Ðáp: Xin
thưa ngay là không có gì mâu thuẫn cả. Phật tử nên nhớ rằng, thân tứ đại tuy có
tan rã, nhưng nghiệp thiện ác mà chúng ta đã gây tạo, thì sẽ không bao
giờ mất. Vì tất cả đều được huân chứa vào trong kho tàng thức hết. Nếu
cho rằng mất hết, thì sẽ rơi vào tà thuyết của phái “Ðoạn Kiến” ngoại
đạo. Như thế, thì sẽ không tin có quả báo đời sau. Và như thế, thì thế gian nầy
sẽ trở thành đại loạn. Vì không còn ai tin tưởng vào luật nhân quả báo ứng nữa
cả. Và như thế, thì quả thật đó là một họa hại rất lớn cho xã hội loài người.
Ðể Phật tử hiểu rõ hơn về vấn đề nầy, tôi
xin tạm nêu ra đây một thí dụ. Thí như trong lúc Phật tử chiêm bao, thấy mình
bị rắn cắn hay bị ma quỷ rượt bắt, thử hỏi lúc đó Phật tử có hốt hoảng kinh sợ
không? Vậy thì cái gì làm cho Phật tử hốt hoảng kinh sợ? Có phải cái thân kinh
sợ hay là cái tâm thức của Phật tử kinh sợ? Rõ ràng, cái thân xác của Phật tử
thì đang nằm ngủ mê say trên giường kia mà! Như vậy, thì thử hỏi cái gì sợ hãi
và cái thân nào cấm đầu cấm cổ chạy trối chết để tìm phương thoát nạn? Có phải
cái thân Phật tử đang nằm ngủ chạy không? Không phải cái thân đó, vậy thì cái
thân nào chạy?
Như vậy, trong lúc chiêm bao ta vẫn thấy
có thân và có sự buồn khổ hay vui sướng. Có lúc ta thấy mình đi chơi ăn uống
nhậu nhẹt say sưa tiệc tùng với bạn bè. Cũng có khi mình cảm thấy đói khát khổ
sở đi lang thang tìm kiếm thức ăn. Và đôi lúc lại thấy thân mình bị người khác
đánh đập hành hạ rất là đau đớn khổ sở! Và có lúc lại thấy thân mình nhẹ nhỏm
bay bổng lên trời cao v.v…Vậy thì, cái thân mà ta cảm nhận có sự vui khổ như
thế là cái thân nào? Có phải cái thân ta đang nằm ngủ hay cái thân trong chiêm
bao?
Cũng thế, khi ta đọa vào địa ngục a tỳ bị
hình phạt đau đớn khổ sở, trạng thái đó cũng giống như trong lúc ta đang chiêm
bao thấy thân ta bị hành phạt đau khổ vậy. Tuy cái thân xác tứ đại đã tan rã,
nhưng tùy theo cái nghiệp ác đã gây tạo, mà ta phải chiêu cảm thọ cái báo thân
khác để thọ khổ ở trong địa ngục. Và cái báo thân nầy, với con mắt phàm tục của
chúng ta thì làm sao ta thấy được? Cũng giống như trong lúc ta đang chiêm bao,
thấy thân mình đang hoạt động ăn uống, nói cười, vui chơi hoặc bị người khác
tra tấn hành phạt đánh đập v.v… vậy thì, thử hỏi có ai thấy được cái thân đó
không? Tuy không ai thấy biết, mà cái thân đó có cảm nhận những việc xảy ra hay
không có? Chắc chắn không ai dám phủ nhận là không có cái thân đang xảy ra
trong chiêm bao.
Tuy nhiên, có điều, ta cũng nên biết rằng,
những hiện tượng xảy ra trong lúc chiêm bao là không thật, nhưng đang khi chiêm
bao ta vẫn cảm nhận là thật có. Nếu không, thì tại sao ta lại cười khóc và lo sợ?
