Con người có
thể kiềm chế đến mức vô tận nên để điều đó xảy ra không đặt mức giới hạn
nào. Lời nói bất bạo động hàm chứa sự giải bày, thông cảm và hàn gắn,
không mang tính chỉ trích, lên án hay buộc tội. Sự thấu hiểu bắt đầu
bằng việc lắng nghe và nói lời chân thành, đây không chỉ là sự giao tiếp
bằng ngôn ngữ hay các phương tiện truyền thông, mà giao tiếp bằng tâm
hồn, kết nói trái tim với nhau. Con người có khả năng nói lời ái ngữ,
lời hoà nhã, chứa đựng tuệ giác của từ bi, bao dung và áp dụng phương
pháp này để cải tạo lại thế giới. Suy nghĩ bất bạo động giúp nhìn vào
các nguyên nhân của sự kiện, không nhìn bằng con mắt bề ngoài hay bị kẹt
vào hình tướng. Tâm bất bạo động dẫn đến suy nghĩ bất bạo động, bản
thân có nhiều hạnh phúc nên nhìn đời và ứng xử với đời bằng con mắt của
hạnh phúc.
Con người đều có thể bạo động và bất bạo động nhưng
bạo động phát sinh rất dễ và bất bạo động cũng không phải khó. Bạo động
gây chiến tranh nhưng bất bạo động là phe của hoà bình. Vậy tại sao phải
mất thời gian cho chiến tranh mà không đầu tư cho hoà bình? Bất bạo
động là khả năng có thật nên hoà bình cũng là trạng thái có thật. Sự
liên tiếp của hoà bình là kết quả của diễn tiến bất bạo động. Chỉ cần
phản ứng nhỏ trong hoà bình thì hoà bình đã được thành tựu nói chi những
phản ứng hoà bình vĩ đại. Em bé đang đau bụng, mẹ lấy dầu sức vào lỗ
rốn và xoa bóp bụng cho bé, đồng thời dùng lời êm ái an ủi, em bé đỡ đau
và cảm thấy an tâm. Nhưng nếu mẹ la rầy em bé ăn uống không cẩn thận,
không vệ sinh đôi tay sạch sẽ và còn lấy roi mây hăm he đánh đòn nữa, em
bé không chỉ đau thêm mà còn trở nên bạo động như người mẹ. Vì vậy,
cách ứng xử rất quan trọng. Ứng xử nhẹ nhàng, nhà chính trị có nhiều bạn
bè, ứng xử dữ dội, nhà chính trị mất bạn bè.
Không còn phân biệt
đối tượng của ứng xử sẽ không rơi vào bạo động và chỉ an trú trong bất
bạo động. Nhiều hành vi cởi mở được áp dụng làm cho mảnh đất bất bạo
động thêm màu mỡ. Quán chiếu hậu quả của bạo động và các tiềm năng ghê
sợ sẽ phát sinh từ đó, con người chán ghét chiến tranh và không muốn
sống chung với chiến tranh nữa. Quán chiếu kết quả của bất bạo động và
các tiềm năng đẹp đẽ sẽ phát sinh từ đó, con người đam mê hoà bình và
chỉ muốn sống chung với hoà bình. Nếu vẫn còn phân biệt đối tượng như
quốc gia này là đồng minh và quốc gia kia thì không, lúc này nhà chính
trị đã bắt đầu triển khai bạo động rồi. Tuy nhiên, xem tất cả các nước
đều là bạn hay đồng minh thì bất bạo động có cơ hội chứng tỏ hơn. Hãy để
bạo động ngủ yên và đánh động cho được bất bạo động, phát hiện, nuôi
dưỡng và lớn lên. Cuộc đời nhà chính trị sẽ rất đẹp khi chạm được niềm
vui trong công việc, góp nhặt những tinh hoa hạnh phúc và hoà bình hiện
tiền bên trong lẫn bên ngoài cơ thể.
