Vào thời vua Lý Nam Đế (544-548),
chùa có tên là Khai Quốc, ở trên bãi Yên Hoa, bên bờ sông Hồng. Đến
niên hiệu Đại Bảo, đời vua Lê Thái Tông, chùa được đổi tên thành An
Quốc. Đến đời Lê Trung Hưng năm 1615, do bãi sông bị lở gần vào đến
chùa, nhân dân phường Yên Hoa (sau này là Yên Phụ) mới dời chùa vào đảo
Cá Vàng ở Hồ Tây, là địa điểm hiện nay của chùa.
Chùa được dựng trên nền cũ cung Thúy
Hoa (thời nhà Lý) và điện Hàn Nguyên (thời nhà Trần). Sau đó, người ta
cho đắp đê Cố Ngự (sau đọc chệch ra Cổ Ngư) và tạo đường nối từ đê với
đảo Cá Vàng.
Chùa được trùng tu với quy mô lớn nhất
là vào đời vua Lê Thần Tông năm 1639. Đến niên hiệu Chính Hòa
(1680-1705) đời vua Lê Hy Tông, chùa đổi tên là Trấn Quốc. Đầu đời nhà
Nguyễn (Năm 1821, vua Minh Mạng và năm 1842, vua Thiệu Trị) chùa lại
được trùng tu, đúc chuông, đắp tượng.
Chùa Trấn Quốc có ba nếp nhà chính là
tiền đường, nhà thiêu hương và thượng điện nối thành hình chữ Công (工).
Hai bên nhà thiêu hương và thượng điện là hai dãy hành lang. Sau thượng
điện là gác chuông. Bên phải là nhà tổ và bên trái là nhà bia.
Trong chùa hiện nay còn lưu giữ 14 tấm
bia. Chùa còn có vườn tháp lớn với rất nhiều tháp. Ở khuôn viên chùa có
cây bồ đề xum xuê cành lá là quà tặng của Tổng thống Ấn Độ khi ông đến
thăm Hà Nội năm 1959. Kiến trúc và điêu khắc của chùa có dấu ấn vào
khoảng đầu thế kỷ 19. Trong chùa có nhiều tượng đẹp, đặc biệt là có
tượng Phật Thích Ca nhập Niết bàn bằng gỗ thếp vàng lộng lẫy.
Một ngôi chùa khác có kiến trúc độc
đáo của đất Thăng Long, được xây dựng thời kỳ đầu nhà Lý và trở thành
một biểu tượng của nước ta, đó là chùa Một Cột hay Chùa Mật còn có tên khác là Diên Hựu tự hoặc Liên Hoa Đài (đài hoa sen).
Chùa Một Cột (Ảnh: Internet)
Theo Đại Việt sử ký toàn thư, Chùa Diên
Hựu được vua Lý Thái Tông cho khởi công xây dựng vào mùa đông tháng
mười (âm lịch) năm Kỷ Sửu 1049, niên hiệu Thiên Cảm Thánh Võ thứ nhất.
Chùa Một Cột chỉ có một gian nằm trên một cột đá ở giữa hồ Linh Chiểu
nhỏ có trồng hoa sen.
Truyền thuyết kể lại rằng, chùa được
xây dựng theo giấc mơ của vua Lý Thái Tông (1028-1054) và theo gợi ý
thiết kế của nhà sư Thiền Tuệ. Vào năm 1049, vua đã mơ thấy được Phật
bà Quan Âm ngồi trên tòa sen dắt vua lên tòa. Khi tỉnh dậy, nhà vua kể
lại chuyện đó với bầy tôi và được nhà sư Thiền Tuệ khuyên dựng chùa,
làm tòa sen của Phật bà Quan Âm đặt trên cột đá như đã thấy trong chiêm
bao và cho các nhà sư đi vòng xung quanh tụng kinh cầu kéo dài sự phù
hộ, vì thế chùa mang tên Diên Hựu.
Hằng năm cứ đến ngày 8/4 Âm lịch, vua
lại tới chùa làm lễ tắm Phật. Các nhà sư và nhân dân khắp Kinh thành
Thăng Long cùng dự lễ. Sau lễ tắm Phật là lễ phóng sinh, vua đứng trên
một đài cao trước chùa thả một con chim bay đi, rồi nhân dân cùng tung
chim bay theo trong tiếng reo vui của một ngày hội lớn.
Cạnh chùa Một Cột còn có một ngôi chùa
có cổng tam quan, với bức hoành phi ba chữ "Diên hựu tự", nguyên là
công trình được dựng lần đầu tiên năm 1049, để mở rộng quy mô cho chùa
Một Cột trong việc thờ cúng, tụng kinh Phật và sinh hoạt của các tăng
ni (trong quần thể chùa Diên Hựu lúc đó). Kiến trúc còn lưu đến hiện
nay của công trình này có niên đại khoảng nửa đầu thế kỷ 18 (đợt trùng
tu năm 1847), phụ vào với chùa Một Cột.
