Trong
kinh Nhân Quả có chép rằng: Sau khi đức Phổ Quang Như Lai thành Phật,
có một vị tiên nhơn tên là Thiện Huệ, một hôm bỗng nhiên nằm mộng có năm
điều kỳ lạ: 1- Thấy thân mình nằm trên biển lớn; 2- Thấy gối đầu ở núi
Tu Di; 3- Thấy tất cả chúng sinh đều nhập vào thân mình; 4- Thấy tay
mình nâng mặt trời lên; 5- Thấy tay mình nâng mặt trăng lên. Thiện Huệ
tiên nhơn tỉnh mộng và rất là kinh ngạc, trong lòng nghĩ thầm rằng: “Hôm
nay mộng thấy điềm này, không phải là chuyện nhỏ, nhất định xuất hiện
việc lớn kỳ diệu ở trong đời mà tự mình không rõ biết. Ai có thể giải
thích được điềm lành này, hay ta nên vào thành hỏi các bậc hiền trí
khác.”.
Thiện
Huệ sau khi nghĩ vậy liền khoác lộc y, cầm tịnh bình và chóng tích
trượng, mang ô đi vào thành. Khi ngài đi ngang qua chỗ ở của Lục Sư
Ngoại Đạo, có 500 vị đang tu học ở đó. Thiện Huệ nghĩ rằng: “Hôm nay ta
nên đem điềm mộng đến thử hỏi các vị này, đồng thời xem phương pháp tu
học của họ thế nào, cùng đàm luận đạo lý để phá đi quan điểm tà kiến của
họ.” Thiện Huệ đã luận tranh cùng họ, Lục Sư Ngoại Đạo bị khuất phục,
không ai thắng qua Thiện Huệ, và họ muốn bái kiến Thiện Huệ làm sư phụ.
Để tỏ lòng thành kính, mỗi vị phát tâm hoan hỷ cúng dường Thiện Huệ một
đồng tiền vàng, tổng cộng cả thảy gồm năm trăm đồng.
Năm
trăm tu sĩ ngoại đạo này thấy tướng mạo trang nghiêm của Thiện Huệ,
luận bàn đạo lý rõ ràng và nói rằng: “Chúng tôi tuy không giải rõ được
điềm mộng của Ngài, nhưng biết rằng hiện nay có đức Phổ Quang Như Lai
xuất thế, Ngài nhất định giải rõ được giấc mộng của ông.” Thiện Huệ sau
khi nghe xong điều này, lòng dạ vô cùng vui mừng, vội vàng cáo từ thầy
trò các thầy ngoại đạo, rồi mang theo 500 đồng tiền vàng được cúng dường
đi đến vương thành. Khi gần đến vương thành, thấy dân chúng đang dọn
dẹp đường phố, rãi nước hương hoa trên đường, khắp nơi đều treo bảo cái
tràng phan một cách trang nghiêm. Thiện Huệ thấy lạ hỏi mọi người rằng:
“Mọi người trang hoàng long trọng như vậy là có sự việc gì vậy?” Nhân
dân trong thành đáp rằng: “Có đức Phật xuất hiện ở thế gian, hiệu là Phổ
Quang Như Lai. Hôm nay đức vua Đăng Chiếu cung thỉnh Phật vào thành
thuyết pháp, cho nên nhân dân trong thành đều cùng dọn dẹp đường xá,
trang nghiêm phố phường.”.
Thiện
Huệ tiên nhơn hỏi một người đi đường: “Ông biết nơi nào có bán hoa quý
không?” Người ấy nói rằng, hôm nay vua Đăng Chiếu ra lệnh nhân dân trong
thành không được bán hoa, đem tất cả hoa quý và đẹp đến vương thành để
cúng Phật.” Nghe xong Thiện Huệ thất vọng, biết tìm hoa quý đâu để cúng
Phật, bỗng nhiên thấy một cô cung nữ đi ngang qua đường, tay cầm bảy đóa
hoa tươi, cô này biết lệnh của vua nên đem hoa của mình đi vào vương
thành, và dấu hoa ở trong bình để không ai thấy đòi mua.
Do
lòng thành kính cúng Phật của Thiện Huệ, hoa ở trong bình cô gái tự
nhiên xuất hiện ra ngoài. Thiện Huệ vội vàng đi theo cô và nói rằng:
“Này cô, xin đợi một chút, hoa của cô đang cầm có bán hay không?” Cô
cung nữ nghe lời Thiện Huệ hỏi mua hoa, lòng dạ phập phồng kinh ngạc, tự
hỏi rằng: “Ta đã dấu hoa trong bình rất kính đáo, tại sao người này
thấy được mà hỏi mua.”