Bất bạo động không phải là ý
niệm mà là sự thật. Niềm tin vào hoà giải và hoà hợp nên thực tập bất
bạo động. Chính niềm tin này nhà chính trị cắm rễ vào hoà bình và cam
kết với dân tộc chỉ hành xử hoà bình trong tất cả trường hợp. Tính kiên
nhẫn rất quan trọng, vì đó là tiền đề của thành công và tái tạo sức
mạnh. Hành vi bất bạo động bình thường nhưng rất đặc biệt vì nó góp phần
vào nấc thang văn minh của nhân loại. Có thể xem việc xây dựng kim tự
tháp, phát triển khoa học hay nâng cao tri thức là văn minh nhưng bất
bạo động là cách bảo tồn nền văn minh hay hơn cả. Các nền văn minh bị
xoá sổ đều do các hành động bạo động gây ra và để chúng được duy trì
lâu, chắc hẳn con người phải biết làm gì. Tinh tấn trong việc thực tập
hạnh phúc, lắng nghe để hiểu và thương cho được người làm mình đau, tự
nhiên trong lòng ứa ra nỗi khát khao tha thứ và chuyển hoá các khổ đau.
Bạo
động là kết quả của người đầy dẫy khổ đau, không biết cách chuyển hoá,
không biết nếm trải được tình thương và hết sức cô đơn. Hận thù con
người này chỉ làm cho bản thân khổ. Nhà chính trị tập sống quen với hận
thù để thấy nó như kiến cắn và giải quyết bằng cách lấy dầu xức vào vết
thương rồi thực tập để hận thù không xảy ra nữa. Hận thù chỉ là ý niệm
nên nếu can đảm bỏ ý niệm đó đi thì hận thù không còn, nguyên nhân dẫn
đến bạo động đã được chuyển hóa. Thực tập tương tự với việc tranh giành,
si mê, đau đớn, mất mát… Nếu trói buộc bản thân bằng những sợi dây này,
nhà chính trị cột lấy đời mình và không còn tự do nữa. Bất bạo động
không có nghĩa im lặng, bất động mà phải tìm cách hiểu người và sử dụng
các phương tiện hữu hiệu để giúp người hiểu mình. Bản thân thực tập bất
bạo động nhưng cũng gợi ý và hướng dẫn người kia cũng thực tập như vậy.
Sự hợp tác sẽ trở lại và có khi tính đồng thuận dâng cao hơn trước rất
nhiều.
Tâm bạo động được chuyển hóa thì nhà chính trị làm ăn dễ
dàng. Những gì khó nói trước đây bây giờ nói được, những gì khó làm
trước đây thì bây giờ làm được. Tại sao phải bạo động với nhau trong khi
tiềm năng bất bạo động rất lớn, khai thác được tiềm năng này, con người
hạnh phúc vô cùng và tận hưởng hoà bình không hết. Liên Hiệp Quốc là
nơi đi tiên phong trong việc hành xử bất bạo động để đập tan những vọng
tưởng về hoà bình, về cái gọi là sử dụng bạo lực gìn giữ hoà bình.
Ý
niệm sai lầm về gìn giữ hoà bình dẫn đến việc hiểu sai về hoà bình nên
con người hành xử trong việc gìn giữ hoà bình hay thực tập hoà bình cũng
sai theo. Người Việt Nam có câu: "Thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt
cho bùi". Nếu hiểu câu này theo kiểu suy diễn là thương nên phải đánh
đòn để dạy dỗ con cái nên người và nạn bạo hành con cái xảy ra vì hiểu
theo cái kiểu như vậy. Hoặc là ghét bỏ người nào thì nói ngon nói ngọt
để người kia dễ bị mắc bẫy và cách ăn nói thiếu chánh niệm xảy ra cũng
vì hiểu theo kiểu như vậy. Thương nên nói lên sự thật để người không còn
u mê nữa và vì không thương nên không thèm nói sự thật để người u mê
mãi mãi. Nhà chính trị sợ nói thẳng sẽ đi vào lối u mê rồi khó chuyển
hóa bạo động, nhưng chỉ cần cởi mở để lắng nghe rồi đón nhận làm u mê
tan biến thì dễ dàng chuyển hoá bạo động.
