Các
vị thấy rõ con đường Phật đạo, con đường Đức Phật đã từng khéo đi (Thiện Thệ),
đã chỉ bày, và các vị thường xuyên bước trên đó; con đường đúng tốt đẹp ở chặng
đầu, chặng giữa, và chặng cuối cùng. Các vị thường tụng đọc kinh, tâm các vị
tương ưng được với từng câu kinh. Các vị thật sự biết cái gọi là tự do giải
thoát và an lạc là thế nào, nên thân khẩu ý của các vị thường tương ưng với tự
do giải thoát và an lạc. Các vị thấy rõ sự Khai Thị Ngộ Nhập của Đức Phật, thấu
hiểu Đại Sự Nhân Duyên mà vì đó Đức Phật ra đời và giảng nói. Khi trực tiếp ngộ
nhập cái đại sự nhân duyên ấy, làm sao các vị không tin Phật Pháp Tăng thường
trụ? Chắc chắn là không thể hình dung và diễn tả nỗi con đường của các vị, con
đường phong phú, bao la và sâu thẳm của Phật tánh Thường Lạc Ngã Tịnh.
Chúng
ta chỉ nói sơ lược như thế, vì chúng ta không biết đời sống của các vị. Chúng
ta chỉ hình dung, để bắt chước, để phấn đấu nỗ lực. Ở đây, chúng ta chủ yếu nói
về những người bình thường chúng ta, Đức Phật hiện diện giữa cuộc đời của chúng
ta.
Chúng
ta luôn luôn thấy sự hiện diện của Đức Phật, những công trình, những sự vật do
sự giác ngộ và công hạnh của Đức Phật ở quanh ta. Thỉnh thoảng hay thường xuyên
chúng ta đi chùa. Nếu Đức Phật không ra đời, liệu chúng ta có chùa để đến, có
tượng Phật để lạy, có hương để cắm hay không. Thỉnh thoảng chúng ta mua một cuốn
sách Phật giáo để đọc, nếu không có Đức Phật liệu chúng ta có biết gì về trí huệ
và từ bi của chính chúng ta hay không. Có lẽ ngày nay nhiều người đeo trên thân
một xâu chuỗi, một tượng Phật, một biểu tượng Phật giáo nào đó để được an tâm,
được bảo vệ, được ban phước. Nếu không có Đức Phật ra đời, chúng ta có những đồ
vật thiêng liêng ấy để đeo hay không. Khi chắp tay chào nhau bằng Mô Phật, có
phải chúng ta đang thừa hưởng công đức và trí huệ của Đức Phật đã tích tập từ
nhiều kiếp hay không. Trước một hành động, chúng ta biết xem xét đúng sai, tốt
xấu theo luật nhân quả, có phải chúng ta đang làm theo lời dạy của Ngài hay
không.
Nhìn
vào các chùa chúng ta càng thấy rõ hơn nữa.
Nếu không có Đức Phật và các đệ tử trực tiếp của Ngài, và từ đó những dòng truyền
thừa phát xuất từ Ngài, thì các vị Tăng đã không có y để mặc, không có chùa để ở,
không có những phương pháp để thực hành, thậm chí không có một cái tên, một
pháp danh.
Tất
cả những gì đúng, tốt, đẹp chúng ta đang nói đây là do sự tích tập công đức và
trí huệ của Đức Phật trong rất nhiều kiếp và công sức thực hành và hoằng hóa của
các đệ tử về sau của Ngài. Không có Ngài và các đệ tử, chúng ta vẫn sống, nhưng
chúng ta không thể tự nâng mình lên khỏi sự sống bản năng và vô minh của một
loài sinh vật bình thường. Chúng ta, và có lẽ cả loài người, cần phải biết ơn,
khi đã có được trong từ vựng của mình những chữ như giác ngộ, giải thoát, vô
minh, con đường đạo….
Ngày
nay đi đâu trên thế giới chúng ta cũng gặp những hình ảnh của Đức Phật, những
tu viện duy trì cách thức sống Giới Định Huệ an lạc của Đức Phật, những đồ vật
nhỏ nhất có được từ cảm hứng đối với Đức Phật. Đạo Phật là tôn giáo xưa nhất,
thọ mạng lâu dài nhất còn tồn tại với loài người. Đó là do sự tích tập công đức
và trí huệ của Đức Phật trải qua ba vô số kiếp. So sánh đại thể với tôn giáo
khác, không có tôn giáo nào gồm đủ ba cái, niềm tin, trí huệ, và từ bi. Bởi thế
đạo Phật đáp ứng toàn diện cho mọi nhu cầu vật chất và tinh thần cho con người.