Cô
cung nữ vội ngó xuống bình hoa thấy hoa trong bình xuất hiện ra ngoài,
cảm thấy kỳ lạ, liền hỏi Thiện Huệ rằng: “Này ông, bảy cành hoa sen này
đưa đến vương cung để cúng dường đức Phật, nên hoa này không được bán,
xin ông đừng nghĩ chuyện mua”. Thiện Huệ tiên nhơn khẩn cầu cung nữ:
“Tôi dùng 500 đồng tiền vàng mua 5 cành hoa sen.” Nghe xong cung nữ lấy
làm lạ và nghi hoặc, tại sao mấy cành hoa này chẳng đáng giá bao nhiêu
mà người này dùng 500 đồng tiền vàng để mua 5 cành hoa. Cung nữ hỏi
Thiện Huệ rằng: “Thưa ông, ông bỏ tiền ra nhiều muốn mua 5 cành hoa này
là có ý nghĩa gì?” Thiện Huệ đáp rằng: “Nghe nói đức Phổ Quang Như Lai
xuất hiện ở đời, hôm nay vua Đăng Chiếu thỉnh Phật vào thành thuyết
pháp, cho nên tôi cần mua hoa quý để cúng dường Phật. Cô nên biết rằng,
Phật đà xuất thế khó mà được gặp.”.
Cung
nữ nghe xong, liền hỏi rằng: “Ngài mua hoa cúng dường Phật để mong ước
được điều gì?” Thiện Huệ nói rằng: “Muốn đạt được nhất thiết chủng trí,
cứu độ vô lượng chúng sanh khổ nạn.”. Cung nữ biết rõ ý niệm của Thiện
Huệ và trong lòng thầm nghĩ: Vị nam tử này tướng mạo trang nghiêm, khoác
tấm lộc y che trên thân thể khỏe mạnh và đoan chánh, lại có lòng thành
kính với Phật, không tiếc tiền bạc, đây là hạng người tốt khó gặp, liền
nói với Thiện Huệ rằng: “Tôi đem hương hoa này để hiến cúng, nguyện kiếp
sau được làm vợ ông.”
Thiện
Huệ vội nói rằng: “Tôi nay xuất gia tu học, cầu đạo vô vi, không thể
kết duyên sanh tử.”. Cung nữ đáp rằng: “Nếu ông không chấp nhận ý nguyện
của tôi thì không thể mua được hoa này.” Thiện Huệ tiên nhơn đành nói
rằng: “Nếu cô quyết định bán hoa, thì tôi chấp nhận ý cô, nhưng đừng có
hối hận vì tôi rất thích bố thí, không được làm nghịch ý của tôi.
Giả
sử có người đến xin đầu óc tủy não, mắt mũi xương tủy, cho đến vợ con,
tôi đều bố thí cho người đó. Lúc đó cô không được ngăn cản, phá hại
thiện tâm bố thí của tôi.” Cung nữ nói với Thiện Huệ rằng: “Như vậy cũng
được, thật là quá tốt, tôi đợi ông kiếp sau nhé. Kiếp này tôi phận nữ
yếu hèn không thể đứng trước chúng đông được, tôi bán 5 cành hoa cho
ông, còn 2 cành này nhờ ông cúng Phật giúp tôi. Nguyện đời đời kiếp kiếp
không mất tâm nguyện này, đôi ta gặp nhau xấu đẹp không rời xa nhau,
nhớ mãi trong lòng, cầu Phật chứng giám”. Cung nữ đời sau là vợ của thái
tử Tất Đạt Đa.
Vua
Đăng Chiếu cùng vương tử, văn võ đại thần, vương cung quyến thuộc, các
thầy Bà La Môn cầm các loại hoa quý và dùng các món khác cúng dường,
cùng xuất thành cung nghinh đức Phổ Quang Như Lai, nhân dân trong thành
tháp tùng cùng đi theo. Lúc bấy giờ, 500 đệ tử ngoại đạo mà Thiện Huệ đã
thâu nhận từ trước đều có ý nghĩ rằng: “Hôm nay đức vua cùng nhân dân
đến đức Phổ Quang Như Lai cúng dường, Thiện Huệ đại sư nhất định đi,
chúng ta cũng nên đến đó cúng dường và lễ kính đức Phổ Quang Như Lai.”.
Năm
trăm tu sĩ ngoại đạo này cùng đi đến chỗ của đức Phổ Quang Như Lai, đi
giữa đường gặp Thiện Huệ tiên nhơn, thầy trò vui mừng khôn xiết, cùng
nhau đi đến đức Phổ Quang Như Lai. Đương lúc họ đến nơi, thấy vua Đăng
Chiếu cùng các quan văn võ đại thần, vương cung quyến thuộc đến trước
đức Phổ Quang Như Lai. Vua Đăng Chiếu, người đầu tiên tán hoa cúng Phật
và lễ bái, theo sau là văn võ đại thần và vương cung quyến thuộc.