Chỉ khi nào ta giật mình thức dậy, thì mới biết đó là cảnh tượng trong chiêm
bao và chừng đó bao nhiêu sự lo âu sợ hãi mới thực sự tan biến hết. Cũng thế,
tuy cảnh tượng bị hành phạt khổ sở ở trong địa ngục là không thật, nhưng trong
lúc còn đang mang nghiệp thức si mê, tất nhiên là ta cũng phải cảm nhận sự đau
khổ. Bao giờ chứng ngộ được chân lý toàn triệt rồi, thì lúc đó ta mới nhận ra
rằng cảnh giới địa ngục là hư giả không thật. Như Ngài Vĩnh Gia Huyền Giác đã
nói trong Chứng Ðạo Ca:
Chứng thật tướng vô nhơn pháp
Sát na diệt khước A tỳ nghiệp.
Muốn diệt hết nghiệp a tỳ trong một sát
na, với điều kiện là chúng ta phải thực chứng “Thật Tướng” của vạn pháp.
Thế mới biết, một người đã gây tạo tội ác,
sau khi chết đọa vào địa ngục a tỳ như Phật tử đã nói, thì sự hành phạt khổ
đau, tất nhiên là không phải ở nơi trên thân xác tứ đại, mà chính là do ở nơi
thần thức của họ cảm nhận cái báo thân địa ngục thọ khổ đó thôi. Khác nào như
người sợ hãi trong giấc chiêm bao vậy. Tuy thân xác không biết gì ( dụ như thân
xác tứ đại đã bị tan rã) nhưng tâm thức của họ thì lại quá khiếp đảm chịu đựng
khổ đau. Như vậy, địa ngục có là có đối với những ai đã gây tạo tội lỗi. Còn
không có là đối với những người mà họ không gây tạo ác nghiệp. Như cảnh tượng
đau khổ trong chiêm bao là có đối với những người mà họ đang ngủ say chiêm bao.
Còn không có là đối với những người không ngủ.
Chúng tôi thiết nghĩ, qua thí dụ đó, chắc
có lẽ Phật tử cũng tạm hiểu phần nào và sẽ không còn cho là mâu thuẫn nữa. Thật
ra, vì chúng ta còn sống trong vòng vô minh nghiệp thức, nên sự hiểu biết của
chúng ta rất là cạn cợt hạn hẹp sai lầm. Chỉ nhận thức theo quan niệm phân biệt
của vọng thức phàm tình mà thôi. Khác nào như người bị bịnh nhặm mắt, thấy hoa
đốm lăng xăng trong hư không. Nhưng kỳ thật thì hư không vốn không có hoa đốm.
Sở dĩ thấy thế là bởi do bị bịnh nhặm mắt mà ra. Còn đối với những người không
bị bịnh nhặm mắt thì họ thấy trong hư không là cả một bầu trời trong tạnh.
Theo thế giới quan của Phật giáo, thì
trong vũ trụ bao la có muôn loài chúng sinh mang nghiệp báo khác nhau. Tùy theo
mỗi nghiệp báo mà chúng sanh thọ mỗi thân hình khác nhau. Báo thân loài người
là một trong vô số báo thân. Do đó, nên sự thọ khổ ở cảnh giới địa ngục cũng là
một báo thân. Ðó là, chúng ta nhìn theo quan điểm sự tướng. Nếu căn cứ vào lý
tánh, thì địa ngục có ra cũng chính là ở nơi tâm ta. Những hình phạt bị
khổ đau vày vò bức bách khó chịu, cũng chính do ở nơi tâm ta thọ nhận. Tất cả
đều từ tâm mà ra. Ðịa ngục hay thiên đường, sanh tử hay Niết bàn, không có gì
ngoài tâm ta cả. Tâm vô minh vọng chấp đó là địa ngục. Tâm sáng suốt buông xả
mọi thứ dục tình đó là tâm hạnh phúc Niết bàn.
