40. CHUYỆN HỐ THAN LỬA CÂY KEO (Tiền thân Khadirangara)
Câu chuyện này, khi ở tại Kỳ Viên, bậc
Ðạo Sư đã kể về ông Cấp Cô Ðộc. Ông Cấp Cô Ðộc đã tiêu hết cho Giáo pháp
đức Phật một số tiền là năm trăm bốn mươi triệu đồng để xây dựng tinh
xá, và ông không nghĩ đến châu báu nào khác ngoài ba ngôi báu Phật,
Pháp, Tăng. Trong khi bậc Ðạo Sư còn ở Kỳ Viên, mỗi ngày vị triệu phú đi
đến tinh xá ba lần để cúng dường: một vào buổi sáng, một vào buổi trưa,
một vào buổi chiều. Ngoài ra, còn nhiều sự giúp đỡ khác.
Đệ nhất nam cư sĩ Anathapindika (Cấp Cô Độc)
Ông Cấp Cô Ðộc không bao giờ đi tay không, ngại các Sa-di hay Tỷ-kheo
trẻ xem mình có đem gì trong tay không. Buổi sáng ông đem theo cháo,
sau buổi ăn sáng đem theo bơ chín, bơ tươi, mật ong, đường mật. Buổi
chiều ông đem theo hương liệu, vòng hoa, vải may y. Ngày này qua ngày
khác, vị ấy tiêu dùng như vậy, không hạn chế.
Ngoài ra, nhiều người sống bằng nghề buôn bán tự tay trao phiếu nợ,
mượn ông tài sản ước lượng một trăm triệu đồng và vị Ðại triệu phú không
đòi họ trả. Còn những tài sản khác trị giá một trăm tám mươi triệu đồng
được chôn cất trên bờ sông. Khi bị gió bão, nước phá vỡ bờ sông, gia
sản ấy đã trôi ra biển lớn. Chìm xuống lòng biển là các ghè chậu bằng
đồng còn khoá chặt và đóng dấu nguyên xi.
Trong nhà vị triệu phú luôn luôn có phần cơm cho năm trăm Tỷ-kheo,
nhà vị đại triệu phú giống như cái giếng trong xanh ở ngã tư đường cho
chúng Tỷ-kheo, như ngôi nhà cha mẹ đối với tất cả đại chúng. Vì vậy, bậc
Chánh Ðẳng Giác thường đi đến nhà vị triệu phú. Tám mươi đại Trưởng lão
cũng đi đến. Các Tỷ-kheo khác cũng đến và đi không thể kể xiết. Nhà vị
đại triệu phú có đến bảy tầng lầu, được trang hoàng với bảy cửa gác. Tại
cửa gác thứ tư của ngôi nhà ấy, một thần nữ có tà kiến thường trú. Khi
bậc Chánh Ðẳng Giác vào nhà, thần nữ ấy không ở được trong lầu của mình,
đã đem theo mấy đứa con nhỏ xuống ở tại tầng cuối cùng. Khi tám mươi
đại Trưởng lão và các Trưởng lão khác đến và đi, thần nữ ấy cũng phải
làm như vậy. Nàng suy nghĩ: "Khi Sa-môn Gotama và các đệ tử vào nhà này,
ta không được an lạc; ta không thể luôn luôn xuống tầng trệt được. Ta
phải làm thế nào để những người ấy không đến nhà này nữa".
Một hôm, khi người tổng quản đã về phòng an nghỉ, thần nữ ấy đi đến, chói sáng hào quang và đứng lại. Ðược hỏi:
- Ai dó?
Nàng trả lời:
- Ta là thần nữ thường trú ở cửa gác thứ tư.
- Vì sao nàng đến đây?
- Ông không thấy việc phải làm của vị triệu phú, không nghĩ đến đời
sau cho mình, tiêu phí tài sản, làm giàu cho Sa-môn Gotama, không lo
buôn bán, không lo làm việc. Ông hãy khuyên vị triệu phú làm việc của
mình, đừng để Sa-môn Gotama và các đệ tử vào nhà này nữa.
Người tổng quản ấy nói với thần nữ:
- Này thần nữ ngu si, nếu vị triệu phú dùng tài sản, vị ấy chỉ dùng
cho Giáo pháp chư Phật đưa đến giải thoát. Dù vị triệu phú nắm búi tóc
ta và bán ta làm nô lệ, ta vẫn sẽ không nói gì. Nàng hãy đi đi.
