Năm
1945, bà thành lập một trung tâm thiền nhỏ tại một vùng núi thuộc ngoại
ô Bangkok. Phật tử từ khắp nơi trên đất nước Thái Lan tụ về đó để nghe
bà giảng pháp, cho đến khi bà mất năm 1978.
Thuần khiết - Ảnh minh họa
Vào tháng 6-1973, Cộng đồng Khao Suan Luang làm lễ thượng thọ cho
Upasika Kee khi bà được 72 tuổi - một bước quan trọng trong một nền văn
hóa mà mỗi thế hệ là 12 năm - bằng cách cho in cuốn sách tập hợp những
lời trích ra từ các bài pháp của Upasika Kee. Dưới đây là bản trích dịch
từ tuyển tập đó.
Muốn tu tập, trước hết bạn phải là người yêu chân lý -
và bạn cần phải biết chịu đựng, kiên nhẫn để làm những gì bạn Muốn tu
tập, trước hết bạn phải là người yêu chân lý - và bạn cần phải biết chịu
đựng, kiên nhẫn để làm những gì bạn cho những uế nhiễm và tâm tham ái
của bạn giống như trước đó.
Khi không thực tập quán chiếu, là bạn đã tự tạo cho
bản thân bao khổ đau, đã tạo cho tha nhân bao khổ đau. Đây là những điều
mà chúng ta cần phải quán chiếu càng nhiều càng tốt. Nếu không, chúng
ta cứ muốn có thêm, có thêm nữa. Chúng ta không cố gắng buông bỏ, không
cố gắng gạt bỏ mọi chuyện qua một bên, không muốn hy sinh bất cứ thứ gì.
Chúng ta sẽ cứ tiếp tục gom góp thêm, vì càng có nhiều, ta càng muốn
nhiều hơn nữa.
Nếu bạn tham lam, bủn xỉn, thì dầu bạn có bao nhiêu
tiền của, Đức Phật vẫn coi bạn là người nghèo: nghèo các tài sản cao
thượng, nghèo các tài sản tâm linh. Dầu bạn có nhiều của cải vật chất
bên ngoài, khi bạn mất đi, tất cả đều sang qua tay người khác, tất cả
trở thành tài sản chung, chỉ có bản thân bạn bị bỏ rơi trong sự nghèo
nàn đức hạnh, nghèo giáo pháp.
Tâm không có mái nhà - tâm không có pháp làm nơi
nương tựa - phải chung sống với các uế nhiễm. Khi một uế nhiễm phát
khởi, tâm liền chạy theo nó. Khi uế nhiễm đó biến mất, thì một uế nhiễm
khác lại khởi lên và tâm lại chạy theo uế nhiễm này. Vì tâm không có nơi
nương tựa của riêng mình, nó phải chạy lăng xăng khắp chốn.
Tu tập để chấm dứt các uế nhiễm và khổ đau là một
hình thức tu tập cao cấp. Vì thế trước hết, bạn cần phải dọn dẹp, chuẩn
bị một cái nền, sắp xếp cho nó thứ tự. Chớ nghĩ rằng bạn có thể tu tập
mà không cần bất kỳ sự chuẩn bị nào. Nếu bạn sống vì dục lạc, thì bạn
chỉ luôn nghĩ đến việc làm thế nào để có thể thỏa mãn các ham muốn của
mình. Nếu bạn không phát triển tâm biết đủ, hay biết hổ thẹn từ lúc ban
đầu, thì càng về sau, bạn sẽ càng khó tu tập lên cao.
Quán chiếu là một phần thực hành quan trọng. Nếu bạn
không thực hành quán chiếu thì trí tuệ không thể phát sinh. Đức Phật dạy
chúng ta phải quán chiếu và thử nghiệm sự vật đến mức độ mà chúng ta có
thể tự mình thấy rõ ràng như thế. Chỉ đến khi đó chúng ta mới có sự
nương trú đích thực. Đức Phật chẳng bao giờ dạy ta nương trú vào những
thứ mà bản thân ta không thể nhìn thấy hay thực hành.
