhiều gợi ý về một sự quan tâm đúng mức trong việc
giáo dục trẻ ở giai đoạn này.