Biến cố Thiên An Môn là
bằng chứng cho hành xử bạo động của nhà chính trị. Giải quyết một vụ
biểu tình đâu cần phải dùng xe tăng hay súng đạn và muốn biểu tình không
xảy ra thì đừng làm gì để dẫn đến biểu tình. Trung Quốc có khả năng
giải quyết biểu tình bằng con đường bất bạo động, bằng đối thoại và bằng
lắng nghe thì bây giờ họ đâu phải khổ sở ngăn chặn các trang mạng, ngăn
cấm báo chí nói về sự kiện hay không tổ chức các buổi lễ tưởng niệm.
Hành vi bạo động chỉ nói nên sự bế tắc của con người, không dám đương
đầu với sự thật hoặc không đủ can đảm để thể hiện tính bất bạo động của
mình. Xe tăng chỉ là một đồ vật nhưng nó bị lợi dụng để làm chuyện bạo
động. Chỉ cần đối xử hoà nhã, con người có thể xóa bỏ hận thù ngay tức
khắc cho dù nó đã từng chất cao như núi.
Nhưng nếu đối xử bằng
đàn áp, trái núi kia phình to ra tưởng chừng không gì có thể tàn phá
nổi. Sự phản đối hay chỉ trích mang tính vô thường, mình tập nghe nhạc
êm dịu được thì cũng phải tập nghe nhạc không êm dịu. Lời chỉ trích nói
ra rồi bay đi theo gió, nó không đọng lại trên cành cây hay mặt đường.
Nhà chính trị nghe lời chỉ trích, chấp nhận nó và xem đó là điều kiện để
thay đổi và phát triển bản thân. Nếu Tây phương không chỉ trích, không
lên án, không phản đối thì Trung Quốc chắc vẫn sẽ không mở cửa nền kinh
tế, không bước ra thế giới và không phát triển mạnh mẽ như bây giờ. Biến
cố Thiên An Môn là bài học xương máu cho những ai chỉ biết sử dụng bạo
động và coi mạng người như cỏ rác. Vậy vấn đề bây giờ không phải giải
quyết các hậu quả của nó mà vấn đề là mỗi con người cần thực tập như thế
nào để không còn biến cố nào nữa, không còn cảnh đổ máu nào nữa. Việc
Hong Kong và Macau trở về với Trung Quốc đại lục một cách êm thấm và hoà
bình, thật là đẹp, đâu cần phải bạo động, đâu cần đến súng đạn hay xe
tăng.
Nhà chính trị rèn luyện cho mình tư duy bất bạo động sẽ đi
vào lòng dân chúng mau và lâu hơn. Con người trải qua không biết bao
nhiêu cuộc chiến tranh từ trong nước cũng như nước ngoài nên đừng tạo ra
cuộc chiến mới. Tư duy bất bạo động sẽ giúp các quốc gia hoà thuận với
nhau, cả bên trong lẫn bên ngoài. Đây là tính chất quan trọng của tư duy
chính trị, vượt thắng mọi sự sợ hãi, tham lam, ích kỷ và độc ác. Hành
vi tham nhũng được xem là kết quả của suy nghĩ bạo động trong khi hành
vi liêm khiết hay thực tập sự minh bạch là kết quả của suy nghĩ bất bạo
động. Nói tóm lại ứng xử bất bạo động áp dụng cho mọi đối tượng của
chính trị, mọi thành phần xã hội và mọi lúc mọi nơi. Ứng xử này không
đơn thuần sử dụng trong quân đội, ngoại giao, an ninh quốc gia mà còn
trong đời sống hàng ngày, đem vào giáo dục, phát triển kinh tế, văn hoá,
cộng đồng hay xây dựng các mối quan hệ. Văn hoá doanh nghiệp có nhắc
đến hành vi ứng xử và một số hành vi mang hơi hướm của tinh thần bất bạo
động nhưng thiết nghĩ tinh thần này đưa vào áp dụng chính trong doanh
nghiệp. Cũng vậy, chính trị lấy tinh thần bất bạo động làm giá trị nuôi
dưỡng hoà bình và phát triển văn hoá. Có thể gọi là văn hoá bất bạo
động. Đặt tên gì cũng được nhưng chỉ có thực tập mới cảm thấy an lành,
còn nói mà không làm thì mọi lời nói đều vô nghĩa.
Đ.L.T
Vườn hoa Phật giáo