Nhân đây, chúng tôi cũng xin được nói thêm
để Phật tử có thể hiểu rõ hơn giữa thân và tâm. Ðể Phật tử biết rõ cái nào quan
trọng và cái nào thứ yếu. Nếu xét kỹ, thì cái thân nầy giống như chiếc xe.
Chiếc xe tuy đủ bộ phận, nhưng nếu không có anh tài xế lái, thì chiếc xe vẫn
phải nằm yên một chỗ. Như vậy, chiếc xe tùy thuộc vào anh tài xế mà có hoạt
động. Như có người dùng cây đập mạnh vào chiếc xe, thử hỏi chiếc xe có bị đau
không? Chiếc xe là vật vô tri vô giác làm gì biết đau. Tuy chiếc xe không đau,
nhưng anh tài xế rất đau. Bởi anh ta cho chiếc xe đó là của ảnh. Do sự chấp
chặt đó nên ai đụng tới chiếc xe là đụng tới ảnh. Do đó mà anh ta phải ra sức
cố bảo vệ chiếc xe tối đa. Tuy dù có cố gắng bảo vệ tới đâu, nhưng cuối cùng
chiếc xe đó cũng không thể nào tồn tại.
Xét kỹ, cái thân nầy cũng giống như chiếc
xe. Tài xế là dụ cho tâm thức của chúng ta. Khi tâm thức còn ở trong thân, thì
nó điều khiển cái thân. Cái thân hoạt động là do nó. Khi nó ra khỏi thân, giống
như anh tài xế ra khỏi xe, thì dù cho cái thân vẫn còn đủ bộ phận đó, nhưng
tuyệt nhiên không có hoạt động gì cả. Lúc đó, người ta gọi là chết. Như vậy,
cái gì biết đau? Cái xe đau hay anh tài xế đau? Cái thân đau hay tâm thức biết
đau? Rõ ràng là cái tâm thức biết đau. Nhưng lâu nay, tại vì mình chấp chặt cái
thân nầy là mình rồi, nên mình nói cái thân đau chớ ít có ai biết đó là cái tâm
đau. Vì thế, nên Phật nói tất cả đều do tâm ta mà ra. Tâm dẫn đầu, tâm làm chủ
tạo tác tất cả. Kinh nói: “Tam giới duy tâm vạn pháp duy thức” là thế.
Như vậy, sự cảm nhận biết khổ hay vui là
chính ở nơi tâm chớ không phải ở nơi thân. Tuy rằng giữa thân và tâm có sự liên
quan mật thiết với nhau. Thân chỉ là một sự quan hệ công cụ của tâm mà thôi.
Nói cách khác, tâm là gốc mà thân chỉ là ngọn phụ thuộc. Do nghĩa nầy, nên khi
sống ta nên khéo biết lợi dụng thân để tu hành. Lợi dụng khác với nghĩa nô lệ
hay hủy hoại. Ta không nô lệ hay hủy hoại nó. Mà ta cần phải trân kính và
biết ân nó. Vì nhờ nó mà ta mới tu hành giải thoát. Cũng như ta phải khéo biết
lợi dụng chiếc xe để chở ta đến nơi an toàn mà ta mong đến đích.
Hiểu thế, thì hằng ngày
chúng ta không nên nô lệ cho thân, vì có nô lệ cho nó, cưng chiều nâng niu nó
đến đâu, cuối cùng rồi nó cũng phải tan rã. Thế nhưng, ở đời, ít có ai nghĩ đến
cái tâm mà ai ai cũng chỉ lo cung phụng và bảo vệ cho cái thân. Bởi thế, nên
Phật mới quở chúng ta là những kẻ si mê điên đảo. Do chấp cái thân nầy quá sâu
nặng nên đến khi chết rồi mà người ta vẫn nghĩ còn mang nó theo. Giống như Phật
tử nghĩ, nếu như không có cái xác thân tứ đại, thì cái thân nào chịu hành phạt
khổ sở ở nơi địa ngục vậy. Ðó là căn bịnh chấp ngã sâu nặng chung của tất cả
chúng sanh.
TK. Thích Phước Thái