Hôm khác, thần nữ ấy đi đến người conn trai cả của vị triệu phú và
khuyên giáo tương tự. Người con trai cả cũng mắng nàng như trước. Nhưng
nàng không dám nói việc này với vị triệu phú.
Người ác thấy là thiện Khi ác chưa chín muồi, Khi ác nghiệp chín muồi, Người ác mới thấy ác. Người hiền thấy là ác, Khi thiện chưa chín muồi, Khi thiện được chín muồi, Người hiền thấy là thiện". Pháp Cú số 119 và 120
|
Do bố thí không ngừng nghỉ, do không kinh doanh, tiền thâu vào ít
dần, tài sản vị ấy đi đến khánh tận. Dần dần triệu phú rơi vào cảnh
nghèo thiếu, gia sản, áo quần, sàng tọa, thực phẩm không còn được như
xưa. Dầu ở trong tình trạng như vậy, ông Cấp Cô Ðộc vẫn cúng dường chúng
Tăng, tuy rằng không thể cúng dường các món tốt đẹp.
Một hôm, sau khi ông Cấp Cô Ðộc đảnh lễ và ngồi xuống, Thế Tôn hỏi:
- Này Gia Chủ, tại nhà ông còn có vật bố thí không?
- Bạch Thế Tôn, thưa có vật bố thí. Ðó là cháo tấm với bột chua để lại từ hôm qua.
Bậc Ðạo Sư nói:
- Này Gia chủ, tâm đừng buồn phiền khi bố thí đồ vật thô xấu, khi tâm
tốt đẹp thì đồ vật cúng dường chư Phật, Ðộc Giác Phật, đệ tử chư Phật
cũng không trở thành thô xấu. Vì sao? Vì quả dị thục to lớn. Ai có thể
làm tâm tốt đẹp, thì vật bố thí không thể thô xấu được. Như vậy ông cần
phải hiểu biết.
Và đức Thế Tôn đọc bài kệ:
Khi tâm được tịnh tín,
Bố thí không gọi nhỏ,
Cho Như Lai, chư Phật,
Hay cho đệ tử Ngài,
Không có cúng dường nào
Ðược xem là bé nhỏ.
Thế Tôn lại nói thêm:
- Này Gia chủ, ông cúng dường món ăn thô xấu, nhưng cúng dường tám
bậc Thánh nhân. Trong thời Velàma, Ta làm náo động cả Diêm-phù-đề với
việc bố thí bảy thứ báu; trong khi đại bố thí, Ta làm chúng tuôn chảy
như làm năm con sông trở thành một dòng thác. Nhưng Ta không tìm được ai
thọ Ba quy y hay giữ Năm giới. Những người xứng đáng được cúng dường
như vậy thật khó kiếm được. Do vậy, khi bố thí cho ta đồ ăn thô xấu, tâm
ông chớ buồn phiền.
Sau đó, bậc Ðạo Sư nói Kinh Velàmaka.
Bấy giờ thần nữ ấy không dám nói với người triệu phú khi vị ấy đang
có uy quyền, lại suy nghĩ: "Nay vị triệu phú này gặp tình cảnh khó khăn,
có thể nghe theo lời ta". Nghĩ vậy, nửa đêm, thần nữ vào phòng vị ấy
chiếu sáng hào quang, đứng giữa hư không. Vị triệu phú thấy nàng, liền
hỏi:
- Ngươi là ai?
- Này đại triệu phú, ta là thần nữ ở cửa gác thứ tư.
- Ngươi đến có việc gì?
- Ta muốn nói lời khuyên ông.
- Vậy hãy nói đi!
- Này đại triệu phú, ông không nghĩ đến thời sau, không nhìn đến con
trai, con gái. Ông đã tiêu phí tài sản cho Giáo pháp của Sa-môn Gotama.
Do ông đã phung phí tài sản lâu ngày, do không làm công việc mới, vì
Sa-môn Gotama, ông trở thành nghèo thiếu. Sự việc đã như vậy, ông vẫn
không từ bỏ Sa-môn Gotama. Hôm nay, các Sa-môn ấy vẫn đi vào nhà ông như
trước. Những gì họ đã lấy đi từ ông, không thể đem về nhà được. Hãy tin
chắc là như vậy. Nhưng bắt đâu từ nay trở đi, ông chớ tự mình đi đến
Sa-môn Gotama. Chớ cho phép những đệ tử của Sa-môn vào nhà này nữa. Hãy
xoay lưng, không nhìn Sa-môn Gotama nữa. Hãy tự mình kinh doanh buôn bán
và xây dựng lại sản nghiệp.
