Chùa Bửu Minh

Hôm nay đón em con trước lớp học, mẹ chợt thấy một khuôn mặt rất quen thuộc.

Lục lọi trong ký ức của mình, mẹ thấy rất giống Thiện Mỹ, một người bạn thời cấp 1 của con. Bao nhiêu hình ảnh những người bạn của con trong ký ức lần lượt hiện ra. Nào là Hiếu Liêm nhỏ nhỏ con nhưng rất lanh lẹ, Phú Khánh lém lỉnh, nào là Phương Thảo có nụ cười khoe hàm răng sún như con, nào là Hồng Hoa gầy nhom nhưng có khuôn mặt rất xinh với mái tóc tém, nào là Phước Ân da ngăm ngăm người tròn trĩnh, hiền hoà... Và tất nhiên mẹ cũng nhớ lại con thời ấy, mái tóc bum bê, đôi mắt đen như hạt nhãn và cũng… sún răng.

Có một ngày con hỏi mẹ: “Mẹ ơi, hè này con đưa bạn về nhà chơi được không?”. Mẹ phật lòng khi con hỏi câu đó, vì con biết mẹ không bao giờ từ chối bạn bè con đến nhà mình chơi. Có lẽ con không biết bạn bè con cũng có ý nghĩa như thế nào với mẹ đâu. Thậm chí mẹ đã nghĩ ba mẹ của bạn bè con cũng như người thân của mình. Ngày xưa, khi con trong phòng thi, mẹ đứng ngoài cổng trường, xung quanh bên cạnh là ba mẹ của bạn con, họ cũng lo âu và hồi hộp như mẹ. Mẹ và họ nói chuyện với nhau, động viên nhau trong khi chờ đợi các con. Không phải riêng chuyện thi cử, mà ngay cả khi con đi cắm trại với lớp, mẹ cũng như họ đều băn khoăn lo lắng, đến khi thấy được một khuôn mặt nào quen thuộc trong lớp con xuất hiện, thì nỗi lo lắng mới vơi đi, người bạn đó sẽ là sứ giả đưa tin đắt giá nhất cho sự chờ đợi của mẹ và ba mẹ bạn con.

Bạn bè của con tăng lên và thay đổi dần từ cấp 1, lên cấp 2, rồi cấp 3, nhưng không khó khăn mấy khi mẹ muốn nhớ lại họ là bạn của con từ lớp mấy. Những lúc mẹ đi làm không thể đưa đón, con tự mình đạp xe đi học mỗi ngày, con có những người bạn đi cùng, mẹ thích nghe con kể về những người bạn con, qua họ, mẹ biết con thích gì và ghét gì. Bạn con chăm sóc và tặng cho con những thứ mà mẹ không nghĩ đến vì không nghĩ rằng con thích, con có cả một thùng những kỷ niệm mà bạn bè tặng. Bạn con giúp cho mẹ hiểu thêm về con. Và mẹ cũng âm thầm phân loại những người bạn con:

Khi con còn nhỏ, mẹ yên lòng khi để con chơi suốt ngày ở nhà bạn Hồng Hoa, Nguyên Thảo… Mẹ tin cậy bạn con, và tin cậy bố mẹ của bạn con khi giao phó con cho họ trong suốt thời gian đó. Những năm sau này, gặp lại bạn con có thể mẹ không nhận ra, nhưng dễ dàng nhận ra bố mẹ của bạn con và luôn cảm thấy một mối dây tình thân vô hình nào đó, mẹ luôn cảm thấy cảm ơn họ đã có mặt một cách nhân ái trong tuổi thơ con …

Con có những người bạn để đi học chung, có những người để đi chơi, và có những người bạn để gỡ rối tơ lòng… J . Chẳng hạn như khi con đạp xe đi học, mẹ biết  con sẽ đi cùng với Ý, nó là một con nhỏ chạy xe không thèm luật, sẵn sàng vượt đèn đỏ, vượt ô tô nếu sợ trễ giờ học, đúng không? Khi con buồn chạy ra khỏi nhà để kể lể cùng ai đó, thì con sẽ gặp Thư, vì nó gần nhà mình nhất, nó sâu sắc, là học sinh giỏi văn, nó sẽ phân tích và lý giải những vấn đề đời thường một cách khôn ngoan và tích cực. Khi con cần một người bạn lịch lãm sành điệu để đi chơi mà không sợ mình thuộc loại lạc hậu quê mùa, thì mẹ đã thấy Oanh thật xì tin và xinh xắn đứng ngay ngoài cửa chờ đợi con rồi.

Chỉ đến khi con đi học đại học, mẹ không còn được biết những người bạn mới của con vì quá xa xôi. Thỉnh thoảng mẹ hỏi con, “bây giờ con chơi với ai”, con kể mẹ nghe về Phượng, về Chi, về Trang, và nhiều cái tên nữa… nhưng mẹ không nhớ được vì không ở bên cạnh con và gặp các bạn con. Khi bạn con add mẹ trong facebook, mẹ rất mừng, vì được xem được đọc cuộc sống, suy nghĩ của họ, cũng chính là cuộc sống và những suy nghĩ của con. Mẹ mừng khi con vẫn có những người bạn bên cạnh trong môi trường mới. Thỉnh thoảng con nói với mẹ con nghỉ chơi người này, con giận người kia, mẹ rất lo lắng, và hy vọng đó chỉ là những hờn giận thoáng qua như sự va quệt tất yếu trong giao thông hiện nay. Trong cuộc sống, ta có thể đánh mất nhiều thứ, nhưng để mất bạn bè là điều thiệt thòi nhất con ạ. Có lẽ con không biết bạn con cũng quan trọng như thế nào với mẹ. Họ là bài học đường đời cho con, là người đồng hành bên con, đôi khi họ là niềm an ủi cho con còn hơn cả mẹ. Có đúng không khi có những điều bí mật con chỉ kể với bạn con mà chẳng bao giờ mẹ biết. ;) Bởi vậy khi con ốm đau, hoặc vì lý do nào đó không bắt điện thoại…, thì con nên biết, khi ấy mẹ sẽ gọi cho Oanh, cho Thư, cho bé Trang…

Có lúc con giận mẹ vì không cho con đi cùng bạn bè cũ lên Đà Lạt họp lớp vì không có “người lớn” đi cùng, và có lẽ bạn con cũng chế giễu con và trách mẹ. Dù vẫn gặp những người bạn của con đã thành người lớn hẳn hoi, cặp đôi trai gái đến chơi nhà mình trong dịp tết, dù con và bạn bè con đã là sinh viên năm thứ tư, dù bạn Yến của con hai tháng sau sẽ đi lấy chồng, không hiểu sao, trong mắt mẹ hình ảnh con và bạn con vẫn là một đứa trẻ con như hình ảnh “Thiện Mỹ” mà mẹ bất chợt gặp sáng hôm nay.

Bạn bè cũng là một phần quan trọng của đời sống mình, không có bạn bè hoặc đánh mất bạn bè là một điều vô cùng đáng tiếc, vì vậy hãy sống trọn vẹn chân thành với bạn bè con nhé.

Nhị Tường


©2010 -2024  Chùa Bửu Minh | Homepage