Nếu bạn thực sự muốn thoát khỏi khổ đau, thì bạn phải
thực sự thực hành, phải có nỗ lực chân chánh. Bạn phải tập buông bỏ,
bắt đầu với những thứ ở bên ngoài và dần đi vào bên trong. Bạn phải tự
giải thoát mình khỏi những ảo tưởng do các dục lạc quyến rũ tạo ra.
Điều quan trọng trong việc buông xả là bạn phải thấy
được mặt tiêu cực của những gì bạn buông xả. Chỉ khi đó bạn mới có thể
thực sự buông xả một lần và mãi mãi. Nếu bạn không thấy được sự tiêu
cực, thì bạn vẫn bám víu và tiếc nuối, dù là đã buông xả.
Nếu bạn muốn buông xả điều gì đó, bạn phải thấy được
mặt tiêu cực của nó. Nếu bạn chỉ tự nhủ mình: "Hãy buông xả, hãy buông
xả", thì tâm bạn sẽ không dễ dàng nghe theo. Bạn phải thực sự nhìn thấy
mối hiểm họa trong cái mà bạn đang bám víu vào, sau đó thì tâm sẽ tự
buông xả vào lúc thích hợp. Cũng như khi chạm vào lửa, khi cảm thấy
nóng, thì bạn tự động rút tay ra và chẳng bao giờ chạm vào nó nữa.
Rất khó nhận ra được những mặt tiêu cực của sự đam mê
dục lạc, và càng khó hơn đối với những thứ vi tế hơn, như là cảm giác
về ngã.
Lúc mới bắt đầu tu tập, bạn phải rèn luyện cách nào
để kiềm chế lời nói và hành động của mình - tiêu chuẩn của đức hạnh - để
bạn có thể giữ cho lời nói và hành động của mình ở mức độ bình thường,
điềm tĩnh và có kiểm soát. Nhờ đó, tâm sẽ không chạy theo uy lực của các
uế nhiễm thô tháo. Khi sân giận, hung bạo sắp phát khởi, thì trước hết
phải dừng chúng lại bằng sức mạnh của kham nhẫn. Sau khi bạn đã có thể
tập kham nhẫn một thời gian, thì nội tâm của bạn sẽ đạt được sức mạnh mà
nó cần để phát triển sự cảm nhận về đúng, sai, và qua đó bạn sẽ nhìn ra
được giá trị của sự kham nhẫn. Đó thực sự là một điều tuyệt vời!
Khi bạn hành thiện, hãy để cái thiện đó hòa đồng với
thiên nhiên. Đừng bám vào ý nghĩ rằng bạn tốt. Nếu bạn bám víu vào ý
nghĩ rằng bạn là người tốt, nó sẽ khiến rất nhiều thứ chấp khác phát
khởi.
Khi tâm không tự ái hay ngã mạn bị khiển trách, nó sẽ
co mình lại giống như một con bò bị đánh bằng gậy. Cảm giác về ngã sẽ
biến mất ngay trước mắt bạn. Một con bò được huấn luyện tốt, dầu thấy
bóng của cây roi vẫn đứng yên và tự tại, sẵn sàng hoàn thành những gì nó
đã được chỉ dạy. Một thiền sinh nếu có thể giảm thiểu ngã mạn và tự ái
thì chắc chắn là người đó sẽ tiến bộ và sẽ không có gì đủ sức mạnh để
trì kéo tâm người đó xuống. Tâm sẽ được yên tĩnh và trống không - thoát
khỏi bất cứ mọi sự bám víu vào "tôi" hay "cái của tôi". Đó là cách tâm
phát triển để trở nên trống không.
