Con sợ con sẽ khóc mất khi phải trả lời. Mà khóc ở đây thật là xấu hổ khi đã mang tiếng là Phật tử hiểu đạo, hiểu lý sanh tử. Con sẽ ngồi nhà để tha hồ khóc khi nhớ Má.
Tháng tư vừa rồi con lại trở về nơi ấy. Chị Ba đã bán ngôi nhà cũ vì không thể sống một mình trong căn nhà đầy kỷ niệm với Má, mà Má không còn. Con trở về không còn được bước vào căn phòng cũ để nhìn cuốn lịch Tam Tông
không bao giờ còn ai bóc gỡ nữa. Không còn được nằm lên chiếc giường
rộng thêng thang mà hơi ấm của Má như vẫn còn. Không còn có vườn rau,
với những cây rau quế, rau thơm, luôn gợi nhớ đến quê nhà, để luôn nhớ đến câu Má nói, “Phải chi Má còn khỏe để về Việt Nam với con”. Không còn được nhìn bàn thờ Phật mà Má sắp bày để mỗi sáng Má đều dậy thắp nhang, cúng nước. Và khi có con ở nhà, con đã thay Má làm việc đó, để khi con đánh chuông, tiếng chuông nhẹ nhàng đánh thức Má dậy. Không còn khoảng sân vườn nơi đàn chim sẻ mỗi sáng đều đáp xuống, tíu tít chờ nắm gạo từ tay Má rải cho. Có lẽ quyết định bán nhà của chị Ba cũng là điều hay để con không phải bị bao kỷ niệm về Má lại ùa vào tâm hồn con. Nhưng không biết vì không còn Má hay vì căn nhà cũ đã không còn mà con thấy bơ vơ quá khi lại trở về đây. Buổi sáng ở nhà em con, rộng rãi và đẹp đẽ hơn căn nhà cũ của mình nhiều, mà con thấy sao lạnh lẽo và cô đơn quá. Giá mà còn Má, Má ơi!
Ngày cúng giỗ đầu của Má, anh chị em lại tụ về một nơi. Ai cũng cố làm vẻ bình thản, không nhắc nhiều đến Má vì ai cũng chỉ sợ phải tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác. Nhất là con, càng không dám khóc, càng cố nén những giọt nước mắt nhớ Má vào bên trong, vì xấu hổ. Lúc Má còn sống, thì có mấy khi giữa bao công việc bộn bề con còn nhớ để gọi về thăm Má, dầu chỉ cách nhau một đường dây điện thoại. Lúc Má còn sống thì tiếc thời gian
phải ngồi bên Má, nghe Má kể những chuyện mà con phải kêu thầm lên:
“Trời ơi, lại chuyện đó nữa. . .!”. Lúc Má còn sống thì làm gì biết
được niềm hạnh phúc được còn có mẹ bên mình đâu, giờ thì đi đường thoáng bắt chợp ai đó với mái tóc bạc phơ, với lưng còm, thì ngoái sái đầu nhìn, thầm nghĩ, “Giống má quá!”. Có lần đi từ thiện giữa đường, bất chợp cô bạn bảo dừng xe để chạy vào thăm mẹ cô, thì tự dưng nước mắt lưng tròng khi chợp nhận ra
mình đã không còn mẹ để bất cứ lúc nào có nhu cầu thì chỉ cần chạy về,
chỉ cần bắt điện thoại, chỉ cần nghĩ đến thì Má đã ở bên mình. Giờ thì
chỉ còn những nuối tiếc, những giấc chiêm bao, những bức hình và những ăn năn, hối tiếc.
Người con dầu ở tuổi nào khi mất mẹ cũng là trẻ mồ côi. Người con mất mẹ nào cũng cảm thấy mình thiếu sót bổn phận đối với mẹ. Bạn ơi, đừng để điều đó xảy ra cho bạn nhé. Hãy yêu thương mẹ khi mẹ còn cảm nhận được tình thương ngọt ngào đó. Hãy dành cho mẹ buổi chiều bận rộn này của bạn đi! Hãy cảm nhận hạnh phúc khi bạn còn được cài đóa hoa hồng mùa Vu Lan này nhé!
Diệu Liên Lý Thu Linh