Ngày trước sang xứ
hoa Anh đào học
Con còn được có Ba
Dù ở xa cả nửa
vòng trái đất
Nhưng con vẫn rất
gần Ba
trong tâm tưởng
Được nghe giọng
nói ngọt ngào qua điện thoại của Ba
Bây giờ Ba đã đi
xa
Cũng việc học như
xưa trên xứ hoa Anh đào ngày trước
Nhưng giờ đây sao
dễ làm còn con chùn bước
Khi thiếu vắng lời
động viên, cổ vũ của Ba
Khi
Ba
chưa đi xa
Khó khăn nào con
cũng dễ vượt qua
Còn bây giờ sao
cái gì cũng khó
Ngoại trừ một điều
là khóc… và rất nhớ về Ba…
Ba ơi, con nhớ Ba,
nhớ Ba nhiều lắm, ở xứ lạ quê người này con rất nhớ về Ba. Năm trước
khi Ba chưa đi xa, cứ mỗi khi nhớ về Ba con chỉ cần nhất điện thoại là
đã nghe được giọng nói của Ba, được ba động viên cổ vũ, kể cả khi Ba nằm
viện, lúc mà cái đau thân xác đang không ngừng hành hạ Ba, Ba vẫn cố
gắng nén nỗi đau để gượng cười với con và động viên con qua điện thoại,
con đã cố rất nhiều ở xứ người để Ba mãn nguyện về con.
Ngày con bảo vệ
xong và đã nhận được bằng Ph.D, con goi điện cho Ba, lúc đó Ba đang nằm
trong bệnh viện, con khoe với Ba con đã bảo vệ xong rồi, còn vài hôm nửa
nhận bằng con sẽ mang về và đặt nó trong lòng bàn tay của Ba, con nói
“Ba ơi, con tự hào về Ba, Ba của con suốt một đời tảo tần vừa làm nghề
mộc, vừa đạp xe thồ mà nuôi lớn đời con và cho con có được điều mà Ba
con mình hằng mong ước, con tưởng tượng ra hình ảnh Ba lúc đó với một nụ
cười mãn nguyện và con sẽ nép vào bên Ba rồi ghi vội khoảnh khắc đó vào
camera và luư giữ mãi. Con khoe với Ba rằng con đã book vé rồi, chỉ còn
vài hôm nữa nhận vé là con về thăm Ba. Con nghe giọng nói rất vui của Ba
qua điện thoại rồi Ba bảo con gắng về thăm Ba, Ba sẽ chờ con về. Cái ý
tưởng dường như quá đơn giản và nằm trong tầm tay của con về việc trở về
thăm Ba và lưư lại nụ cười mãn nguyện của Ba bên cạnh con sau năm năm
trời xa cách vậy mà đã không thành hiện thực. Còn có hai ngày nữa thôi
nhưng cơn đau tột cùng của thân xác đã cướp đi sự sống của Ba, con đã
không về kịp để nhìn mặt Ba lần cuối...
Lo xong tang lễ và
xây lăng cho Ba, con gạt nước mắt để trở lại Nhật học tiếp 2 năm
Postdoc, nhưng mà đã ba tháng trôi qua con chẳng làm được gì. Không có
Ba mọi thứ đối với con sao lại quá khó khăn, cũng công việc như xưa,
cũng chừng đó thí nghiệm nhưng mà con không sao làm tốt được. Con thèm
khát biết bao cái giác quan thứ sáu mà khoa học hay bàn tới ngự trị
trong con để con được nhìn thấy Ba dù chỉ bằng tâm linh hay trong giấc
ngủ để được Ba động viên khích lệ cho con trong những lúc như thế này.
Ngày xưa con sợ Ba buồn nên con gắng học, bây giờ mất Ba rồi con cảm
thấy mọi thứ thật vô nghĩa và khó khăn. Con ấn định hình ba trên màn
hình máy tính của con để mỗi khi mở máy ra nhìn thấy Ba là con sẽ cố
gắng nhưng mà nhìn Ba con chỉ muốn khóc thôi, nhất là cái khoảnh khắc
này khi trong Lab không còn ai, chỉ có con và Ba qua màn hình vi tính
con cứ để cho nước mắt mặc nhiên trào ra, con khóc vì thương Ba, thương
Ba nhiều lắm. Ngày xưa, mỗi lần giặc áo cho Ba, đánh mõi cả tay vẫn
không sao sạch được vì bụi mùn cưa, dùm bào bám chặt vào áo của Ba,
những lúc đó, ý tưởng mua cho Ba một chiếc áo mới chỉ là điều mơ ước của
con, bây giờ con có thể mua được cho Ba thật nhiều những gì Ba muốn
nhưng mà Ba đã đi xa thật rồi...Ba là cái đỉnh núi thật cao để con suốt
đời nổ lực trèo lên, nhưng đến lúc lên đến đỉnh con lại không thấy Ba
đâu hết và khi thật sự biết Ba đã vĩnh viễn ra đi, con thấy mọi thứ như
sụp đổ trước măt con và chẳng còn điểm tựa nào để cho con bấu víu vào Ba
à. Con không hiểu sao ở cái xứ Anh đào không bóng dáng người thân này
con rất nhớ về Ba, có những lúc con nhớ Ba nhiều hơn nhớ về con trai bé
bỏng và mái ấm gia đinh của con Ba ạ.
