Tâm
sự về những ấn tượng và cảm xúc về thủ đô "ngàn năm văn hiến" của Việt
Nam, cô Bouatrous cho biết: "Rất khó để nói về Hà Nội trong một vài từ
hoặc vài dòng. Đây là nơi mãi mãi ghi dấu ấn đối với bạn. Hà Nội là một
thành phố có vẻ đẹp chưa từng thấy, một vẻ đẹp huyền bí, hấp dẫn người
dân từ mọi chân trời góc bể. Một vẻ đẹp mà chỉ có thể diễn tả và hiểu
được bằng ngôn ngữ của trái tim. Một thành phố với rất nhiều mặt mà cố
gắng định nghĩa nó bằng một từ, cho dù vẻ đẹp của từ này như thế nào đều
không đủ."
Hồ Gươm
|
Bouatrous thừa nhận cô yêu Hà Nội trong cái nghịch lý của nó, đó là sự
ồn ào nhưng lại yên tĩnh, có thể mất trật tự nhưng lại rất tổ chức. Mọi
người đều mỉm cười và hài lòng với cuộc sống của họ. Họ làm việc khó
nhọc, nhưng rất hạnh phúc khi trở về nhà vào buổi tối bên mâm cơm gia
đình. Người dân ở thủ đô sắp kỷ niệm 1.000 năm tuổi này luôn đánh giá
cao giá trị cuộc sống từ những điều nhỏ nhất. Với một vại bia hơi và một
vài chiếc nem chua, tất cả mọi người cùng vui vẻ.
Những điều đơn giản trong cuộc sống như thế không được đánh giá cao ở
phương Tây vì người ta bận rộn chạy theo đồng tiền và danh vọng đến mức
quên hít thở khí trời và tận hưởng những điều đơn giản.
"Khoảng thời gian mà tôi thích nhất và luôn cố gắng tận hưởng ở Hà
Nội là khoảng bốn hoặc năm giờ sáng, đi bộ vòng quanh hồ Hoàn Kiếm và
ngắm nhìn mặt trời hiện dần trên thành phố, khi hàng ngàn người không kể
gái trai, già trẻ đều hăng say đi bộ, chơi thể thao hoặc tập thể dục
dưỡng sinh. Chỉ cần quan sát họ trên một chiếc ghế cũng đủ để thấy sự
thoải mái và yên bình của thành phố này", cô Bouatrous thổ lộ.
Anima Bouatrous, có cha từng làm cán bộ ngoại giao tại Việt Nam,
khẳng định đã từng đi tới rất nhiều địa phương ở Việt Nam nhưng Hà Nội
vẫn là thành phố duy nhất mà cô cảm thấy như ở nhà. "Hà Nội đẹp và mơ
mộng như chính lịch sử của nó. Hà Nội là niềm tự hào trong ánh mắt của
người Việt Nam và là sự thán phục trong ánh mắt của người nước ngoài,"
cô nhấn mạnh.
Về con người Việt Nam nói chung và Hà Nội nói riêng, cô nhận xét, họ
là những người rất dễ hòa đồng và vô cùng mến khách. Cô thấy người Việt
Nam đã dễ dàng như thế nào để bắt đầu một cuộc trò chuyện và chia sẻ với
nhau về những lo toan hàng ngày. Dù trong bất cứ hoàn cảnh nào thì nụ
cười vẫn luôn thường trực trên môi của người dân nơi đây.
Những gì cô sẽ còn nhớ mãi là nụ cười an ủi của trẻ em và người già,
những người lạ mà cô gặp trên đường, hoặc lúc đi chợ, hoặc khi cô ngồi
nghỉ trên chiếc ghế bên bờ hồ Hoàn Kiếm.
Cô gái Algeria này kết luận rằng: "Ngàn năm đã tôi luyện mỗi góc phố,
mỗi hàng cây, mỗi hồ nước, mỗi ngôi chùa, giống như thời gian đã làm
nên những nếp nhăn trên mặt của một con người. Mỗi nếp nhăn cho thấy
những khó khăn phải vượt qua trong cuộc sống, mỗi vết sẹo ẩn giấu một
câu chuyện, mỗi cái nhìn ẩn chứa một cảm xúc, chắc chắn điều đó giải
thích khó khăn để giữ sự toàn vẹn của Hà Nội. Nhưng giống như những điều
đẹp nhất cần có thời gian để đạt được, với thời gian Hà Nội sẽ tiết lộ
thêm vẻ đẹp của nó. Từ đáy lòng và tâm hồn mình, tôi chúc Hà Nội có một
kỷ niệm ngàn năm tuyệt vời của thành phố đẹp nhất và bí ẩn nhất thế
giới".