Chú Diệu Mãn thường lấy niệm Phật làm công phu tu hành. Ngày ngày,
tháng tháng, năm năm… hai thời công phu sáng tối chú gìn giữ đều đặn. Ai
làm gì thì làm, mặc người nói ra nói vào điều chi, thậm chí có ai chọc
ghẹo, chú cũng hoan hỷ im lặng cười xòa.
Thời gian thấm thoát trôi qua, cho đến một hôm, giữa buổi thọ trai,
chú Diệu Mãn đắp y ra tác bạch với Hòa Thượng Bổn Sư và đại chúng, chú
chấp tay cung kính thưa: “Bạch Hòa Thượng và đại chúng, con nay xin
thành tâm đảnh lễ ân đức của Hòa Thượng và đại chúng đã trưởng dưỡng con
cho đến ngày hôm nay, nay thời gian đã đến, con tác bạch xin Hòa Thượng
cho phép cho về với Phật”. Đại chúng ngẩn ngơ nhưng bình thường thấy
chú Diệu Mãn ngồ ngộ, nên tưởng hôm nay chắc chú ấy cũng giỡn chơi. Hòa
Thượng dạy rằng: “Này Diệu Mãn, tiết trời lúc này đang mùa mưa, con về
với Phật mùa này cũng ướt át lắm, thôi để 23 tết đưa ông Táo về trời,
rồi con hãy đi luôn cho tiện.” Chú Diệu Mãn đáp: “Mô Phật, bạch Thầy,
Thầy dạy như vậy, con xin vâng”.
Sau lần tác bạch ấy, đại chúng không nhắc gì thêm về việc ấy nữa. Cứ
nghĩ tánh chú ngộ nghĩnh vậy mà. Chú Diệu Mãn trở lại công việc thường
ngày, vẫn hoan hỷ, vẫn ngồ ngộ, vẫn quét chùa như ngày nào. Mọi người ai
nấy dường như đã quên lời tác bạch của Chú Diệu Mãn hôm nao.
Thời gian thấm thoát trôi qua, đến ngày 23 tháng chạp gần Tết năm đó,
giữa cái chộn rộn, xôn xao của những ngày cuối năm, quí huynh đệ đột
nhiên thấy Chú Diệu Mãn thần sắc lạ hơn ngày thường, y áo chỉnh tề bước
lên hậu Tổ, lễ Tổ xong rồi ngồi thế hoa sen chấp tay niệm Phật. Đại
chúng ai nấy đều thấy lạ, và đâu đó trong tâm khảm của mỗi người đều cảm
được một điều gì đó rất tôn nghiêm, rất kính cẩn. Tự dưng không ai còn
khởi niệm đùa cợt trước thái độ của chú Diệu Mãn trong giờ phút ấy nữa.
Chú thưa với đại chúng rằng : “Nhờ chư huynh đệ hoan hỷ thỉnh Hòa Thượng
từ bi lên tụng cho Diệu Mãn thời Kinh tiếp dẫn”.
Quí Thầy hấp tấp chạy mau xuống thưa với Ôn Hòa Thượng, thỉnh Ôn lên
hậu Tổ. Khi Ôn đã lên tới, chú Diệu Mãn chấp tay cung kính thưa: “Bạch
Thầy, hồi trong năm con đã bạch Thầy cho con về với Phật, Thầy dạy lúc
đó trời mưa quá không tiện đi, đợi cuối năm hãy đi. Nay đã là ngày 23
tháng Chạp, thời giờ đã đến. Con xin Thầy cùng đại chúng từ bi tụng Kinh
tiếp dẫn cho con.”
Thời gian không gian lúc ấy dường như ngừng lại, mọi người từ Hòa
Thượng xuống tất cả huynh đệ, tâm trạng ai ai cũng tràn đầy cảm xúc khó
tả. Hòa Thượng xướng bản Kinh A Di Đà, đại chúng cùng hòa theo. Chú Diệu
Mãn vẫn chấp tay an tọa nơi đó. Tụng xong bản Kinh, Hòa Thượng đến xem
thì thấy Chú đã an tịnh ra đi tự lúc nào !
Chú Diệu Mãn đã an tường ra đi, ra đi biết trước giờ khắc. Ra đi giữa
sự tiếp dẫn của Hòa Thượng Bổn Sư và các sư huynh, sư đệ. Ra đi giữa
bổn nguyện trong Kinh A Di Đà, ra đi có định hướng. Ôi, Phật Pháp thật
nhiệm mầu làm sao !
Chú Diệu Mãn ra đi nay đã hơn 70 năm, nếu đại chúng chưa đủ duyên
lành, thì ngày nay tấm gương nhất tâm tu trì ấy, thế hệ mai sau đâu dễ
gì được nghe Hòa Thượng trưởng lão Huyền Tôn kể lại. Chúng con xin thành
tâm cảm niệm ân đức Hòa Thượng đã kể lại những mẫu chuyện chuyên tu
chuyên hành như vậy, để đàn hậu tấn chúng con càng thêm vững bước trên
con đường chấm dứt sinh tử luân hồi.
Trích Giữ Tâm Một Chỗ, Việc Gì Cũng Xong
TKN Thích Nữ Giác Anh