Hoa hồng con dành
cho Mẹ, còn hoa anh đào con dành để tặng Ba. Mùa hoa anh đào nở, con sẽ
nhặt mỗi ngày mỗi cánh hoa và ép hoa vào trang vở mai mốt về con đặt lên
mộ tặng Ba, con rất thích có một cây Anh đào mọc lên xanh tốt và ra hoa
bên mộ Ba nhưng mà con không biết ý tưởng đó có thành hiện thực được
không nữa, tại Huế rất nóng và con vẫn chưa biết làm thế nào tạo được
một điều kiện sống và phát triển thuận lợi của hoa Sakura trên xứ mình
Ba à. Đêm nay, con ước mơ Ba như ông bụt trong chuyện cô Tấm ngày xưa,
hiện lên trong giấc ngủ của con và nhìn con cười khích lệ, con rất muốn
mơ được gặp Ba và để được nghe Ba nói những gì Ba còn ấp ủ và muốn dặn
dò con trước lúc đi xa nhưng Ba chưa kịp nói ra, con sẽ vì Ba mà làm tất
cả. Ba ơi, bây giờ con đã đạt được những gì mà ngày xưa con từng mơ ước
để làm vui lòng Ba, nhưng giờ Ba đã đi xa, con cảm thấy nghị lực và niềm
tin của con không còn chỗ dựa, con rất mong nếu “thần giao cách cảm” là
điều có thật thì con ước chi Ba hãy hiện hữu bên con dù chỉ là một
khoảnh khắc tâm linh ngắn ngủi để truyền cho con một chút nghị lực giúp
con có thể vượt qua những tháng ngày nơi xứ lạ quê người thiếu vắng bóng
hình Ba, và để nghe con nói điều thầm kín mà suốt những năm tháng xa nhà
con chưa được bày tỏ với Ba. Con hình dung ra Ba đang trực diện với con
và con thì thầm nói nhỏ: “ Ba ơi, Ba có biết không Ba, con gái Ba rất tự
hào vì Ba và con luôn hạnh phúc khi được làm con của Ba”. Thắp một nén
nhang con cúi lại ở xứ người, mong ở chốn vĩnh hằng, Ba của con luôn
được bình an và thanh thản. Con sẽ ép thật nhiều hoa Anh đào làm quà
tặng cho Ba.
Saga, 2006-09-06
Con gái của Ba
Danayama
Ba đang ở đâu ?
Ba ơi,
Trà ngon con rót
dâng Ba
Thuốc thơm con đốt mời Ba về dùng
Khói nhang bay tỏa mông lung
Và con lại muốn bay cùng tìm Ba…
Cứ mỗi lần thắp
nhang cho Ba, con luôn cầu mong sao mình có thể nhìn thấy được Ba, dù
chỉ là cái bóng, chứ không phải hình hài bằng xương, bằng thịt, bằng mắt,
bằng môi… Nhiều lúc, con rất mong nhìn thấy được thế giới sau sự ra đi
của ba, và trong đầu con không ngừng bị ám ảnh bởi câu hỏi, sau khi sự
sống rời khỏi thân xác, ba sẽ đi về đâu?. Làm thế nào mình có thể tiếp
cận với thế giới của những người đã khuất như
ba để có
thể hiểu và sẽ chia với ba một phần nào đó?.