Năm 1954, quân đội Viễn chinh Pháp
trước khi rút khỏi Hà Nội đã cho đặt mìm phá chùa Một Cột. Sau khi tiếp
quản thủ đô, Bộ Văn hóa đã tiến hành trùng tu lớn chùa Một Cột và chùa
Diên Hựu theo kiến trúc cũ.
Chùa Láng,
hay còn gọi là Chiêu Thiền tự ở Láng Thượng, quận Đống Đa, Hà Nội,
tương truyền được xây dựng từ thời vua Lý Anh Tông (trị vì từ 1138 đến
1175). Chùa thờ Thiền sư Từ Đạo Hạnh.
Chùa Láng (Ảnh: Internet).
Tục truyền khi nhà sư Từ Đạo Hạnh đắc
đạo liền hóa kiếp ở chùa Sài Sơn (tức chùa Thày), huyện Quốc Oai, đầu
thai làm con trai một nhà quý tộc Sùng Hiền hầu, em vua Lý Nhân Tông.
Vì vua Lý Nhân Tông (trị vì từ 1072 đến 1127) không có con, nên con
trai của ông Sùng Hiền hầu được nối ngôi, tức vua Lý Thần Tông (trị vì
từ 1128 đến 1138). Do sự tích ấy mà con của Lý Thần Tông là Lý Anh Tông
đã cho xây cất chùa Chiêu Thiền để thờ vua cha và tiền thân của Người
là thiền sư Từ Đạo Hạnh. Chùa đã được trùng tu nhiều lần, những lần
quan trọng nhất là vào các năm 1656, 1901 và 1989.
Cổng chùa bao gồm bốn cột vuông với ba
mái cong không chùm lên cột mà gắn vào sườn cột, mái giữa cao hơn hai
mái bên, hơi giống kiến trúc cổng ở cung vua phủ chúa ngày xưa.
Qua cổng là một sân gạch Bát Tràng,
giữa sân là chiếc sập đá, nơi đặt kiệu trong các ngày lễ hội. Cuối sân
có cửa tam quan. Từ đây có con đường lát gạch dẫn đến cổng thứ ba. Qua
cổng này ở giữa có ngôi nhà bát giác nơi đặt tượng Từ Đạo Hạnh. Qua nhà
bát giác này mới đến các công trình chính trong chùa: bái đường, nhà
thiêu hương, thượng điện, các dãy hành lang, nhà tổ và tăng phòng...
Động thập điện Diêm Vương ở hai dãy hành lang khá đẹp, miêu tả những
hình phạt ở các tầng địa ngục.
Ngoài các tượng Phật ở thượng điện,
trong hậu cung còn có tượng nhà sư Từ Đạo Hạnh và tượng vua Lý Thần
Tông. Tượng Từ Đạo Hạnh làm bằng mây đan phủ sơn còn tượng Lý Thần Tông
làm bằng gỗ mít.
Vì được trùng tu nhiều lần, trong chùa
không còn dấu tích của các kiến trúc di vật cổ. Tấm bia cổ nhất còn lại
ở đây được dựng năm Thịnh Đức thứ 4 (1656). Vẻ bề thế của quần thể kiến
trúc hài hòa, cân xứng với không gian thoáng đãng khiến cho chùa Láng
đã từng được coi là đệ nhất tùng lâm ở phía Tây kinh thành Thăng Long
xưa.
Hội chùa Láng vào ngày mồng 7/3 âm
lịch, là ngày sinh của Thiền sư Từ Đạo Hạnh. Trong ngày hội, kiệu của
Từ Đạo Hạnh được rước đến chùa Hoa Lăng ở xã Dịch Vọng, nơi thờ bố mẹ
ông.
Chùa Hoè Nhai
tên chữ là Hồng Phúc tự, ở số 19 phố Hàng Than, phường Nguyễn Trung
Trực, quận Ba Đình, Hà Nội. Tương truyền có từ đời nhà Lý, chùa trải
qua nhiều lần sửa chữa lớn vào các năm 1687, 1899 và 1952. Phạm vi chùa
trước kia khá lớn, sang thời Pháp thuộc bị thu lại như hiện nay.
Chùa Hòe Nhai (Ảnh: Internet).
Chùa được xây dựng theo kiểu chữ công.
Phía trước là chính điện, phía sau là nhà tổ và tăng phòng, xung quanh
là hành lang. Thượng điện còn giữ được nhiều bức chạm hình tứ linh và
các cửa võng sơn son thếp vàng.