Vị triệu phú nói với thần nữ:
- Có phải đấy là lời khuyến giáo ngươi cần nói với ta?
- Ðúng như vậy.
Vị triệu phú nói:
- Bậc Ðạo Sư đã làm cho ta không bị dao động bởi trăm, bởi ngàn, bởi
trăm ngàn thần nữ như ngươi. Lòng tin của ta như núi Tu-di không dao
động, được khéo an trú. Tài sản được ta tiêu dùng cho Pháp bảo đưa đến
giải thoát. Lời ngươi nói không thích đáng, là một đòn do ngươi đánh vào
Giáo pháp đức Phật, con quỷ đen thiếu lễ độ, theo ác giới, không có vấn
đề ngươi sống chung trong nhà của ta. Hãy ra khỏi nhà ta mau, đi ở chỗ
khác.
Thần nữ nghe lời nói của vị Thánh đệ tử đã chứng quả Dự lưu, không
thể ở lại được, bèn về chỗ ở của mình, tay bồng con ra đi, với ý nghĩa:
"Nếu ta không tìm được chỗ khác, ta sẽ xin lỗi vị triệu phú và sẽ trú
tại đấy". Nghĩ vậy, nàng đi đến vị Thiên tử hộ trì thành phố, đảnh lễ vị
ấy rồi đứng dậy. Khi được hỏi:
- Nàng đến có chuyện gì?
Nàng trả lời:
- Thưa Thiên Tử, tôi vô ý nói chuyện với ông Cấp Cô Ðộc, nên vị triệu
phú giận tôi, đuổi tôi ra khỏi nhà ở. Hãy đưa tôi đến vị triệu phú xin
lỗi và xin cho tôi được trú tại nhà như cũ.
- Nhưng nàng đã nói với vị triệu phú những gì?
- Bắt đầu từ nay, chớ hộ trì Phật, chớ hộ trì chúng Tăng, chớ để Sa-môn Gotama vào nhà. Thưa Thiên tử, tôi đã nói như vậy!
- Lời nàng nói không chính đáng, là một đòn đánh vào Giáo pháp. Ta không thể đưa nàng đến gặp vị triệu phú được.
Không nhận được sự ủng hộ từ vị này, thần nữ đi đến bốn Ðại thiên
vương, cũng bị bốn vị ấy bác bỏ. Thần nữ đi đến Thiên chủ Ðế Thích thuật
câu chuyện ấy và yêu cầu giúp đỡ khẩn thiết hơn:
- Thưa Thiên chủ, con không được chỗ ở, phải bồng con trên tay, con
lang thang không nơi trú ẩn. Với uy lực của ngài, hãy cho con một chỗ ở!
Thiên chủ trả lời:
- Ngươi làm điều không thích đáng, đã đánh một đòn vào Giáo pháp của
bậc Chiến Thắng. Ta không thể nói với vị triệu phú dùm cho ngươi. Nhưng
ta sẽ nói với ngươi một phương pháp làm vị triệu phú tha thứ ngươi.
- Thưa Thiên chủ, lành thay, xin nói lên.
- Có nhiều người đã mượn của vị đại triệu phú một số tài sản trị giá
một trăm tám mươi triệu đồng... Ngươi hãy giả dạng người đại diện cho vị
triệu phú mà không cho ai biết, cầm giấy mắc nợ ấy, với một số Dạ-xoa
trẻ vây quanh, một tay cầm giấy nợ, một tay cầm biên lai, đi đến nhà họ,
đứng ở giữa nhà, dọa nạt họ với uy lực Dạ-xoa của mình, và nói: "Ðây là
giấy nợ của các ngươi. Khi bậc triệu phú của chúng ta có uy lực, đã
không đòi hỏi gì các ngươi. Nay ngài gặp cơn nghèo túng, hãy trả lại
tiền các ngươi đã mượn".