Thế rồi hôm qua
con gọi điện về nhà, con nghe mẹ kể, mẹ đi cầu siêu và nhờ người lên
đồng, mượn
xác nhập hồn
để được nói chuyện
với Ba, mẹ kể tuy ba đã về thế giới bên kia nhưng
ba vẫn cứ
bị đau nhiều lắm. Mẹ tả nhiều tình tiết lúc ba lên đồng khiến con thật
sự hoang man và dù không tin đó là sự thật nhưng không hiểu vì sao những
điều mẹ nói lại cứ ám ảnh con. Mẹ là người Huế và theo đạo Phật, mẹ chỉ
tin vào Phật và Ông Bà. Từ trước đến giờ chưa lần nào mẹ đi xem đồng
bóng vậy mà lần này… mẹ khiến con thực sự phân tâm. Mặc dù, bảo mẹ đừng
tin vào những chuyện vẫn vơ, thiếu khoa học như thế và khuyên mẹ đừng
bao giờ lặp lại chuyện đó lần thứ hai, nhưng không hiểu sao con vẫn bị
ám ảnh bởi lời mẹ kể, và con càng bị dằn vặt nhiều hơn với mặc cảm tội
lỗi của mình trong việc đẩy ba phải ra đi trong sự đau đớn tột cùng của
thân xác như thế…
Con
hình dung lại những năm tháng Ba bị bệnh mà con không được ở bên ba, ba
bị đau gan và nằm viện, đến cuối năm 2002 thì bệnh viện thực sự trả ba
về. Bác sĩ bảo mẹ cứ chiều theo ý ba, nếu ba thích ăn gì thì cứ tạo điều
kiện cho ba thỏa mản và báo nhỏ cho mẹ biết là ba bị ung gan ở giai đoạn
cuối. Mẹ con rất hoang man, mẹ đi hỏi nhiều nơi, tìm đủ các bài thuốc
nam để điều trị cho ba và nấu nước nấm linh chi cho ba uống. Ba khỏe và
khá hơn trước rất nhiều. Hằng năm, mỗi lần về thăm ba, thấy ba khỏe con
rất mừng, con dành tiền để mua thuốc cho ba. Mãi cho đến giữa
năm 2005, thì ba trở bệnh lại và nhập viện. Con nghe mẹ bảo lần này bác
sĩ khám kỹ hơn, họ còn lấy mẫu đưa ra Hà nội để phân tích và cho siêu âm
CT. Con ở xa ba nữa vòng trái đất nên không được tiếp cận trực diện với
bác sĩ và Ba. Con chỉ hiểu đựợc bệnh tình của ba qua người thân và qua
mỗi lần nói chuyện với ba qua điện thoại. Mỗi lần nói chuyện với ba con
đều ý thức rất rõ một điều là ba đã cố gắng rất nhiều để có thể vượt
qua, hai tháng nằm viện, ba đã khỏe ra. Ba còn đươc Đài truyền hình về
quay phim và được
đưa hình
lên ti vi trong chuyên mục nói về thành tựu chữa bệnh gan của bệnh viện.
Bạn bè con xem truyền hình gửi tin thông báo và chia vui cùng con. Khi
nói chuyện qua điện thoại với con, Ba cũng khoe điều đó và bảo con rằng
bác sĩ sắp cho ba về nhà. Con rất vui mừng
và hứa với
ba vài hôm nữa
bảo vệ xong, con
sẽ mua vé về liền thăm ba. Ít hôm sau, bác sĩ lại khuyên ba nên giải
phẩu, bác sĩ bảo sau hai tháng điều trị, ba đã khỏe hơn nhiều, ba chỉ bị
xơ gan thôi, chứ không phải ung nên nếu giờ
chịu giải phẩu để
cắt bỏ phần bị đau
thì ba có thể kéo dài sự sống thêm nhiều năm nửa. Ba không muốn bị giải
phẩu nên khi nói chuyện qua điện thoại với con, ba bảo: “Ba già rồi,
ba không sợ chết đâu, sống chết đều có số, giờ ba đang khỏe cứ để ba về
nhà, sắp đến Tết rồi ba muốn đón tết cùng con cháu, sau này con học xong
về, lúc đó nếu con muốn thì ba sẽ nhập viện xin mổ cũng được”. Con
đã đồng ý với Ba. Vài hôm sau, mẹ con bảo bác sĩ vẫn chưa cho ba xuất
viện, bác sĩ xếp lịch và nói người nhà nên động viên ba, vì bây giờ ba
khỏe nếu được giải phẩu thì rất thuận lợi nhưng nếu gia đình và ba không
đồng ý giải phẩu lần này, sau này lỡ bệnh có trở lại, lúc đó sợ sức yếu
khó có thể điều trị được. Ba phân vân và cả nhà cũng không biết nên làm
thế nào là tốt cho ba. Mẹ nhờ một người rất thân với bác sĩ hỏi xem xác
