1. Thứ nhất, đặc điểm của
Phật Giáo là “In như sự thật”:
Lý thuyết, phương pháp cùng kết qủa đều hợp lý, đều như thật. Phật Giáo không
chen chủ quan của mình vào trước hay trong khi suy nghiệm sự thật, và chân lý
của đạo Phật là lời kết luận sau sự suy nghiệm chung thực ấy. Đạo Phật chỉ thấy
và chỉ nói những sự thật mà sự vật có, không thêm không bớt. Đạo Phật, nhân đó,
cấm đoán những tín ngưỡng và những hành động không phát sinh từ sự hiểu biết như
thật, luôn theo, đạo Phật không công nhận những kết qủa của tín ngưỡng mê mờ,
hành động manh động là hợp lý. Cho nên đạo Phật cũng gọi là Đạo Như Thật.
2. Đặc điểm thứ hai là “tôn trọng sự sống”.
Không sát sanh, ăn chay, là những điều tượng trưng cụ thể cho đặc điểm ấy. Đạo
Phật xem sự sống trên tất cả. Hết thảy cái gì gọi là có giá trị là phải bảo vệ
sự sống ấy. Giết sự sống để nuôi sự sống là mê muội mà vì tham sống nên hại sự
sống cũng là vô minh. Cho nên tôn trọng sự sống không những bằng cách giúp nhau
để sống còn, mà còn có khi phải hy sinh sự sống để bảo vệ sự sống, nghĩa là có
khi tiêu cực như ăn chay để cứu muôn loài, có khi tích cực như “thay khổ cho
chúng sanh” để cứu vạn loại. Đạo Phật đặc biệt chú trọng và nêu cao chủ nghĩa
lợi tha, nhưng chữ lợi ấy là phải hướng về mục đích tôn trọng sự sống.
3. Đặc điểm thứ ba của đạo Phật là chỉ thừa nhận sự “tương
quan sinh tồn”. Đạo Phật dạy cho người ta thấy ở đời phải tự lập
chứ không thể biệt lập. Phật tử không thấy, không tạo nên một đối phương. Vũ trụ
là một lò tương quan; không có gì là trung tâm, không có gì là phụ thuộc, hay là
ngược lại. Bởi thế cho nên phân ly là tự tạo một ung nhọt, mà chiến đấu (theo
nghĩa hẹp) chỉ là tương đối. Chiến đấu phải là một hành động vì bảo vệ sự sinh
tồn mà bất đắc dĩ phải áp dụng trong trường hợp bất đắc dĩ. Nếu biến sự bất đắc
dĩ ấy thành sự tuyệt đối cần thiết trong mọi trường hợp, thì chiến đấu sẽ trở
thành chiến tranh.
4. Đặc điểm thứ tư của đạo Phật là xác nhận “người
là trung tâm điểm của xã hội loài người”. Đạo Phật không nói duy
tâm, không nói duy vật, mà tất cả đều do người phát sinh và đều phát sinh vì
người. Kết luận này thật tế ở đâu cũng rõ rệt cả. Trên thế giới loài người này
không có gì tự nhiên sinh ra hay từ hư không rơi xuống, mà đều do năng lực hoạt
động của con người tạo thành. Năng lực hoạt động của con người tạo tác chi phối
tất cả. Tất cả khổ hay vui, tiến hóa hay thoái hóa, là đều do con người dã man
hay văn minh. Người là chuá tể của xã hội loài người, xã hội loài người không
thể có chúa trời thứ hai.
5. Đặc điểm thứ năm là đạo Phật chú trọng “đối
trị tâm bịnh con người trước hết”. Lý do rất dễ hiểu. Con người
là trung tâm điểm của xã hội loài người, xã hội ấy tiến hoá hay thoái hóa là
hoàn toàn do hoạt động con người chi phối; mà hoạt động con người lại do tâm trí
con người chủ đạo, vậy xã hội là phản ảnh trung thành của tâm trí con người. Cho
nên muốn cải tạo xã hội, căn bản là phải cải tạo con người, cải tạo tâm bịnh con
người. Tâm bịnh con người nếu còn độc tài, tham lam, thì xã hội loài người là
địa ngục; tâm bịnh con người được đối trị rồi thì hoạt động con người rất sáng
suốt mà xã hội con người, kết qủa của hoạt động ấy, cũng rất cực lạc.
6. Đặc điểm thứ sáu, mục đích đạo Phật là “đào
luyện con người thành bi, trí, dũng”. Bi là tôn trọng quyền sống
của người khác. Trí là hành động sáng suốt lợi lạc. Dũng là quyết tâm qủa cảm
hành động. Dũng không có bi và trí thì sẽ thành tàn ác và manh động. Trí không
có bi và dũng thì sẽ thành gian xảo và mộng tưởng. Bi không có trí và dũng sẽ
thành tình cảm và nhút nhát. Bi là tư cách tiến hóa, trí là trí thức tiến hoá,
dũng là năng lực tiến hoá. Con người như thế là con người mới, căn bản của xã
hội mới.
7. Đặc điểm thứ bảy của đạo Phật là “kiến
thiết một xã hội mới” mà căn bản là con người mới. Cho nên tranh
đấu cho xã hội mới ấy, trở lại vấn đề, là phải chiến thắng chính mình trước hết.