Nếu bạn là loại người cởi mở, chân thật, bạn sẽ thấy
cánh cửa để loại bỏ khổ đau và uế nhiễm ngay khi bạn đang chân thật với
bản thân, ngay khi bạn tỉnh giác. Bạn không cần phải đi giải thích pháp
cao siêu với bất cứ ai. Tất cả những gì bạn cần là sự chân thật ở một
mức độ bình thường với bản thân về khổ đau và những lỗi lầm trong hành
động của bạn, để bạn có thể dừng chúng lại, để bạn có thể phát triển sự
cảm nhận về lòng hối hận, cảm giác hổ thẹn. Điều đó còn tốt hơn là nói
về những pháp cao siêu, nhưng rồi thì cứ tỏ ra bất cần, dễ dãi và không
biết hổ thẹn.
Khi thực sự quán chiếu, bạn sẽ nhận ra tất cả sự
phóng dật của mình. Dầu bạn có hiểu biết về giáo lý của Đức Phật và có
thể giảng giải chúng đúng đi nữa, thì tâm trí bạn vẫn phóng dật. Thực
ra, những người biết nhiều về pháp và thường khoe khoang về sự hiểu biết
của họ, có thể còn phóng dật, vô tâm hơn những người chỉ biết chút ít
Phật pháp. Những người chưa từng đọc sách Phật thường có khuynh hướng
chú tâm hơn vì họ khiêm cung hơn và biết rằng họ cần phải đọc chính tâm
của mình. Trong khi những người đã đọc nhiều sách hay đã nghe nhiều bài
pháp thường tỏ ra dễ dãi. Do đó họ trở nên lơ là, và bất kính đối với
Phật pháp.
Chúng ta cần phải biết làm thế nào để sử dụng tâm
chánh niệm tỉnh giác của mình, để luôn nhìn vào nội tâm, vì không có ai
khác có thể biết hay nhìn thấy được những điều này thay cho chúng ta.
Chúng ta phải tự mình biết lấy.
Khi một vật thể yếu ớt và lỏng lẻo, thì nó chảy. Khi
cứng chắc, thì nó không chảy. Khi tâm yếu đuối, thiếu sức mạnh, thì nó
luôn sẵn sàng để chảy đi như nước. Nhưng khi tâm đầy chánh niệm và sáng
suốt, khi nó vững chãi và chân chánh trong nỗ lực của mình, nó có thể
chống cự dòng chảy của uế nhiễm.
Khi bạn mới bắt đầu hành thiền, thì cũng giống như
bạn đang bắt một con khỉ để xích lại một chỗ. Lúc đầu khi mới bị cột
lại, nó sẽ vùng vẫy với tất cả sức lực để chạy thoát. Tương tự, khi tâm
mới bắt đầu bị cột vào đối tượng thiền quán, thì nó không thích điều đó.
Nó sẽ vùng vẫy nhiều hơn bình thường, khiến ta cảm thấy mỏi mệt và chán
nản. Vì thế ở giai đoạn bắt đầu, chúng ta chỉ cần sử dụng sự kham nhẫn
của mình để chống lại khuynh hướng muốn bỏ ngang để chạy theo những đối
tượng khác của tâm. Với thời gian, tâm sẽ dần dần được kiềm chế.
Bạn muốn tâm yên tĩnh nhưng nó không yên. Vậy thì bạn
phải làm gì, bạn phải chú tâm vào điều gì, biết điều gì, để nhìn thấy
sự phát khởi và hoại diệt của các pháp? Hãy cố gắng quán sát kỹ càng,
chắc chắn rồi chính bạn sẽ hiểu, vì ở đây không có điều gì là bí mật hay
bị che giấu cả. Nó là một cái gì đó mà chính bạn sẽ nhìn thấy những
nguyên tắc căn bản của nó.
Chúng ta có thể làm gì để cho tâm không phóng dật
theo các định kiến hay vọng tưởng của nó? Chúng ta phải đặt sự chú tâm
vào một đối tượng nào đó, vì nếu tâm không trụ vào một đối tượng nào đó,
thì nó sẽ lang thang để tìm biết những thứ khác, những vấn đề khác. Đó
là lý do tại sao chúng ta thực hành đặt sự chú tâm vào thân, hay vào hơi
thở, đem hơi thở làm cái trụ để cột con khỉ tâm của mình vào đó. Nói
cách khác, chúng ta dùng chánh niệm để giữ tâm trụ vào hơi thở. Đó là
bước đầu tiên trong pháp hành.
