BBT:
Theo dòng chảy của tâm thức, chúng ta chứng kiến, cảm nhận, say mê và
sự nuôi dưỡng của bến bờ tình yêu thân, thọ, tâm, pháp. Biển tâm luôn là
đề tài khai
thị trong những nguồn cảm cảm hứng. Có đôi khi chúng ta lớn lên từ
đó.Khi mà ánh sáng tâm thức năm uẩn biểu hiện một cách đầy đủ. Đó là,
cái gọi là " Tư Duy".( Ánh Sáng Là Bạn )sẽ là cung trời mây trắng thong
dong, nếu như đây là lối vào của mọi con đường...
Tâm bạn vốn
sáng, nhưng không sáng được là do những hạt giống tham ái và chấp thủ
ngã cùng hiện hữu và trở thành thân năm uẩn của bạn làm khuất lấp tâm
sáng của bạn.
Uẩn, tiếng Phạn là skandha, các nhà Hán dịch là tụ,
ấm hay uẩn. Tụ là nhiều yếu tố cùng kết tụ lại; ấm là che khuất và uẩn
là nhiều đơn tố cùng tập hợp thành một khối rỗng tự nội. Thân năm uẩn là
thân thể do năm yếu tố hợp thành gồm: sắc, thọ, tưởng, hành và thức
cùng tập hợp, tương tác
mà hiện khởi.
Sắc là những yếu tố vật chất gồm các thể rắn là
đất; thể lõng là nước; thể nhiệt là lửa và thể khí là gió cùng hiện hữu,
cùng có mặt trong nhau và cùng nhau tạo thành sắc uẩn.
Thọ là
tập hợp thuộc về những cảm giác. Tưởng là tập hợp thuộc về tri giác.
Hành là tập hợp của những chủng tử thuộc về tư duy và tác ý. Thức là tập
hợp của những chủng tử thuộc về nhận thức hay phân biệt.
Tham ái
và chấp thủ ngã đã cùng hiện hữu và cùng trở thành với thân năm uẩn
nầy. Và vì vậy, chúng làm khuất lấp bản tâm sáng suốt của bạn.
Vì
vậy, bạn muốn tâm bạn sáng lên, bạn đừng chạy theo và bám lấy thân năm
uẩn, vì chạy theo và bám lấy thân ấy, bạn sẽ bị chúng nhận chìm trong
tăm tối; nhưng
bạn cũng đừng buông nó, vì buông nó, bạn không có bất cứ điều kiện hữu
hiệu nào để tu tập. Thế thì sao? Không sao cả! Bạn không cần bám lấy,
bạn không cần buông ra, bạn chỉ cần biết rằng, chúng là chiếc bè đang
đưa bạn vượt qua dòng sông sinh tử.
Chính cái biết ấy làm cho tâm
bạn sáng lên, bạn sẽ thấy rõ thân năm uẩn đối với bạn là gì và bạn cần
gì hay không cần gì ở nơi chúng.
Cái biết của tuệ giác khiến cho
bóng tối nơi tâm bạn tan đi và làm cho ánh sáng có mặt thường tại nơi
tâm bạn. Bạn là ánh sáng và ánh sáng là bạn.
Thích Thái Hòa
Huế, ngày 02/11/10
Trích: Tình phơi trên đá trắng
Ly nói: "Tôi cô quạnh quá, tôi cần Nước, cho tôi chút nước nào!".
Chủ hỏi: "Được, cho ngươi nước rồi,
ngươi sẽ không cô quạnh nữa phải không?".
Ly đáp: "Chắc vậy!".
Chủ đem Nước đến, rót vào trong Ly.
Nước
rất nóng, Ly cảm thấy toàn thân mềm nhũn, rụng rời, tưởng như sắp tan
chảy đến nơi. Ly nghĩ, đây chắc là sức mạnh của tình yêu.
Một lát Nước chỉ còn âm ấm, Ly cảm thấy dễ chịu vô cùng. Ly nghĩ, đây chính là mùi vị của
cuộc sống.
Nước nguội đi, Ly bắt đầu sợ hãi, sợ hãi điều gì chính Ly cũng không biết. Ly nghĩ, đây chính là tư vị của sự mất mát.
Nước lạnh ngắt, Ly tuyệt vọng. Ly nghĩ, đây chính là 'an bài' của duyên phận.
Ly kêu lên: "Chủ nhân, mau đổ nước ra đi, tôi không cần nữa!".
Chủ không có đấy. Ly cảm thấy nghẹt thở. Nước đáng ghét, lạnh lẽo quá chừng, ở mãi trong lòng, thật là khó chịu.
Ly dùng sức lay thật mạnh. Ly chao mình, Nước rốt cục cũng phải chảy ra. Ly chưa kịp vui mừng, thì đã ngã nhào xuống đất.
Ly
vỡ tan. Trước lúc chết, Ly nhìn thấy, mỗi mảnh của Ly, đều có đọng vết
Nước. Lúc đó Ly mới biết, Ly yêu Nước, Ly thật sự rất yêu Nước. Nhưng
mà, Ly không có cách nào để đưa Nước, nguyên vẹn,
trở vào trong lòng được nữa.
Ly bật khóc, lệ hoà vào với Nước. Ly đang cố dùng chút sức lực cuối cùng, yêu Nước thêm lần nữa.
Chủ về. Ông ta nhặt những mảnh vỡ, một mảnh cứa vào ngón tay, làm bật máu ra.
Ly cười, tình yêu, rốt cục là cái gì ? lẽ nào phải trải qua đớn đau mới biết trân trọng?
Ly cười, tình yêu, rốt cục là cái gì, lẽ nào phải mất hết tất cả, không còn cách gì vãn hồi nữa mới chịu buông xuôi?