Vợ chồng cứ gây gổ lục đục nhau
hoài. Như vậy, có phải là do tuổi tác của họ không hợp? Hay là do duyên
số, định nghiệp của họ, nên họ phải chịu quả báo như vậy. Kính xin Thầy
giải thích cho con được rõ, trường hợp nầy như thế nào ?
Đáp:
Đây là trường hợp hầu như đại đa số gia đình không ít thì nhiều đều
vướng phải. Vấn đề hạnh phúc hôn nhân không thể hoàn toàn đặt định trên
vấn đề kiến thức, lại càng không phải do tuổi tác hay kinh tế vật chất
tạo nên. Nếu đặt định tin tưởng như thế, chưa đủ yếu tố để xây dựng hạnh
phúc gia đình. Học thức cao, kinh tế đầy đủ, cũng chỉ là một trong
nhiều yếu tố khác. Mặc dù hai yếu tố nầy rất cần thiết trong đời sống
lứa đôi. Ngoài hai yếu tố nầy ra, nó còn đòi hỏi nhiều yếu tố khác nữa.
Theo Phật giáo, là cần phải hội đủ nhân duyên. Nói đến nhân duyên, tất
nhiên, phải có chánh nhân và trợ nhân hay trợ duyên. Thí dụ hiểu và
thương là chánh nhân. Ngoài ra, những yếu tố khác có thể nói đều là trợ
duyên.
Ở đây, thiết nghĩ, chúng tôi cũng cần nói rõ minh
định lập trường của Phật giáo trước sau như một. Phật giáo, ngoài việc
chủ xướng đề cao lý nhân quả ra, Phật giáo không bao giờ chủ trương
người Phật tử tin vào những điều gì khác, có tánh cách tà tín, nhứt là
vấn đề bói toán, xem tuổi tác và ngày giờ tốt xấu để phán xét, đoán định
vận mạng nơi quá khứ, hiện tại, vị lai. Phật giáo chủ trương và luôn
khuyến khích người Phật tử tin sâu lý nhân quả nghiệp báo, với mục đích
là để chúng ta tìm ra nguyên nhân hình thành ác nghiệp, để từ đó tìm mọi
phương cách khắc phục, hoán cải, những nhân xấu để trở thành nhân tốt.
Đồng thời, cũng chuyển hóa những ác nghiệp trở thành thiện nghiệp. Có
thế, thì mới cải thiện được đời sống của chúng ta ngày càng thăng hoa
tốt đẹp hơn .
Do đó, theo Phật giáo, những chuyện xảy ra cơm
không lành canh không ngọt, mất hòa khí trong gia đình, không phải là do
tuổi tác không hợp, mà là do tập khí chủng nghiệp của mỗi người huân
tập ở những môi trường sống khác nhau, mà người ta thường nói là tánh
tình không hợp. Khi nói tánh tình không hợp, ta phải xét tìm nguyên nhân
lý do tại sao? Nếu bảo rằng, do tuổi tác, thì lẽ ra từ đầu chí cuối
phải là xung khắc luôn luôn, chớ tại sao khi hợp khi khắc? Khi vui thì
hợp, khi buồn thì khắc. Khi vừa ý thì hợp, khi trái ý thì khắc. Như vậy,
sự xung khắc bất hòa nầy do đâu? Tại sao mỗi người không chịu tìm hiểu
lại chính mình mà đổ thừa cho tuổi tác?
Từ nhỏ đến lớn, trước khi
thành vợ chồng, mỗi người có một đời sống hoàn cảnh khác nhau. Không ai
hoàn toàn giống ai. Chỉ hợp nhau ở một khía cạnh nào đó, như trình độ
học vấn, sở thích, cá tánh… Đây mới chỉ là hợp nhau trong bước đầu. Hợp
nhau trong cái thuở ban đầu lưu luyến ấy. Bước đầu bao giờ cũng rất là
đẹp. Vì hai bên đều giữ kín những tật tánh xấu của mình. Không ai dám để
lộ ra cái chân tướng của mình cho đối phương biết rõ. Nhưng khi thành
vợ chồng chung sống với nhau một thời gian, bấy giờ nó mới hiện ra rất
nhiều thứ không hợp. Những thứ không hợp nầy, nó ẩn khuất tiềm tàng sâu
kín, mà cả hai khó tìm thấy nhau. Nếu biết rõ nhau ngay từ lúc đầu, thì
nguyện ước hôn nhân khó thành. Cho nên, cả hai đều phải che giấu.
Nhưng
khi sống chung, thì biệt nghiệp cá tánh của mỗi người đều hiện rõ. Từ
đó, cả hai mới nhận thấy có nhiều điểm bất đồng. Và mọi việc không còn
như ý muốn ban đầu. Và cũng từ đó chiến tranh lạnh bắt đầu có cơ bộc
phát. Vậy nguyên nhân bất hòa gây ra chiến tranh nầy do đâu? Vì cả hai
không chịu tìm hiểu, bởi tìm hiểu thì mỗi người sẽ để lộ chân tướng xấu
của mình ra, rồi vì bản ngã, vì tự ái, nên bây giờ chỉ còn có cách đổ
thừa cho tuổi tác, cho ông tơ bà nguyệt se duyên không đúng, hay là do
duyên nghiệp trớ trêu v.v… Nghĩa là phải tìm đủ mọi cách để chạy tội đổ
thừa trách nhiệm cho kỳ được, chớ không ai chịu tìm hiểu lại lỗi lầm của
chính mình. Phật giáo, với cái nhìn của tuệ giác, không thể chấp nhận
cho việc tránh né đổ thừa nầy.