Rèn luyện để tâm trụ vào hơi thở là điều chúng ta
phải liên tục thực hiện với mỗi hơi thở vào - ra, trong mọi tư thế -
ngồi, đứng, đi hay nằm. Bất cứ bạn đang làm gì, hãy chú tâm vào hơi thở.
Nếu muốn, có thể bạn không cần chú tâm vào bất cứ thứ gì khác ngoài sự
cảm nhận về hơi thở, không cần phải xác định là nó dài hay ngắn. Chỉ cần
thở bình thường. Đừng gò ép hơi thở, đừng giữ hơi thở hay ngồi với thân
quá căng. Ngồi thẳng và hướng về phía trước một cách thoải mái. Nếu bạn
sắp quay sang trái, hãy chắc chắn rằng bạn vẫn chú tâm vào hơi thở khi
bạn quay. Nếu bạn quay qua phải, cũng chú tâm vào hơi thở khi bạn quay
người.
Bạn muốn giữ tư thế nào là tùy bạn, nhưng phải luôn
chú tâm vào hơi thở. Nếu sự chú tâm bị gián đoạn, hãy đem nó trở về với
hơi thở. Bất cứ bạn đang làm gì trong lúc này, hãy quán sát hơi thở với
mỗi hơi thở vào - ra thì bạn sẽ phát triển chánh niệm và tỉnh giác - tự
nhận thức về thân - đồng thời bạn cũng ý thức đến hơi thở.
Khi đi, bạn không cần phải chú ý đến những bước chân.
Hãy chú tâm vào hơi thở và để bàn chân tự bước tới. Hãy để mỗi bộ phận
của thân thể vận hành theo nhịp độ riêng của nó. Bạn chỉ cần chú tâm vào
hơi thở mà vẫn ý thức được toàn thân.
Dầu mắt đang nhìn cảnh vật hay tai đang lắng nghe âm
thanh, hãy vẫn chú tâm vào hơi thở. Khi bạn nhìn một quang cảnh, hãy
chắc chắn rằng cái biết về hơi thở nằm dưới cái nhìn đó. Khi bạn lắng
nghe một âm thanh, hãy chắc chắn rằng cái biết về hơi thở tiềm tàng
trong cái nghe. Hơi thở là phương tiện để làm cho tâm tĩnh lặng, vì thế
trước hết bạn phải luyện tập hơi thở. Không cần phải vội vã mong được
những kết quả tốt hơn. Hãy luyện tâm để nó ở trong vòng kiềm chế của
chánh niệm liên tục, suốt ngày đêm - đến điểm mà tâm không còn để sự chú
ý của nó bị gián đoạn. Càng lúc nó càng trụ lâu hơn trên hơi thở, chú
tâm vào cái biết hơi thở liên tục và rồi mọi thứ khác sẽ tự động dừng
lại: suy tư dừng lại, nói năng dừng lại. Bất cứ công việc gì bạn phải
làm, bạn vẫn làm, đồng thời bạn vẫn để tâm vào hơi thở trong từng giây
phút. Nếu có bất cứ sự gián đoạn nào, bạn sẽ lại trở về với cái biết hơi
thở một lần nữa. Bạn không cần phải suy nghĩ về bất cứ điều gì khác.
Hãy ý thức đến hơi thở khi bạn ý thức tâm bình thường.
Khi tâm có thể duy trì nhịp độ của nó một cách bình
thường, bạn có thể quán sát hơi thở và nhận ra rằng nó cũng bình thường.
Khi mức độ bình thường của chúng cân bằng, bạn chú tâm vào cái biết
rằng hơi thở đơn giản chỉ là một hiện tượng tự nhiên - thuộc yếu tố gió.