Với uy lực Dạ-xoa của ngươi, ngươi sẽ lấy lại được tất cả một trăm
tám mươi triệu đồng vàng ấy, đổ đầy kho bạc trống không của vị triệu
phú. Vị triệu phú còn có tài sản khác chôn giấu ở bờ sông Aciravati, khi
bờ sông bị lở, tài sản ấy bị trôi vào biển. Với uy lực của ngươi, hãy
đem số tài sản ấy về, để đầy kho bạc. Lại còn có một tài sản khác nữa,
trị giá một trăm tám mươi triệu đồng nằm chôn không chủ tại một chỗ nào
đó, hãy lấy đem về đổ đầy kho bạc trống. Với năm trăm bốn mươi triệu
đồng ấy, ngươi đổ đầy các kho bạc trống không, lấy đó để đền tội, rồi
đến xin vị đại triệu phú tha tội cho.
Thần nữ đáp:
- Tốt lành thay, thưa thiên chủ.
Thần nữ chấp nhận lời Thiên chủ, mang lại tất cả tài sản như đã được nói.
Nửa đêm, thần nữ đi vào phòng rực rỡ của vị triệu phú, chiếu sáng hào quang, đứng giữa hư không. Ðược hỏi là ai, nàng đáp:
- Thưa bậc đại triệu phú, tôi là thần nữ mù quáng ngu si ở tại cửa
gác thứ tư. Do tôi quá ngu si, không biết công đức đức Phật, đã nói với
ngài những lời lỗi lầm trong những ngày trước. Hãy tha thứ lỗi ấy của
tôi! Theo lời Thiên chủ Ðế Thích, tôi đã đòi lại số tiền nợ một trăm tám
mươi triệu đồng cho ngài, đã đem lại số tiền một trăm tám mươi triệu
đồng bị trôi ra biển, và chôn giấu vô chủ tại một chỗ nọ. Như vậy tôi đã
mang lại trăm năm bốn mươi triệu đồng đổ đầy các kho bạc trống rỗng của
ngài để chuộc lại tội lỗi. Số tiền ngài đã tiêu dùng cho tinh xá Kỳ
Viên, tất cả nay đã được thâu lại. Tôi vì không có trú xứ nên rất khổ
sở. Chớ nghĩ đến những gì tôi đã làm do sự vô trí của tô. Hãy tha thứ
cho tôi, thưa bậc đại triệu phú.
Ông Cấp Cô Ðộc nghe vậy, tự nghĩ: "Thần nữ này đang nói đã lập công
chuộc tội và đã nhận tội của mình. Bậc Ðạo Sư sẽ suy xét việc này, và sẽ
cho nó biết những công đức của mình. Ta sẽ đem thần nữ đến gặp bậc
Chánh Ðẳng Giác". Vị triệu phú nói:
- Này thần nữ, nếu người muốn xin lỗi ta, hãy xin lỗi ta trước mặt bậc Ðạo Sư.
- Lành thay, tôi sẽ làm như vậy. Hãy đưa tôi đến bậc Ðạo Sư.
Vị triệu phú bằng lòng. Khi đêm đã tàn, vào buổi sáng, vị triệu phú
đem thần nữ đến bậc Ðạo Sư và báo cáo với đức Như Lai tất cả việc làm
của thần nữ. Bậc Ðạo Sư nghe xong liền nói:
- Ở đây, này Gia chủ, kẻ làm ác, khi điều ác chưa chín muồi, kẻ ấy
thấy là thiện. Khi điều ác của kẻ ấy chín muồi, chỉ khi ấy kẻ ấy mới
thấy là ác. Kẻ làm thiện, khi điều thiện chưa chín muồi, kẻ ấy thấy là
ác, khi điều thiện của kẻ ấy chín muồi, chỉ khi ấy kẻ ấy thấy là thiện.
Sau đó, bậc Ðạo Sư nói lên hai bài kệ này trong Pháp cú số 119 và 120
Người ác thấy là thiện
Khi ác chưa chín muồi,
Khi ác nghiệp chín muồi,
Người ác mới thấy ác.
Người hiền thấy là ác,
Khi thiện chưa chín muồi,
Khi thiện được chín muồi,
Người hiền thấy là thiện".
Cuối bài kệ này, thần nữ chứng quả Dự lưu. Nàng đảnh lễ chân có tô điểm bánh xe của bậc Ðạo Sư và nói:
- Bạch Thế Tôn, vì bị nhiễm tham ái, bị sân kích động, bị si mờ ám,
bị vô minh bao phủ, con không biết những công đức của Thế Tôn, đã nói
những lời ác, xin tha thứ cho con.
Rồi nàng được bậc Ðạo Sư tha thứ, và được vị đại triệu phú tha thứ.