suất như thế nào và sau khi đựoc biết tình hình rất khả quan nên mẹ và
em con cũng nghiêng về chiều hướng muốn ba được phẩu thuật. Con đã gọi
điện cho rất nhiều người bạn trong ngành Y và tham khảo ý kiến của ban
bè, người thân. Ai cũng động viên con nên tin vào bác sĩ, và bảo con
rằng nên yên tâm đi vì bác sĩ đã cho siêu âm CT, xét nghiệm và biết là
không phải ung thư thì mới quyết định như vậy, chứ thực ra nếu đã bị ung
thật rồi không bác sĩ nào động dao kéo vào làm gì…? Con suy nghĩ rất
nhiều, cân nhắc từng lời nói của người thân, của bạn bè con đang làm bác
sĩ và thăm dò ý Ba.... Rồi có một ngày khi nghe ba bảo hôm nay bác sĩ
đến khám cho ba, động viên ba rất nhiều và khuyên ba nên phẩu thuật…
không hiểu có một ma lực nào đã xui khiến con, mà con cũng khuyên ba
thuận theo lời bác sĩ. Liền sau đó, con gọi điện nhờ bạn bè chuyển tiền
nhanh để ba yên tâm về việc trang trải cho ca phẩu thuật. Cuối cùng thì
ba cũng đã đồng ý với con và ba chấp nhận vào phòng giải phẩu. Người ta
đã cắt mất của ba một lá gan và một lá lách vì cho đến khi phẩu thuật,
họ mới phát hiện mặt dưới chỗ tiếp giáp giữa
gan và lách đã bị quá nặng rồi. Sau phẩu thuật một tháng, vào cái ngày
tái khám lần đầu tiên, con không hiểu vì sao buổi sáng ba còn rất tươi
tĩnh và còn dặn con qua điện thoại nhớ mua dao cạo râu, dầu xanh và
thuốc lá mang về cho ba vậy mà rạng sáng hôm sau ba đã vĩnh viễn ra đi…
Khi con nghe mẹ khóc qua điện thoại báo tin, con thấy mọi thứ dường như
chao đảo quanh con, khoảnh khắc đó, ngực
con đột
nhiên co thắt lại, tim con dường
như muốn vỡ
ra và tan biến dần đi …
Con
không biết dùng ngôn từ nào để có thể diễn tả xúc cảm hổn tạp của con
sau những
ngày ba mất, con đã không ngừng oán hận mình, trách móc bác sĩ và luôn
mặc cảm tội lỗi là mình đã can thiệp quá sâu vào sự sống của ba. Nếu như
ngày đó, con đừng quá tin vào bác sĩ và nếu ba đừng vì quá thương con mà
thuận theo lời
con thì mọi
việc sẽ khác đi nhiều lắm. Nếu mọi điều như thế không xãy ra, thì chắc
chắn rằng con sẽ gặp được Ba trước lúc ba đi xa và ba sẽ không bao giờ
ra đi với thân xác không toàn vẹn như thế. Con có lỗi thật nhiều trong
sự ra đi ngoài ý muốn của ba. Sau khi ba ra đi, thi thoảng mẹ và em con
bảo nằm mộng thấy Ba, nhưng còn con nhiều lần khẩn cầu nhưng ba vẫn
không cho con gặp. Ngày xưa, ba thương con nhất, cái gì ba cũng dành cho
con phần hơn, vì thế khi không nằm mộng thấy ba, con cứ
nghĩ có lẽ
vì lỗi lầm mà mình đã gây ra nên ba không cho mình nhìn thấy. Đôi khi
con cũng có cảm giác là ý tưởng mà con đang nghĩ là rất bất thường
nhưng con không sao lý giải nổi vì sao những điều vô lý như thế lại thường
xuyên chợt đến
với
con. Con đã được giáo dục và ý thức rất rõ rằng con người sống được là
nhờ các bộ phận cấu thành nên cơ thể vẫn còn nguyên vẹn, được nuôi dưỡng
và hoạt động một cách bình thường, khi một trong những cơ quan cấu thành
cơ thể bị tổn thương dẫn đến sự ngừng hoạt động của tim, thì khi đó sự
sống sẽ rời khỏi thân xác. Khi thân xác bị đốt thành tro bụi, hoặc tan
rửa trong đất, thì sự sống hoàn toàn bị hủy diệt. Lúc đó, con tin chết
là hết, là không còn gì trên thế giới
hiện thực của đời thường, có chăng chỉ là những sự thương nhớ, nuối tiếc
và tưởng niệm mà người đang sống hướng về những người đã khuất mà thôi.
