Câu chuyện ông bốn vợ tôi đã kể rất nhiều lần và nay muốn các bạn nghe lại.
Một đại gia nọ có bốn bà vợ. Vị đại
gia rất mực yêu thương bà vợ thứ nhất. Đi đâu ông cũng đưa bà đi theo.
Của ngon vật lạ ông dành cho bà. Quần áo đẹp, đồ trang sức tốt, dày
dép, lụa là ông đều dành hết cho bà. Không ngày nào ông không quan tâm
đến bà. Bà muốn gì ông cũng chiều. Ông hầu như không thể sống thiếu bà.
Một ngày không có bà, chắc ông không chịu nổi. Ông yêu bà nhất!
Bà vợ thứ hai được vị đại gia này rất
quý trọng và yêu mến. Tuy nhiên không thể bằng bà cả. Ông đã khổ công,
vất vả, thậm chí mất ăn mất ngủ để có bà. Ông luôn nghĩ rằng có bà rồi
ông sẽ sung sướng và hạnh phúc. Và rằng nếu thiếu bà ông có thể không
chết nhưng rất buồn. Nhìn thể trạng sức khỏe của bà là biết ngay ông
thế nào. Bà khỏe là ông vui. Bà mệt là ông lo lắng. Ông luôn lấy bà là
thước đo thành công, thậm chí hạnh phúc. Vì là đại gia nên biết bao
người nhìn bà vợ thứ 2 của ông mà ngưỡng mộ, thán phục. Trong đầu ông
tuyệt đối không bao giơ nghĩ đến chuyện bà sẽ thuộc về tay ai đó!
Người vợ thứ ba ông cũng khá quý mến.
Lúc cần ông mang bà ra để khoe. Bà cũng giúp ông nhiều trong cuộc sống,
nhất là khâu oai và khi ông kiếm tiền. Bà giúp đỡ ông nhiều. Tuy nhiên
nhiều lúc ông cũng quên người vợ này. Có khi ông rời xa bà cả một thời
gian lâu. Nhưng muốn hay không bà bao lần làm đại gia phổng mũi!
Riêng bà vợ thứ 4 thì hầu như không
được ông để ý. Ông hầu như không quan tâm đến sự có mặt của bà. Còn bà
thì luôn bám theo ông, không rời ông nửa bước. Bà luôn theo ông nhưng
ông không biết. Bà biết tất cả những gì ông làm, rõ những gì ông nói,
hiểu cả nhưng gì ông nghĩ.
Ngày nọ, vị đại gia sắp qua đời. Ông
lần lượt gọi 4 bà vợ đến để hỏi xem ai sẽ chết cùng với mình. Bà vợ thứ
nhất nói rằng bà không thể theo ông. Và rằng khi ông chết ai đi đường
nấy. Vị đại gia vô cùng buồn bã.
Đến lượt bà vợ thứ 2 thì nói rằng bà
chỉ có thể tiễn đưa ông ra đến cổng. Bà không thể đưa ông ra nghĩa
trang được. Không thể. Bà cũng tuyên bố luôn rằng bà sẽ đi lấy chồng
khác, càng sớm càng tốt sau khi ông nhắm mắt lìa đời. Ông buồn đến não
lòng.
Người vợ thứ 3 nói rằng bà rất thương
yêu ông. Ông đối với bà rất quan trọng nhưng những gì bà có thể là đưa
ông ra đến nghĩa địa. Sau khi chôn cất ông xong thì bà không thể làm gì
hơn. Vị đại gia của chúng ta lại thêm 1 lần buồn bã.
Riêng bà vợ thứ 4, người mà ông suốt
cả đời mình không chút quan tâm lại cam kết chết cùng ông. Bà nói bà sẽ
theo ông xuống mồ, và rằng ông đi đâu bà cũng theo đó. Bà nói rằng ông
không hề biết rằng bà đã và mãi một lòng chung thủy với ông.
Các bạn đã nhận ra sự phũ phàng của
cuộc sống chưa. Người mà ta hết lòng yêu thương thì lại bỏ ta. Người mà
ta không quan tâm thì lại sẵn sàng chết cùng ta. Vị đại gia trong câu
chuyện này yêu bà vợ cả nhất, sau mới đến bà vợ 2 rồi tiếp theo là bà
vợ 3. Vậy mà sự thật là người thì chia tay ngay, người thì tiễn ra đến
cổng, bà thì đưa ma ra nghĩa địa.
Bạn có biết bốn bà vợ ấy là ai và tên gì không?
Bà thứ nhất chính là thân ta. Suốt
ngày ta lo cho tấm thân này. Từ ăn mặc đến ngủ nghỉ, đi chơi. Từ tắm
rửa, vui chơi, giải trí đến các nhu cầu đủ loại. Nhưng khi ta chết,
thân ta tan rữa và tan vào đất nước lửa gió.
Bà thứ 2 chính là của cải và tài sản
của ta. Cả đời ta lo kiếm tiền, càng nhiều càng tốt, càng giàu càng
sướng. Nhiều người lấy thước đo vật chất để tính hạnh phúc cho mình.
Nhưng khi bạn chết đi, của cải, tiền bạc cũng vẫn nằm ở nhà bạn, ở đất
đai và trong khuôn viên nhà bạn. Những gì bạn dày công kiếm được thậm
chí không ra nổi đến nấm mồ của bạn. Và sau khi bạn chết đi những của
cải đó lần lượt đi tìm chủ mới. Cá biệt, có trường hợp, bạn chưa kịp
chết “bà vợ 2” đã lấy chồng mới rồi!
Bà vợ thứ 3 là công danh sự nghiệp của
bạn. Bạn có là ai đi chăng nữa thì những chức vụ, bằng cấp, không đi
theo bạn được. Trước khi chôn có thể người ta nói lời tiễn biệt, nhắc
đến các loại bằng cấp và chức vụ của bạn. Rồi người ta có thể gắn lên
bia mộ những gì bạn vất vả cả cuộc đời.
Bà vợ thứ 4 là nghiệp của mỗi người
chúng ta. Ta hành nghiệp thiện hay ác, ta làm việc tốt hay xấu, 1 năm
và cả đời, tất cả sẽ theo ta. Mọi hành động, lời nói, việc làm theo ta
khi ta lìa đời. Đó là nghiệp. Luật nhân quả đã rất rõ. Ta làm ta chịu.
Ai ăn người ấy no. Ai uống người đó hết khát. Vậy mà ít ai chú ý đến
nghiệp quả. Vậy mà có mấy ai nghĩ suy trước mỗi cử chỉ, lời nói và suy
nghĩ của mình!
Mỗi lần nghe tôi kể câu chuyện “ông
bốn vợ” này biết bao người giật mình. Nhiều người hoàn toàn thay đổi tư
duy sau khi được nghe kể chuyện. Nhiều bạn muốn tôi kể lại nhiều lần.
Còn tôi thì luôn giật mình mỗi khi kết thúc câu chuyện. Mỗi lần kể tôi
có cơ hội nhắc mình sống tốt hơn, thiện hơn. Và rằng mình cần phải tu
tập nghiêm túc mỗi ngày. Đời người ngắn ngủi lắm!
Còn bạn? Bạn sẽ làm gì?
Tôi biết rằng bạn đã biết phải làm gì rồi. Bởi bạn đã đọc xong câu chuyện.