Thử hỏi trên đời có ai làm vừa ý
mình hết không? Chính mình có đôi khi còn không vừa ý với chính mình,
thì có ai mà làm vừa ý mình. Như vậy, rõ ràng không phải do tuổi tác
xung khắc mà là do nhiều yếu tố khác. Yếu tố nào gây ra sự bất hòa? Đó
là điều mà người Phật tử cần phải truy nguyên tận nguồn gốc của sự bất
hòa đó. Trên đời nầy, không có gì là không có nguyên nhân. Thường chúng
ta hay mắc phải chứng bệnh chủ quan. Mà bệnh chủ quan là con đẻ của bệnh
chấp ngã. Vì chấp ngã, nên cái gì mình cũng đúng hết. Mọi lỗi lầm đều
do người kia gây ra, mà chúng ta không chịu tìm hiểu căn nguyên vấn đề
của chính mình.
Đạo Phật dạy rằng, sự sống hình thành bởi nghiệp
và chính nghiệp trở lại chi phối đời sống của ta. Như người có tánh nóng
nảy, đụng tới là lửa sân hận nổi lên đốt cháy người khác. Tánh nóng
nảy, đó là một tập khí do huân tập mà có, tự tánh của nó là không. Vì
vậy, cho nên khi gặp nghịch duyên bất như ý là nổi sân lên, đến khi vừa
ý, thì lại êm dịu.
Như vậy, tánh nóng nảy kia đâu phải là có
thật. Tuy nó không thật, nhưng chính nó lại là nguyên nhân chi phối đời
sống chúng ta. Hạnh phúc bị đổ vở, phần lớn cũng do một trong hai người
thiếu sự bình tĩnh. Từ mất bình tĩnh, thiếu sáng suốt, cho nên lửa sân
nổi lên đốt cháy hoành hành. Thế là từ việc bé xé thành to. Do đó, Phật
dạy, người Phật tử cần phải thường xuyên tu tập để chuyển hóa thân tâm.
Muốn
chuyển hóa thân tâm, từ những hạt giống xấu trở thành những hạt giống
tốt, thì cần phải có trí huệ. Trí huệ hay chánh niệm rất thiết yếu trong
đời sống. Khi có trí huệ hay chánh niệm kịp thời can thiệp, thì chắc
chắn những hậu quả không tốt khó có thể xảy ra. Khi sự việc xảy ra, ta
phải tìm rõ nguyên nhân, chớ không nên đổ thừa bừa bãi. Tại sao phải nổi
nóng gây ra mất hòa khí trong gia đình? Do nguyên nhân nào? Do tuổi tác
hay do tánh nóng? Hay do những thứ gì khác, mà mình không chịu tìm ra.
Tại sao mình hay đổ thừa người khác? Lý do nào mình hay đổ trút tội lỗi
lên đầu người ta?
Khi hai người bất hòa, hãy bình tĩnh ngồi xuống
để tư duy tìm rõ nguyên nhân trong tinh thần hòa giải, hòa hợp để tìm
cách thiết lập cảm thông, chớ không nên tranh nhau ăn thua đủ. Có tìm ra
nguyên nhân, thì mới có hiểu và cảm thông nhau và từ đó mới có thể hóa
giải mọi gút mắc bất hòa để rồi yêu thương quý kính nhau. Nếu thiếu hai
yếu tố “Hiểu” và “Thương” nầy, thì khó có thể cởi mở, hỷ xả sống chung
hòa hợp với nhau được.
Đời sống là một chuỗi dài trả nghiệp và
gây nghiệp. Nghiệp đã gây tạo từ quá khứ và trong hiện tại, tất nhiên,
không thể không trả. Nhưng nghiệp, ta có thể chuyển được, một khi đã tìm
rõ nguyên nhân tác nghiệp. Tính chất cơ bản của nghiệp là bất định
tính. Nghiệp luôn luôn chuyển biến theo chiều hướng thiện hoặc ác, tùy
theo hành động của thân, khẩu, ý mà mỗi cá nhân gây ra. Dù rằng sự đổ vở
hôn nhân, tuy có sự can dự vào của nghiệp nhân quá khứ, nhưng đó chưa
phải là hoàn toàn chi phối quyết định tất cả. Mà phần lớn là do nghiệp
nhân hiện tại gây nên. Cho nên, muốn tìm hiểu về nghiệp phải căn cứ trên
chiều thời gian. Mà thời gian hiện tại mới là điều quan trọng để chúng
ta chỉnh hướng cho hiện tại và tương lai.
Tóm lại, vấn đề hạnh
phúc gia đình, cần nên cư xử tế nhị trong nhiều vấn đề. Mỗi người cần
phải có cái nhìn sắc bén bằng tuệ giác trong việc cư xử với nhau. Vì
sống chung với nhau không sao tránh khỏi những cá tánh bất đồng. Sự bất
đồng đó, muốn dung hợp được, chỉ có một nhịp cầu duy nhứt nối liền hai
đầu lại với nhau, đó là “Hiểu” và “Thương”. Có hiểu và thương thì mới có
tương kính và nhường nhịn nhau. Thiếu nhịp cầu nầy, thật khó có sự cảm
thông. Không cảm thông nhau, rất khó hòa hợp. Vì có tìm hiểu tánh tình,
sở thích, và những cá tánh dị biệt khác, thì mới cảm thông và thương yêu
nhau hơn. Từ đó mới có thể chuyển hóa mọi mâu thuẫn, xung khắc bất đồng
cùng chảy về một dòng suối yêu thương và hạnh phúc. Có thế, thì người
Phật tử mới có kỳ vọng xây dựng vững chắc được mái ấm hạnh phúc gia
đình. Có hạnh phúc mới có an hưởng những niềm vui của những ngày tháng
sống tạm bợ trên cuộc đời đầy khổ đau hệ lụy nầy.
TK Thich Phuoc Thai