Sư Chất nghe thế không chịu tin,
lại đi tìm một ông thầy tướng số khác, cao tay ấn hơn, nhiều kinh
nghiệm hơn xin bốc quẻ. Lạ thay, vị thầy tướng này vốn được mọi người
tôn kính và khen ngợi là bói linh như thần, lại cũng làm cho Sư Chất
thất vọng.
Sư Chất đi về mà lòng phiền muộn, bỗng sực nhớ đến bậc đại thánh Thích Ca Mâu Ni, tự nghĩ:
- Đức Phật là giáo chủ của trời và người, là bậc Nhất thiết trí, không
có gì là Ngài không biết, không có gì là Ngài không hiểu, tại sao ta lại
không đến gặp Ngài xin chỉ giáo?
Nghĩ đến đây ông bèn nhắm hướng Kỳ Viên tinh xá mà đi. Cung kính đảnh lễ Đức Phật xong, ông chắp tay bạch :
- Bạch Đức Thế Tôn đại bi, xin Ngài thương xót chúng sinh ngu si mà chỉ
giáo: con có chút ưu tư, năm nay đã hơn 40 mà chưa có đứa con trai nối
dõi, đó là do nhân duyên gì, cúi xin Đức Phật khai thị.
Đức Phật trả lời:
- Không lâu nữa ông sẽ có một đứa con trai, vừa có phúc lại vừa có đức, chỉ có điều là khi nó vừa lớn nó sẽ xin xuất gia.
Nghe tin này Sư Chất rất đỗi vui mừng, thành tâm đảnh lễ chân Phật, rồi thỉnh cầu:
- Cầu xin Thế Tôn và chư tăng cho phép chúng con được cúng dường vào
trưa mai, để chúng con được kết thêm thiện duyên và trồng chủng tử vào
ruộng phước của Như Lai.
Đức Phật nhận lời rồi, Sư Chất hoan hỉ quay về chuẩn bị đàn trai. Hôm
sau ông dẫn đầu gia nhân, chân thành cúng dường những món ăn thức uống
ngon lành đẹp mắt nhất.
Đức Phật nhận cúng dường xong, thuyết một thời pháp rồi dẫn đầu tăng
chúng quay về tinh xá. Đi được nửa đường, Đức Phật và tăng chúng ngồi
dưới một gốc cây bên bờ sông nghỉ ngơi. Bỗng từ trên cây, một con khỉ
nhẩy xuống xin mượn bình bát của Đức Phật. Nó ôm bình bát chạy đi thật
xa rồi quay về, trong bình bát chứa đầy mật ngọt. Nó dùng hai tay kính
cẩn dâng bình bát lên Đức Phật, Ngài nhận lấy và chia cho chư tăng dùng
để con khỉ được nhiều phúc đức. Con khỉ thấy thế mừng rỡ nhẩy nhót.
Không lâu sau nó đến ngày tận số, đầu thai làm người, sinh vào nhà của Sư Chất.
Lúc nó sinh ra, trong nhà phàm có vật dụng gì có thể chứa đựng thức ăn,
thì vật dụng ấy bỗng đầy ắp mật và đường. Vợ chồng Sư Chất thấy điều
quái dị, bèn do nhân duyên này đặt tên con là Mật Thắng.
Thời gian vùn vụt trôi mau như tên bắn, hơn mười năm trôi qua như trong
nháy mắt, Mật Thắng nay đã lớn khôn. Chú bé chán ngán chuyện thế tục,
xin phép cha mẹ cho mình được xuất gia, cha mẹ hết sức vui mừng mà trả
lời:
- Lúc con chưa ra đời, Đức Phật đã biết sẽ có ngày hôm nay. Bây giờ con
muốn xuất gia, cha mẹ rất hoan hỉ. Không bao giờ cha mẹ ngăn chận con
một cách vô lý.
Được cha mẹ hoan hỉ cho phép rồi, Mật Thắng đến Kỳ Viên tinh xá xin xuất
gia với Đức Phật. Nhờ có tiền duyên, Mật Thắng chứng quả rất mau.
Một hôm, thầy đang trên đường đi độ hóa với các bạn đồng tu, cảm thấy
vừa nóng vừa khát lạ thường, ai nấy đều ao ước có một cái gì uống. Tỳ
kheo Mật Thắng bèn cầm bát tung lên trời rồi sau đó dùng hai tay tiếp
lấy bát trở về. Bấy giờ trong bát đựng đầy mật ngọt, Mật Thắng bèn chia
cho chúng tăng giải khát.
Về tới tinh xá, một vị tỳ kheo đi tìm Đức Phật xin thỉnh giáo:
- Trong quá khứ tỳ kheo Mật Thắng đã tu được phúc đức gì mà bây giờ bất cứ lúc nào, ở đâu cũng có thể có đường và mật?
Đức Phật trả lời:
- Các ông có nhớ có một lần lâu lắm rồi, có một con khỉ đem mật ngọt đến
cúng dường Như Lai và chúng tăng không? Nhờ bố thí với thiện tâm, chết
rồi nó được sinh ra làm người và nhờ nó chân thành cúng mật ngọt cho
Phật nên kiếp này nó có thể được mật bất cứ lúc nào và ở đâu.
Đức Phật nói xong, vị tỳ kheo nọ hỏi tiếp:
- Bạch Thế Tôn! Thế thì tiền kiếp Mật Thắng do nhân duyên gì mà bị đọa xuống làm khỉ?
Lúc ấy xung quanh Đức Phật có rất nhiều đệ tử vân tập, Ngài nhìn họ một lúc rồi đáp:
- Thầy ấy bị đọa xuống làm khỉ là do một nhân duyên xẩy ra cách đây 500
kiếp trước, thời Ca Diếp Như Lai còn tại thế. Lúc đó có một vị tỳ kheo
trẻ tuổi, tình cờ thấy một vị tỳ kheo khác đang băng qua một con suối
nhỏ, vị trẻ tuổi bèn cười chế nhạo, bảo là dáng điệu của vị tỳ kheo kia
giống hệt như con khỉ. Vị tỳ kheo trẻ tuổi đã phạm tội ác khẩu nên bị
đọa xuống làm khỉ, nhưng sau đó thầy ấy biết lỗi lầm của mình, đến xin
sám hối với vị tỳ kheo mà mình đã chế nhạo. Nhờ thắng duyên ấy mà kiếp
này mới được gặp Phật và được Phật độ, chứng quả A La Hán một cách mau
chóng.
Nghe đức Phật giảng xong, các vị tỳ kheo đều nhận ra rằng một câu nói ác
cũng có thể chiêu cảm nghiệp khổ, vì thế không còn ai dám ác khẩu, ngay
cả đến một câu nói đùa cũng không dám nói.
Bởi vì nhân quả không nhường bất cứ một người nào.
(Sưu tầm)