Thạnh Phú – Bến Tre quê tôi giờ đã khác xưa nhiều quá. Nhà
cửa khang trang, đường phố to rộng, phương tiện lưu thông đông đúc, nhà
hàng khách sạn khá nhiều. Vậy mà có một nơi không mới, đó là chùa Phật
chỉ cách thị trấn vài trăm mét, vẫn mái ngói rêu phong cũ kỹ, vẫn tiếng
chuông chùa trầm mặc sớm chiều ngân nga siêu thoát dưới hàng cây sao,
cây dương cổ kính hàng trăm tuổi.
Tuổi thơ chúng tôi gắn bó với chùa như chính ngôi nhà của mình. Vui
lắm khi xúm xít sau chánh điện để làm diều muôn màu, muôn vẽ rồi chạy ù ù
ra bãi đất trống sau chùa thả diều bay cao trong gío lộng. Nhóm khác
thì đánh đáo, bắn cu li, nhảy lò cò dưới bóng mát hàng cây. Nhóm thì tụ
tập học thêm bài dưới sự chỉ dẫn của các nhà sư và các chú tiểu lớn hơn
chúng tôi vài tuổi. Có đói thì cứ ra sau bếp xin cơm chay mà dùng.
Chúng tôi thì thường hay núp sau các cây cột chùa to đùng nhẳn bóng để
xem các sư cụ tụng kinh hàng giờ hay tằn mằn nhìn ngắm những bức tượng
tranh vẽ phật uy nghi nơi chính điện và nhiều bức tranh viết đầy chữ
Hán.
Ở chùa nầy xưa kia không hiểu sao có rất nhiều chú tiểu ăn mặc giản
dị, nói năng lễ độ, đi đứng khoan thai rất lạ làm chúng tôi phục sát
đất. Có cả sư cô thường kể cho chúng tôi nghe nhiều câu chuyện về lòng
nhân ái của đức Phật từ bi, về kiếp luân hồi, về chuyện gieo gió gặp
bão, về lòng hiếu thảo thông qua các truyện Tấm Cám, Thạch Sanh – Lý
Thông, Mục Liên – Thanh Đề... làm chúng tôi nhớ mãi cho đến hôm nay. Rất
lạ. Nơi nghĩ ngơi của sư ông, sư cô và các chú tiểu đặc biệt ngăn nắp,
giản đơn thơm thơm mùi nhang khói.
Ngày lễ tết, ngày lễ Phật Đản thì ngôi chùa nầy chật cứng người đến
cúng bái, khói nhang cay cả mắt, lễ vật chất đầy các điện. Xong lễ mọi
người xuống phía sau dùng bữa cơm chay đạm bạc nhưng ấm cúng tình người
trong tiếng chuông thong thả êm êm.
Chiều nay tôi đến chùa quê xưa để thắp mấy nén hương nhớ về nguồn
cội. Cảnh cũ nhưng người đã khác rồi. Hàng sao nay đã cằn cỗi suy kiệt
đến nao lòng. Đây cái sân đất để lũ trẻ bảy ba năm xưa bắn bi, đánh đáo
vẫn còn nguyên vẹn. Đây những pho tượng Phật sáng ngời nhân đức với thế
gian.
Nghe nói hoà thượng trụ trì xưa viên tịch khá lâu. Không còn thấy sư
cô kể chuyện năm nào. Vẫn mái ngói âm dương, vẫn sân chùa đỏ au lót bằng
gạch Tàu, vẫn tiếng chuông chùa cổ trầm mặc suy ngẫm việc đời, việc
đạo.
Tôi thấy mình chợt bé nhỏ vô cùng trước không gian trầm mặc uy linh
của ngôi chùa cổ kính. Chợt nghĩ trong bộn bề cuộc sống hôm nay, người
ta đua nhau làm giàu, đua nhau xây nhà cao tầng, nhà hàng, khách sạn
ngất trời, chi những khoảng tiền khổng lồ cho những thú vui xa xỉ...
Hình như họ đã quên rằng ở bất cứ đâu trên đất nước nầy vẫn có bóng
dáng và linh hồn những ngôi chùa xưa đang tồn tại, đã và đang trở thành
những chứng nhân của lịch sử cuộc đời.
Thương quá chùa quê.