Chùa gồm 68 pho tượng Phật được làm
bằng nhiều chất liệu khác nhau như: đồng hun, gỗ quý, đất nện, được sơn
son thếp vàng và bày làm 6 lớp; trong đó có nhiều tượng cổ, cổ nhất là
tượng Cửu Long (Thích Ca sơ sinh). Đặc sắc nhất là pho tượng kép, hình
một vị vua quỳ để tượng Phật trên lưng. Tương truyền sau khi vua Lê Hy
Tông đuổi nhiều hòa thượng lên núi, sư Tông Viễn đã thức tỉnh vua, nên
vua Lê Hy Tông cho làm pho tượng này thể hiện sự sám hối của mình.
Chùa có một quả chuông mang niên hiệu
Long Đức 3 (1734). Sân chùa có hai ngọn tháp cao 3 tầng. Trong chùa còn
có đến 28 tấm bia, cổ hơn cả là bia dựng năm Chính Hoà 24 (1703) ghi rõ
vị trí chùa ở phường Hoè Nhai, tại Đông Bộ Đầu tức Bến Đông.
Chính nhờ bia này mà giới sử học ngày
nay xác định được vị trí trận chiến thắng ngày 29/1/1258 của quân nhà
Trần (sử chép là chiến thắng Đông Bộ Đầu), đuổi quân Nguyên, giải phóng
kinh thành, có vị trí ở khu vực gần chùa Hoè Nhai ngày nay. Chùa Hòe
Nhai là “chốn tổ” của phái Tào Động, một trong hai phái lớn của Phật
giáo ở miền Bắc Việt Nam.
Năm 1962, Thành Hội Phật giáo Hà Nội đã
dựng tại đây tháp Ấn Quang để kỷ niệm Hòa thượng Thích Quảng Đức tu tại
chùa Ấn Quang Sài Gòn đã tự thiêu ngày 11/6/1963, để phản đối chế độ
Ngô Đình Diệm ở miền Nam.
Chùa Kim Liên
(Kim Liên tự) là ngôi chùa nằm trên một doi đất bằng phẳng trong thôn
Nghi Tàm, xã Quảng An, huyện Từ Liêm (nay thuộc phường Quảng An, quận
Tây Hồ), thành phố Hà Nội.
Chùa Kim Liên (Ảnh: Internet).
Trong cuốn Văn hóa Việt Nam tổng hợp
1989-1995 do Ban Văn hóa Văn nghệ Trung ương xuất bản tại Hà Nội đánh
giá Chùa Kim Liên là một trong 10 di tích kiến trúc cổ đặc sắc nhất
Việt Nam.
Vào thời Lý, vua Lý Thần Tông
(1128-1138) cho lập ở vị trí này một cung điện mang tên cung Từ Hoa để
công chúa Từ Hoa cùng các cung nữ trồng dâu, nuôi tằm, dệt vải nằm bên
trong khu vực có tên là Trại Tằm Tang. Khi công chúa qua đời, trên nền
cũ của cung điện dựng lên một ngôi chùa.
Sang thời Trần, trại Tằm Tang đổi thành
phường Tích Liên và chùa được mang tên Đống Long. Đến thời Lê chùa mang
tên Đại Bi. Tấm bia trong chùa dựng thời vua Lê Nhân Tông ghi rõ: "Năm
Thái Hòa thứ nhất (tức năm 1443) dựng chùa, gọi là chùa Đại Bi".
Năm 1771 đời Lê Cảnh Hưng chùa được
trùng tu, sửa chữa lớn và mang tên Kim Liên Tự (chùa Kim Liên). Năm
1792, đời vua Quang Trung, chùa được xây dựng lớn, về diện mạo cơ bản
giống như hiện nay. Năm 1793 cũng đời vua Quang Trung chùa đã hoàn tất
về diện mạo.
Tam quan chùa Kim Liên với kiến trúc gỗ
độc đáo: một hàng bốn cột gỗ tròn, bên trên có hệ con sơn đua rộng ra
phía tầng dưới, thu hẹp dần ở tầng tên đỡ bộ vì mái với những tàu đao
vút cong. Đôi cột cái ở giữa to cao nâng dải mái vươn lên tạo thành
cổng lớn, cao rộng hơn hai cổng hai bên. Kiến trúc tam quan của chùa
còn có những bức chạm nổi trên mặt gỗ với hình rồng, hình hoa lá tinh
xảo, uyển chuyển.
Phong cách kiến trúc của chùa Kim Liên,
có lẽ do ảnh hưởng từ nguồn cội là một vị trí cung điện và thờ một tôn
thất nhà Lý, nên đượm dáng vẻ cung đình. Bố cục của chùa bao gồm một
trục đối xứng từ tam quan đến nhà Tổ.
Bên trong chùa Kim Liên có nhiều pho
tượng rất đẹp. Các pho tượng đều mang phong cách điêu khắc thế kỷ
18-19. Chùa còn lưu giữ được một tấm bia cổ hiện dựng phía bên phải
cổng chùa trên bệ đá niên hiệu: Thái Hòa tam niên Ất Sửu, tức năm 1445
thời Lê Nhân Tông. Đây là tấm bia cổ nhất ở Hà Nội hiện nay.