Toàn
bộ các hoa quý họ tán lên đều rơi xuống mặt đất. Thiện Huệ tiên nhơn
cùng 500 đệ tử đợi quốc vương, đại thần, vương cung quyến thuộc tán hoa
cúng Phật xong, cùng đến trước Phật nhìn thấy vẻ từ bi của Phật cứu độ
chúng sinh khổ não, thành tựu đầy đủ oai đức, liền tung năm cánh hoa sen
lên cúng dường. Mọi người đều ngạc nhiên rằng, năm cành hoa này trụ
giữa không trung và kết thành năm đài sen. Sau đó Thiện Huệ lại cầm hai
cành hoa của cung nữ gởi cúng Phật tung lên không trung, hai cành hoa
này phân thành hai bên trước đức Phổ Quang Như Lai.
Quốc
vương đại thần cùng vương cung quyến thuộc và cùng toàn dân nhìn thấy
thập phần kinh ngạc cảnh tượng từ trước đến nay chưa từng có. Lúc bấy
giờ, đức Phổ Quang Như Lai do thông đạt trí tuệ tự tại, đối với Thiện
Huệ tiên nhơn thọ ký rằng: “Lành thay, lành thay, thiện nam tử, ông lấy
hạnh lành này qua vô số kiếp về sau sẽ thành Phật hiệu là Thích Ca Mâu
Ni, là bậc thầy dạy tôn quý của trời người.” Đức Phổ Quang Như Lai thọ
ký cho Thiện Huệ xong, nhìn thấy Thiện Huệ đầu còn búi tóc, khoát lộc y,
đây không phải là y phục của đệ tử Phật.
Vì
muốn Thiện Huệ bỏ trang phục của tiên nhơn liền hóa đất trước mặt thành
vũng bùn nước động, cần đi ngang qua chỗ này. Thiện Huệ nhìn đức Phổ
Quang Như Lai sắp bước qua vũng bùn, trong tâm nghĩ rằng: “Làm sao để
đức Phật phước tướng trang nghiêm bước qua vũng bùn nước động này. Thiện
Huệ lập tức cởi bỏ tấm lộc y, trải xuống đoạn đường trước mặt đức Phật.
Nhìn thấy tấm lộc y này không che khắp vũng nước, vội cắt búi tóc phủ
trên phần còn lại của vũng bùn. Đức Phổ Quang Như Lai bước qua tấm lộc y
và búi tóc, đối Thiện Huệ tiên nhơn mà thọ ký rằng: “Ông sau khi thành
Phật, ở trong đời ác năm món ô trược, cứu khổ chúng sinh, không lấy làm
khó, chính như ta vậy”.
Thiện
Huệ cởi bỏ lộc y, tự cắt búi tóc, khoác áo ca sa liền thành tỳ kheo đệ
tử của Phật. Lúc bấy giờ Thiện Huệ đối trước Phật bạch rằng: “Con trước
đây ở rừng sâu tu hành, có một giấc mộng kỳ đặc: 1- Thấy thân mình nằm
trên biển lớn; 2- Thấy gối đầu ở núi Tu Di; 3- Thấy tất cả chúng sinh
đều nhập vào thân mình; 4- Thấy tay mình nâng mặt trời lên; 5- Thấy tay
mình nâng mặt trăng lên. Duy nguyện Thế Tôn vì con mà nói rõ tướng mộng
này.” Bấy giờ đức Phổ Quang Như Lai nói với Thiện Huệ tỳ kheo rằng: “Ông
muốn biết điềm mộng này ta sẽ vì ông mà nói:
1- Thấy thân ông nằm trên biển lớn, chính là ông tương lai sau sẽ sanh ở trong biển lớn sanh tử.
2- Mộng thấy gối đầu ở núi Tu Di là tương lai ông xuất sanh ở biển lớn sanh tử mà chứng đạt Niết Bàn.
3- Mộng thấy tất cả chúng sinh đều nhập vào thân ông là tương lai sau, ông vì chúng sinh mà quy y cho họ.
4- Mộng thấy tay nâng mặt trời là ông tương lai dùng trí tuệ quang minh chiếu soi khắp pháp giới.
5-
Mộng thấy tay nâng mặt trăng là ông tương lai dùng chánh pháp từ bi
giáo hóa chúng sinh khiến cho họ xa rời khổ não. Đây là giấc mộng kỳ đặc
tương lai ông thành Phật hiệu là Thích Ca Mâu Ni.
Tỳ Kheo Thích Đức Trí biên dịch