Thân là tổng hợp của bốn yếu tố: đất, nước, gió, và lửa. Ở đây chúng ta
chú tâm vào yếu tố gió. Yếu tố gió là một hiện tượng tự nhiên không
phải là "ta" hay "của ta". Lúc đó tâm bình thường, không suy tư hay vọng
tưởng bất cứ điều gì, không khuấy động sự việc lên. Khi ấy nó cũng là
một hiện tượng tự nhiên, đơn giản và thuần khiết. Nếu tâm không dính mắc
vào bất cứ điều gì khác, nếu nó không bị thiêu đốt bởi các uế nhiễm,
thì nó có thể duy trì sự tĩnh lặng, bình ổn.
Khi bạn duy trì được sự chú tâm vào hơi thở trong mọi
tư thế, đó là một phương tiện để ngăn cản tâm không chạy theo tư tưởng
và đặt tên chúng. Bạn phải cố gắng luyện tâm trụ vào hơi thở trong mọi
tư thế, đó là cách giúp bạn hiểu tâm giống như thế nào khi nó có được
hơi thở chánh niệm như là nơi nương trú của nó.
Trụ vào hơi thở giúp tâm trở nên bình lặng hơn bất cứ
phương pháp nào khác - mà nó cũng không đòi hỏi sức lực. Chúng ta chỉ
cần thở một cách bình thường. Nếu bạn để hơi thở vào - ra mạnh mẽ, nó sẽ
giúp cho năng lực của hơi thở và sự lưu thông của máu đi khắp châu
thân. Nếu bạn thở thật sâu để các cơ bụng thư giãn, thì nó sẽ giúp bạn
tránh bị táo bón.
Khi bạn rèn luyện hơi thở, đó là một hoạt động của cả
thân và tâm, và với cách đó mọi thứ sẽ được lắng dịu một cách tự nhiên,
dễ dàng hơn là khi chúng ta cố gắng để lắng đọng mọi thứ bằng sức lực
hay đe dọa. Bạn có đe dọa tâm đến thế nào, nó cũng sẽ không đầu hàng. Nó
sẽ chạy tứ tán. Vì thế ta nên luyện tâm theo nhịp độ tự nhiên - vì suy
cho cùng, hơi thở cũng là một yếu tố, một khía cạnh của tự nhiên. Dầu ta
có ý thức về điều đó hay không, thì hơi thở cũng ở cùng với thiên nhiên
của nó. Ngược lại, chỉ khi nào chú tâm đến, ta mới ý thức về điều đó.
Thân là một phần của tự nhiên. Tâm cũng là một phần của tự nhiên. Khi
chúng được huân tập đúng cách, thì bạn không còn phải giải quyết nhiều
vấn đề nữa. Sự luân chuyển của máu và năng lượng của hơi thở trong thân
sẽ tốt cho các dây thần kinh của ta. Nếu ta rèn luyện chánh niệm và tỉnh
giác để cảm nhận toàn thân, đồng thời ta cũng ý thức đến hơi thở, thì
hơi thở sẽ ra - vào không cần cố sức.
Nếu bạn ngồi thiền một thời gian dài, sự rèn luyện
này sẽ giúp làm cho máu và năng lượng hơi thở chảy một cách tự nhiên.
Bạn không cần phải điều khiển hơi thở hay giữ nó lại. Khi bạn đặt chân
và tay trong tư thế tọa thiền thì đừng làm cho chúng căng thẳng. Nếu bạn
có thể thư giãn chúng để cho máu và năng lượng của hơi thở có thể chảy
dễ dàng thì điều đó rất ích lợi.