Thế nhưng khi tiếp cận với những hiện tượng xãy ra rất thật trong thực
tế hay những cảnh tượng được dàn dựng trên phim ảnh và sách truyện,
trong con lại nảy sinh những ý tưởng thật khác biệt. Khi con xem phim
Oan hồn của người Mỹ, con thấy hình như điều mẹ con kể là đúng và con
tin lời mẹ là ba vẫn rất đau ở một nơi nào đó sau khi sự sống đã rời
khỏi thân xác của Ba, nơi đó con không sao hình dung để được nhìn thấy
ba. Rồi khi con đọc chuyện Muc Kiền Liên cứu mẹ, con lại nghĩ làm thế
nào mà những người ở đời thường như con có thể tiếp cận được với thế
giới tâm linh đó của ba để con có thể chia sẽ được với ba một phần nào
về cái đau mà ba đang chiu đựng...
Ba ơi, con cũng
biết việc giữ được sự sống trong thân xác mà con đang hiện hữu lúc này
cũng là điều bất thường. Sau những sự kiện lớn như động đất, bảo lụt,
sóng thần, tàu lật, máy bay rơi không ngừng liên tục xãy trong những năm
tháng vừa qua, con cảm nhận rất rõ ranh giới giữa sự sống và cái chết
thực ra chẳng cách nhau là mấy. Nếu như sống mà phải chịu đựng những mất
mát khổ đau lẫn tinh thần và thể xác thì biết đâu để sự sống thoát khỏi
thân xác, mình sẽ được giải cứu một cách nhẹ nhàng. Từ đó con đã thay
đổi hẳn cách nghĩ của mình, con tập cho mình cách sống biết bằng an và
chấp nhận. Đôi khi con cũng tự an ủi mình, dù sao sự ra đi của ba mình
cũng còn hơn rất nhiều người khác, ba ra đi nhưng còn được từ biệt người
thân, có những người ra đi mà chẳng biết được điều gì...Cũng nhờ nghĩ
như thế mà dần dần con vơi bớt mặc cảm có lỗi với ba và cảm thấy cuộc
sống tinh thần của con dễ chịu hơn một chút. Sau khi nghe mẹ kể, con đã
nghĩ rất nhiều về ba, con đã viết tất cả những điều này cho ba và mong
được chia sẽ với ba. Con tin nếu lời mẹ nói là sự thật thì khi cảm nhận
được những gì mà con dành cho ba hôm nay, ba cảm nhận được nỗi đau thân
xác mà ba đang gánh chịu sẽ dịu đi một chút. Con nhớ có ai đó đã nói ra
một ý rằng hạnh phúc được chia sẽ, hạnh phúc sẽ nhân đôi, nỗi đau được
sẽ chia, nỗi đau vơi đi một nửa. Con rất tin vào điều đó. Thực ra, mãi
cho đến lúc này, con vẫn không biết được sau khi sự sống rời khỏi thân
xác, Ba đã đi về đâu, và con cũng không biết làm thế nào để có thể tiếp
cận được với ba để mà chia sẽ.
Muốn là
một lẽ, nhưng có đạt được hay không là một chuyện khác, vâng thưa ba, vì
con thiếu tu, thiếu phước, nên làm gì con có thể nhìn thấy, gặp ba được
trong cảnh giới khác sau khi ba qua đời, theo giáo lý nhà Phật thì sau
khi chết, người quá cố tùy theo nghiệp báo của mình mà có thể đi tái
sinh hoặc đi đầu thai vào một trong sáu cảnh giới: Trời, Người, A Tu La,
Địa Ngục, Ngạ Quỹ và Súc Sanh, nếu trong đời sống vừa rồi người đó ăn
hiền ở lành, làm thiện lánh ác, tu nhơn tích đức, không gây khổ đau cho
người khác…và nếu không phạm vào 5 giới căn bản (theo bài giảng của
Thầy Nguyên Tạng trên
www.quangduc.com ) là không giết hại, không trộm cắp, không tà
hạnh, không nói láo, không uống rượu, sau khi chết, người ấy lập tức sẽ
tái sinh trở lại làm người. Con thấy trong cuộc đời của ba, một đời
người ăn ở thiện lành, chưa bao giờ làm mích lòng một ai..nên con mong
là ba sẽ tìm được con đường tái sanh trở lại kiếp người trong một thân
thể khỏe mạnh không đau bệnh như kiếp vừa qua. Và cố nhiên con cầu mong
ba sẽ trớ lại trong một gia đình có đức tin theo Đạo Phật để ba biết rõ
cội nguồn để tu tập để cuối cùng đạt được giác ngộ và giải thoát. Con
nhớ ba lắm và cầu nguyện mười phương chư Phật phóng quang tiếp độ cho ba
được thác sanh vào cảnh giới an lạc. Con sẽ niệm Phật hằng đêm để nguyện
cầu cho ba.
Saga, 10/09/2006
Danayama