Lúc bấy giờ ông Cấp Cô Ðộc ở trước mặt bậc Ðạo Sư, nói lên công đức của mình:
- Bạch Thế Tôn, thần nữ này đã cố ngăn chận con: Chớ cúng dường đức
Phật v.v...! Nhưng không có thể ngăn chận con được. Nàng đã cố ngăn chận
con: Chớ bố thí! Nhưng con vẫn bố thí. Bạch Thế Tôn, đấy là công đức
của con.
Bậc Ðạo Sư nói:
- Này Gia chủ, ông là Thánh đệ tử đã chứng quả Dự lưu, có lòng tin bất động, có tri kiến thanh tịnh.
Thật không có gì kỳ diệu là ông đã không bị ngăn chận bởi thần nữ bất
lực này. Nhưng có điều thật sự kỳ diệu là người Hiền trí thuở quá khứ,
khi đức Phật chưa xuất hiện, khi trí tuệ chưa chín muồi, dầu ác ma, chủ
cõi dục giới, đứng giữa hư không nói lớn: Nếu ngươi bố thí, ngươi sẽ bị
thiêu sống trong địa ngục này, và chỉ rõ một hố đầy than hừng sâu đến
tám mươi khuỷu tay, dầu bị ngăn: Chớ bố thí, người Hiền trí vẫn đứng
giữa đoá sen bố thí như thường.
Nói vậy xong, theo lời yêu cầu của ông Cấp Cô Ðộc, bậc Ðạo Sư kể câu chuyện quá khứ....
* * *
Thuở xưa, khi vua Brahmadatta trị vì ở Ba-la-nại, Bồ-tát sanh ra
trong gia đình một vị triệu phú ở Ba-la-nại, được nuôi dưỡng trong sự xa
hoa như một hoàng tử. Khi đến tuổi trưởng thành, vừa mới mười sáu tuổi,
Bồ-tát đã đạt đến điêu luyện trong tất cả kỹ thuật. Sau khi cha chết,
được đặt lên địa vị triệu phú, Bồ-tát cho xây dựng sáu trường bố thí,
bốn nhà tại cửa bốn thành, một nhà tại trung tâm thành, một nhà trước
cửa trú xứ của mình, và tổ chức bố thí lớn, giữ giới, tuân giữ những
ngày Bố-tát.
Một hôm, trong giờ điểm tâm, khi các món ăn hảo hạng được mang vào
cho Bồ-tát, một vị Ðộc Giác Phật, sau bảy ngày thiền, vừa xuất định và
nhận xét: "Ðã đến giờ đi khuất thực, nay ta phải đến nhà của vị triệu
phú Ba-la-nại". Sau khi chùi răng với que đánh răng bằng cọng trầu leo,
rửa mặt tại hồ Anotatta, rồi đứng trên cao nguyên Manosila, vị Ðộc Giác
Phật mang y dưới, cột dây lưng, đắp y ngoài lấy bình bát bằng đất do
thần thông hóa hiện, đi ngang qua hư không và đứng trước cửa nhà, trong
khi bữa điểm tâm được mang vào cho Bồ-tát. Bồ-tát thấy vị Ðộc Giác Phật,
liền từ chỗ ngồi đứng dậy, nhìn người đứng hầu, chỉ rõ cần dâng cúng
món ăn. Người hầu nói:
- Thưa ông chủ, con phải làm gì?
Bồ-tát nói:
- Hãy đem bình bát vị ấy lại đây.
Ngay trong thời khắc ấy, Ác ma lồng lộn hiện lên, tự nghĩ: "Vị Ðộc
Giác Phật này chỉ được đồ ăn từ bảy ngày trước, nếu hôm nay không được
ăn, vị ấy sẽ chết. Ta sẽ làm vị ấy chết và làm vị triệu phú chấm dứt
việc bố thí".
Ngay lúc ấy, Ác ma đi đến, hóa hiện ở trong nhà một hố than lừng sâu
tám mươi khuỷu tay (một khuỷu tay = 45 cm). Hồ ấy đầy những than rừng
bằng cây keo cháy rực, cháy đỏ có ngọn, hiện ra như địa ngục. Sau khi
tạo ra hố than hừng ấy, Ác ma tự mình đứng giữa hư không. Người hầu đi
đến, định mang bình bát lại, thấy vậy, hoảng sợ quay lui. Bồ-tát hỏi:
- Này con thân, sao con trở lui?