Con người tự chiến thắng con người, nghĩa là cái “nhân cũ” (bóc lột, đàn áp, độc
tài, xâm lược) không còn nữa, thì kết qủa được cái “qủa mới” là một xã hội mới.
Trong xã hội ấy, quyền sống tuyệt đối bình đẳng như sự sống: bình đẳng trong
nhiệm vụ, bình đẳng trong hưởng thụ.
8. Đặc điểm thứ tám của đạo Phật là “tiến
lên vô thượng giác”. Đào luyện một con người mới, kiến thiết một
xã hội mới rồi, không phải mục đích của đạo Phật cứu cánh ở đó. Cao xa, đạo Phật
còn hướng dẫn con người tiến dần lên chóp đỉnh của sự tiến hoá là địa vị vô
thượng giác, địa vị vô minh toàn diệt, trí tuệ toàn giác, địa vị Phật đà.
9. Đặc điểm thứ chín là đạo Phật dạy phải “tự
lực giải thoát”. Đấy là một tinh thần tuyệt đối cần thiết. Đức
Phật chỉ là một đạo sư dẫn đạo con đường sáng cho chúng ta. Còn chúng ta phải tự
thắp đuốc trí tuệ của mình mà soi đường, phải tự động cặp chân năng lực của mình
mà đi. Con người mới là phải tự rèn luyện; xã hội mới là phải tự kiến thiết; vô
thượng giác là phải tự tu, tự chứng. Tự lực giảì thóat là con đường duy nhất của
mười phương các đức Phật Bồ-Tát. An lạc không phải cầu xin, trí giác không do
cầu hồ. Một điều nữa, nước trong bản chất là nước đục, hoa sen không mọc trên
cát vàng, cho nên người đạo Phật phải tự lực giải thoát ngay trong cảnh giới đau
khổ mê muội. Lánh ngoài thế gian đau khổ để tìm giác ngộ, thì kinh dạy, đó là đi
tìm sừng con thỏ. Phật tử không có đứng vào hàng ngũ thông minh mà phải hướng
về lớp người ngu dốt dìu dắt họ. Hoa Đàm muôn thưở người ta chỉ tìm thấy trong
ao bùn, tuệ giác vô thượng chỉ có bởi chúng sanh.
10. Đặc điểm thứ mười của đạo Phật là “hiện
chứng thể nghiệm”. Đức Phật chỉ hướng dẫn chúng ta, chứ chân lý
không phải là thứ đem quay phim cho người thấy được. Đức Phật là đạo sư, nhưng
trí giác không phải là thứ ai dạy khôn cho ai. Cho nên đối với chân lý tối cao,
ta phải tự lực thể nghiệm. Sự tự lực thể nghiệm ấy, không những áp dụng với tinh
thần tự lực giải thóat mà thôi, mà còn đặc biệt chú ý đến sự hiện chứng. Thế nào
gọi là sự hiện chứng? Ví dụ con đường đi đến Mai thôn có mười đoạn. Người đi
không ham, không thể ham nhảy vọt đến Mai thôn mà không qua mười đọan đường, mà
phải đi từng bước, bước từng đọan, được một đọan là đến Mai thôn một đọan. Con
đường vô thượng giác cũng vậy, nương theo lời Phật chỉ dẫn, ta phải bước từng
bước, hiện chứng đến đâu thể nghiệm chân lý đến đó, cho đến khi toàn giác. Đức
Phật tạo cho ta cái thang, nhưng không kéo dàn hoa xuống hay đẩy thẳng ta lên
được. Ta phải tự lực mà trèo từng nấc thang lên dàn hoa chân lý. Trèo được nấc
nào là tự thể nghiệm chân lý nấc ấy. Đối với chân lý chưa hiện chứng, chúng ta
chỉ nói học, không nói biết. Tinh thần tu chứng đạo Phật là thế.
Do tất cả đặc điểm trên đây, chúng ta thấy đạo Phật
không phải chỉ là một tôn giáo. “Đạo Phật là tất cả”, đó là một đặc điểm vừa
cuối cùng vừa trước hết của đạo Phật. Cho nên Phật tử không thực hành đạo
Phật bằng cách để hoạt động của mình một phần chính vào sự lễ bái, cầu nguyện.
Phật tử thực hành đạo Phật là áp dụng vào đời sống, áp dụng vào tất cả mọi hoạt
động. Căn bản của đạo Phật là như thật, tinh thần đạo ấy là bi, trí, dũng. Sống
trong căn bản và tinh thần ấy, Phật tử tự nhiên không thể không phủ nhận sự tàn
sát, sự manh động và sự nô lệ. Cho nên họ phải tự lực hành động để thượng thượng
năng tiến. Và hành động ấy không có lãnh vực trong không gian, không có giới hạn
trên thời gian, không có phạm vi trong tổ chức, không có khu phân trong trường
hợp. Ở đâu và lúc nào, với ai và cảnh nào, Phật tử cũng áp dụng căn bản và tinh
thần bi, trí, dũng của đạo Phật vào để tác động và chi phối, hầu tạo thành một
thế giới tịnh độ. Cho nên đạo Phật bao trùm tất cả. Nói ngược lại, tất cả có
tinh thần đạo Phật mới tốt đẹp.
Hoà Thượng
Thích Trí Quang