Chúng
ta thử nhìn xem tuổi thọ của hai triều đại Lý Trần rực rỡ nhất, chính nghĩa nhất,
mỗi triều đại cũng chỉ được trên dưới 200 năm. Chúng ta thử nhìn xem những học
thuyết triết học sống được bao nhiêu thập kỷ? Một hệ hình (paradigm) khoa học
kéo dài được bao lâu thì bắt đầu thay đổi?
Đạo
Phật tồn tại và phát triển đến ngày nay là do sự thực hành công đức và trí huệ
của Đức Phật trải qua vô số kiếp. Đức Phật là một dòng sông đã bứt phá qua sa mạc
của thân phận nhân loại để chảy hòa vào đại dương công đức, trí huê và từ bi của
các Bậc Chiến Thắng. Đã thế, dòng sông mênh mông và bất tận đó luôn luôn có sự
nhập dòng của các nhánh nhỏ khác chảy vào: những bậc thánh của đạo Phật qua mọi
thời đại. Đó là một dòng sông chảy mãi với số phận của tất cả chúng sanh.
Ngoài
ra, dòng sông ấy còn được biết bao rãnh nước, biết bao giọt nước của người bình
thường như chúng ta đổ vào, thấm vào suốt hơn 2.500 năm nay. Ai bảo một buổi
thiền định, một thời tụng kinh, một câu niệm Phật… không phải là một giọt nước thấm vào dòng sông bất tận mà chúng ta gọi là
Phật giáo?
Đạo
Phật có mặt trên đời và phát triển như thế bởi vì mỗi người chúng ta đều có được
một hình ảnh giác ngộ của một con người đã giác ngộ.
Hơn
nữa, mỗi một người chúng ta đều có một con người giác ngộ ở trong lòng, một Phật
tánh ở nơi đáy của thân tâm: “Ta là Phật
đã thành, các người là Phật sẽ thành”. Phật tánh ấy là nhu cầu tối hậu của
chúng ta, nghĩa là đạo Phật, con đường đi đến, phương pháp triển khai Phật tánh
ấy, là nhu cầu tối hậu của chúng ta.
Cho
nên bất cứ khi nào chúng ta làm một điều tốt, lúc đó chúng ta đang ở trên con
đường đạo Phật. Bất cứ khi nào chúng ta tìm kiếm hiểu biết, dù hiểu biết trong
bất cứ lãnh vực nào, lúc đó chúng ta đang tiếp cận với ánh sáng trí huệ của đạo
Phật. Bất cứ lúc nào chúng ta phát khởi được tình thương vô ngã, lúc đó chúng
ta đang ở trong đại dương từ bi của chư Phật, đang chia sẻ một tâm từ bi của
chư Phật, dù đó chỉ là sự chia sẻ của một giọt nước biển. Bất cứ khi nào chúng
ta sống vì lợi lạc của người khác, lúc ấy chúng ta đang sống trong biển đại
nguyện của chư Phật.
Hạnh
phúc thay cho chúng ta khi thấy mình luôn luôn sống trong đạo Phật. Hạnh phúc
thay cho chúng ta khi mình thấy luôn luôn sống trong ơn nghĩa của Đức Phật.
Sống
như vậy, rồi có một ngày nào chúng ta sẽ cảm nhận thực sự ơn nghĩa ấy như ngài
A-nan và thốt lên lời thệ nguyện như ngài đã làm. Lời thệ nguyện của ngài A-nan
chúng ta vẫn tụng đọc mỗi sáng. Ở đây chỉ trích ra đoạn đầu tiên. Đó là lời thệ
nguyện kim cương, lời thệ nguyện hạnh phúc của người con Phật:
Diệu
trạm tổng trì Bất Động Tôn
Thủ
Lăng Nghiêm Vương đời ít có
Tiêu
điên đảo tưởng trong ức kiếp
Chẳng
trải tăng kỳ được Pháp thân.
Nay
nguyện đắc quả thành Bảo Vương
Về
độ như thế hằng sa chúng
Đem
thân tâm phụng sự nhiều cõi
Thế
mới gọi là báo Phật ân.
Cúi
xin Thế Tôn chứng minh cho
Đời
ác năm trượt thề vào trước
Như
một chúng sanh chưa thành Phật
Rốt
chẳng nơi kia nhận Niết-bàn….
(Văn Hóa Phật Giáo số 152)