Cha và Con
Cha
hôn gò má trẻ
xoa đầu con cha cười
ánh mắt soi vào tim đứa bé
sưởi ấm tâm hồn của trẻ thơ
thắp sáng lên một góc trời
cha và con nhìn thấy
cha già còn đấy
tóc đã bạc
lưng còng
những ngày vất vả
có lúc chong đèn cha thức suốt
nghe hạt mưa lộp độp ở mái nhà
chỉ có trời mới hiểu hết tình cha
nó rộng lớn bao la hơn biển cả
rồi những lúc ngoài trời trở gió
cha lặng im ngước nhìn đây đó
tìm thân con sờ soạng trên gường
thằng nhỏ này co quắp thấy thương
cha thắp nến tìm chăn đến đắp
khi lúa thất, bão giông tới tấp
con lên đường tìm lấy cái ăn
sợ đứa con xa xứ nhọc nhằn
sợ xa vắng không ai chăm sóc
nay con lớn hai màu trên tóc
thấm thía đời nước mắt của cha
thời gian trôi thêm lấy cái già
còn vất vả nợ trần, cơm, áo
cha ơi! Con đã lớn nhanh như Thánh Gióng
và sẽ tung hoành giữa sóng lớn gió to
con sẽ sống với những gì cha mong ước
hãy tin con! Cha mãi mãi trong lòng
Bạch Vân Nam
Ơn Cha
Thời gian thấm thoát trôi qua,
Người đi kẻ ở bông hoa đổi màu,
Cuộc đời lắm lúc thương đau,
Hỏi người có biết vì sao có mình?
Nhờ ơn Đức Chúa Thánh Linh,
Tạo ra nhân thế, ban tình thương cha,
Dù cho con phải bôn ba,
Công cha là cớ, khi xa nhớ về,
Nhớ trong những lúc não nề,
Vì con cha vẫn mãi mê lo làm,
Cho con được tấm thân an,
Nuôi con khôn lớn không màng khó khăn,
Cho con manh áo cơm ăn,
Đem lời dạy dỗ ân cần khuyên lơn,
Ơn cha như núi Thái Sơn,
Như vùng biển cả không sờn vì con,
Trong đời lên núi xuống non,
Ơn cha bát ngát vẫn còn hôm nay,
Cầu xin ơn Đức Chúa Ngài,
Tuôn tràn ân điển mãi hoài cho cha!
Công cha như bản tình ca,
Muôn đời diệu thỏa ngân nga thân tình!
Tiểu Minh Ngọc
Xuân Nhớ Mẹ Cha
Đời con chẳng được như mơ
Nên đành mượn lâý câu thơ giải baỳ
Ước mơ chẳng vẹn trong tay
Khóc đời viễn xứ tháng ngaỳ cô liêu
Thuở xưa con ước thật nhiều
Nhưng thân bạc phước như diều đứt dây
Nuốt cay ngậm đắng vơi đầy
Bao nhiêu oan trái cứ vây quanh mình
Nhưng đời có đức hiếu sinh
Con đây không thể quên tình Mẹ Cha
Tuổi cao sức yêú đã già
Ngaỳ ngaỳ ngóng đưá con xa moỉ mòn
Hơi tàn thân xác héo hon
Mà sao biền biệt bóng con chưa về ???
Nơi đây cuộc sống ê chề
Làm sao con dám quay về cố hương ???
Dù rằng khao khát tình thương
Nhưng đành chôn dấu đoạn trường vương mang
Hằng đêm con cứ mơ màng
Ngaỳ xuân ra đón cả làng mừng vui
Khiến cho con trẻ buì nguì
Bước chân lạc lối niềm vui sum vầy
Nghẹn lời má đỏ hây hây
Nhoà dòng lệ nhỏ...bởi vây bao ngươì....
Giựt mình thức giấc cươì tươi
Dù trong mộng aỏ vẫn vui tràn trề
Con sớm mong được trở về
Quì bên gối Mẹ _vỗ vê lời ca
"Con đi con nhớ quê nhà
Nhớ canh rau muống ,nhớ cà dầm tương...."
Dù cho qua mấy dặm trường
Con đây vẫn nhớ Quê hương trong lòng
Không vì xa cách nuí sông
Không vì vật chất mà lòng đổi thay
Quê hương con nhớ từng ngaỳ
Mẹ Cha giữ vẹn hình haì trong tim
Ngaỳ xuân con trẻ cố tìm
Một nhành mai thắm rồi ghim vài lời
Mẹ Cha phước đức đời đời
An Bình Lộc Phước chẳng rời xa con.
Trúc Quỳnh
Bàn Tay
" Đàn ông tay mềm dễ..làm khổ người ta? "
Con hỏi. Mẹ cười.
Hay vì tay cha cứng?
Những ngón tay sạn chai lấp lánh lời minh chứng
Một tình yêu.
Con thương bàn tay vung lên bổ củi những chiều ,
Năm ngón cũng rục khô như củi
Lễ những mãnh dằm , mẹ bao lần cầm tay cha cắm cúi
Như nâng niu 5 nhánh thủy tinh..
Con thương những ngón tay ráp thô tẫn mẫn
lên dây chiếc đàn mandolin
Sol..La..Si..Do...
Bài học hóa giãn đơn khi có dấu tay cha
một thời in trên từng phím nhạc?
Nhấp nháy trong con niềm khao khát :
Đỏ rực xương rồng - Gai sẽ nở thành hoa.
Đàn ông tay mềm dễ làm khổ người ta...
Con chưa đủ trưởng thành đễ ngẫm sai hay đúng
Nhưng con biết có đôi bàn tay hình như quá cứng
Bởi nhặt hết nhọc nhằn cho mềm mại bước con đi.
Kim Nhường