Người ấy nói:
- Thưa ông chủ, trong nhà có một hố than hừng, cháy đỏ rực, cháy có ngọn.
Những người khác đi đến cũng hoảng sợ chạy trốn hết.
Bồ-tát suy nghĩ: "Hôm nay, Ác ma có uy lực, đang nỗ lực ngăn chận ta
bố thí. Ta cần phải cho nó biết dù trăm Ma, ngàn Ma, trăm ngàn Ma cũng
không làm cho ta dao động. Hôm nay chúng ta sẽ làm cho chúng thấy ai
mạnh hơn ai, ai có uy lực hơn ai".
Bồ-tát tự mình cầm lấy bát cơm đã sẵn sàng, đi ra khỏi nhà, đứng ngay trên bờ hồ than hừng, nhìn lên trời, thấy Ác ma, liền hỏi:
- Ngươi là ai?
- Ta là Ác ma.
- Có phải ngươi hóa hiện hố than hừng này?
- Phải, chính ta hóa hiện.
- Vì mục đích gì?
- Vì mục đích ngăn chận ngươi bố thí, vì mục đích giết mạng sống của vị Ðộc Giác Phật.
Bồ-tát nói:
- Ta sẽ không cho ngươi ngăn chận ta bố thí. Ta cũng không cho ngươi
giết mạng sống của vị Ðộc Giác Phật. Hôm nay, ta sẽ làm cho ngươi biết
giữa ta và ngươi, ai có sức mạnh lớn hơn.
Vẫn đứng trên bờ hố than hừng, Bồ-tát nói:
- Bạch Thế Tôn, Ðộc Giác Phật, dầu con có rơi đầu lộn ngược vào hố
than hừng này, con vẫn không trở lui. Mong Thế Tôn chấp nhận món ăn do
con cúng dường.
Rồi Bồ-tát đọc bài kệ này:
Ta thà rơi địa ngục,
Chân trên, đầu phía dưới,
Ta sẽ làm việc Thánh,
Hãy nhận lấy món ăn.
Rồi với quyết tâm vững chắc, Bồ-tát cầm bát cơm bước lên mặt hố than
hừng! Khi Bồ-tát làm như vậy, từ mặt hố than hừng sâu đến tám mươi khuỷu
tay, mọc lên một hoa sen tuyệt đẹp đỡ lấy chân Bồ-tát. Từ hoa sen ấy,
nhụy sen khoảng chừng một đấu lớn phun lên, rơi trên đầu bậc Ðại Sĩ, phủ
khắp toàn thân như rắc hột vàng. Bồ-tát đứng trên đóa hoa sen, đặt vào
trong bát vị Ðộc Giác Phật những món ăn thượng vị khác nhau. Vị Ðộc Giác
Phật nhận đồ ăn, nói lên lời tùy hỷ, rồi quăng bình bát lên trên hư
không, và ngay trước mắt của đại chúng, tự mình bay lên hư không về phía
Hy-mã-lạp Sơn, để lại một đường mây gồm nhiều hình thù kỳ diệu đặc
biệt. Còn Ác ma bị thất bại và sầu muộn đi về trú xứ của mình. Bồ-tát
vẫn đứng trên tòa sen, thuyết pháp cho đại chúng, tán thán bố thí, giới
đức, và cùng với đại chúng vây quanh, bước vào trú xứ của mình. Bồ-tát
trọn đời làm công đức, rồi khi mạng chung đi theo nghiệp của mình.
* * *
Bậc Ðạo Sư nói:
- Này gia chủ, việc này không có gì kỳ diệu khi một người đầy đủ tri
kiến như ông không để cho thần nữ làm dao động. Thật sự kỳ diệu là những
gì bậc Hiền trí đã làm trong thời quá khứ.
Thuyết pháp thoại này xong, bậc Ðạo Sư kết hợp hai câu chuyện, và nhận diện Tiền thân:
- Thời ấy, vị Ðộc Giác Phật tại chỗ ấy nhập Niết-bàn, còn Ta chính là
người triệu phú Ba-la-nại, sau khi đánh bại Ác-ma, đứng trên đóa sen,
cúng dường thức ăn khất thực vào bát của vị Ðộc Giác Phật.
Trích từ: Kinh Tiểu Bộ Tập.IV 40. CHUYỆN HỐ THAN LỬA CÂY KEO (Tiền thân Khadirangara)
Biên tập: TVHQ