Giữ vững chánh niệm vào hơi thở thích hợp cho tất cả
mọi thứ - thích hợp cho thân, thích hợp cho tâm. Trước khi đạt được giác
ngộ, khi vẫn còn là vị Bồ tát, Đức Phật thường chánh niệm về hơi thở
nhiều hơn bất cứ phương pháp nào khác, xem đó là nơi nương trú của tâm
Ngài. Vì thế, khi bạn thực hành điều đó, bạn cũng sẽ có chánh niệm về
hơi thở làm nơi nương trú của tâm. Bằng cách đó tâm không chạy lang
thang theo vọng tưởng, để rồi bị chúng kích động. Bạn cần phải kiềm chế
tâm, giữ cho nó yên. Ngay khi có bất cứ điều gì khởi lên, hãy tập trung
vào hơi thở. Nếu ngay từ đầu, bạn đã cố gắng trụ ngay chính nơi tâm,
điều đó có thể quá khó để bạn kiểm soát, nếu bạn chưa vững vàng.
Nếu bạn muốn trụ ngay nơi tâm, điều đó cũng tốt thôi,
nhưng bạn phải ý thức về nó với mỗi hơi thở vào - ra. Hãy giữ cho sự
tỉnh giác của bạn liên tục trong một thời gian dài.
Hãy thực hành điều này với tất cả mọi tư thế và xem
kết quả gì sẽ phát sinh. Lúc đầu bạn phải tổng hợp tất cả các nguyên do -
nói cách khác, bạn cần phải nỗ lực để nhìn và biết cho đúng. Còn việc
buông bỏ, điều đó sẽ đến sau này.
Đức Phật đã so sánh việc rèn luyện tâm với việc giữ
một con chim trong tay. Tâm giống như một chú chim nhỏ, và vấn đề là làm
sao để giữ cho nó không bay đi. Nếu nắm quá chặt, thì nó sẽ chết trong
tay bạn. Nếu nắm quá lỏng thì chú chim nhỏ sẽ vuột khỏi bàn tay bạn. Vậy
bạn phải nắm giữ nó như thế nào để nó không chết mà cũng không bay đi
mất? Việc luyện tâm của bạn cũng giống như thế, sao cho nó không quá
căng thẳng, mà cũng không quá dễ duôi, chỉ vừa đúng.
Có nhiều điều bạn cần biết trong việc rèn luyện tâm,
và bạn phải làm đúng theo như thế. Về phương diện cơ thể, bạn phải thay
đổi tư thế làm sao cho nó cân bằng và vừa đúng để tâm có thể ở mức bình
thường, để nó có thể ở một mức độ tĩnh lặng hay trống không tự nhiên một
cách liên tục.
Tập thể dục cũng cần thiết. Ngay chính các vị du già
thực hành nhiếp tâm cao cũng phải vận động cơ thể bằng cách co kéo, uốn
lượn nó trong nhiều tư thế khác nhau. Chúng ta không cần phải cực đoan
như họ, nhưng chúng ta có thể tập vừa đủ để tâm có thể duy trì được sự
tĩnh lặng của nó một cách tự nhiên, trong một cung cách mà nó có thể
quán sát những hiện tượng tâm sinh lý và coi chúng như vô ngã, vô thường
và khổ.
Nếu bạn o ép tâm quá nhiều, nó sẽ chết giống như chú
chim bị nắm quá chặt. Nói cách khác, nó sẽ trở nên đờ đẫn, vô cảm và sẽ
chỉ đông cứng trong sự tĩnh lặng mà không có sự quán chiếu để xem vô
thường, khổ và vô ngã là như thế nào.
Sự tu tập của chúng ta là làm cho tâm đủ tĩnh lặng để
có thể quán chiếu về vô thường, khổ và vô ngã. Đó là mục đích của việc
tu tập, quán chiếu của ta, và nó giúp cho sự tu tập trở nên dễ dàng. Còn
về việc thay đổi thế ngồi hay vận động, tập thể dục, chúng ta làm những
việc này với tâm buông bỏ.
Khi bạn tu tập ở nơi hoàn toàn vắng vẻ, bạn cần phải
vận động thân thể. Nếu bạn chỉ ngồi và nằm, sự luân chuyển của máu và
năng lượng hơi thở sẽ trở nên bất bình thường.
Upasika Kee Nanayon (Lý Thu Linh dịch)