Đã buông thì chánh hay tà không còn kẹt vào.
Buông tất cả chánh tà, mình không còn thấy cái gì gọi là chánh cái gì
gọi là tà, chỉ có thực tại hiện tiền.
Buông tất cả sẽ được tất cả. Buông tất cả không tĩnh lặng, mình sẽ
được tất cả tĩnh lặng. Mọi thứ vốn tĩnh lặng thì có gì gọi là không tĩnh
lặng. Chẳng qua mình buông những thứ màu mè làm cho tĩnh lặng bị biến
chất. Tất cả ý niệm được buông, đâu là hạnh phúc, đâu là khổ đau. Sự cầu
thị hạnh phúc khiến mình chạy đi tìm, tìm hoài không thấy, chỉ thấy khổ
đau. Không chạy tìm hạnh phúc thì sẽ không thấy khổ đau, mà không có
khổ đau tức là đang có hạnh phúc.
Khổ đau tự nhiên tới cũng tự nhiên đi. Hạnh phúc tự nhiên tới cũng tự
nhiên đi. Hạnh phúc và khổ đau vô thường nên không cầu không níu kéo.
Điều được cho là hạnh phúc vì phù hợp với tiêu chuẩn của mình. Điều được
cho là khổ đau vì không phù hợp với tiêu chuẩn của mình. Người thích ăn
sầu riêng nên có người mời thì thích lắm, hạnh phúc lắm. Người không
thích ăn sầu riêng nên có người mời thì không thích lắm, thậm chí bực
bội, thấy khổ lắm.
Vậy cái gì gọi là thích hay không thích? Trái sầu riêng kia đâu có bắt
mình thích hay không thích, tất cả đều do ý niệm mình ban bố ra. Buông
bỏ tất cả ý niệm, ham muốn, phân biệt, chấp trước, mình không còn kẹt gì
nữa, mình sẽ trở nên ung dung tự tại trước thăng trầm của thế cuộc, của
hoàn cảnh, của ứng xử thế gian.
Vậy mình được cái gì khi buông tất cả như thế? Không phải mình có an
lạc, có thảnh thơi, có tình thương lớn, có hạnh phúc vững bền hay không.
Hạnh phúc vững bền chính là sự tầm cầu tất cả chư Phật đều mong mỏi
chúng sinh thực tập. Buông tất cả nhưng có thấy gì được buông đâu, chẳng
qua chỉ dừng lại cái suy nghĩ lung tung, dừng lại lời nói lung tung và
dừng lại hành động lung tung.
Được tất cả nhưng có gì được đâu, chẳng qua phát khởi suy nghĩ yêu thương,
lời nói yêu thương và hành động yêu thương. Người được yêu thương có
thể vẫn còn cô đơn nhưng người biết yêu thương không bao giờ cô đơn vì
có nhiều bạn bè, có nhiều gia đình và có nhiều hạnh phúc. Cái tất cả ở
đây không phải thứ cầm nắm được. Không có gì vì đã có tất cả rồi. Đâu
còn gì nằm ngoài cái mình đang có.
Mình là mây, là bầu trời, là chim, là chiếc lá, là tu sĩ, là ba mẹ, là
con cái, là bạn bè, là đồng nghiệp. Mình là tất cả nên còn gì phải cầu
mong. Mình là hạnh phúc, là khổ đau, là buồn vui, là an lạc, thảnh thơi,
là giác ngộ. Vậy mình còn tìm kiếm cái gì nữa. Mình đã có tất cả đấy
thôi.
L.N (t/h)
http://www.nguoiduatin.vn/khong-chay-tim-hanh-phuc-thi-se-khong-thay-kho-dau-a117821.html