Lặng lẽ một mình,
đó là khí chất
tâm không bận bịu
tình không vướng mắc
đêm đen soi đường
lay người thức giấc
vượt cao, đi xa
thoát ngoài cõi tục.(1)
Kính bạch Sư tổ! Chúng con đang có mặt
cho Sư tổ đây. Chúng con cảm thấy rất hạnh phúc và ấm áp khi được ngồi
đây và nhớ nghĩ đến công hạnh của Sư tổ. Người đã sống cách xa chúng con
gần hai nghìn năm, vậy mà mỗi khi lạy xuống chúng con vẫn thấy Sư tổ có
mặt trong dòng sinh mạng tâm linh của chúng con.
Trong bài tựa kinh An Ban Thủ Ý, Sư tổ
đã dạy rằng: “An Ban là đại thừa của các vị Bụt dùng để cứu độ chúng
sanh.” Kính bạch Sư tổ, chúng con cảm thấy là chúng con đang thở được
hơi thở của Người. Khi chúng con đem sự thực tập về Quán Niệm Hơi Thở
chia sẻ cho mọi người, chúng con đã giúp được cho rất nhiều người tìm
lại được cuộc sống đích thực, mà bấy lâu họ đã đánh mất. Chúng con thấy
Sư tổ là một người lái thuyền rất vững chãi, đang cùng ngồi chơi với
chúng con và cùng chèo một mái chèo với chúng con.
Kính bạch Sư tổ! Người là một bông hoa
rất đẹp, mang trong mình hai dòng máu văn hóa. Cha là người nước Khương
Cư (Bắc Ấn) và mẹ là người Việt. Nhưng tiếc thay, mới hơn mười tuổi
Người đã mất cả song thân. Mang trong mình một nỗi đau rất lớn, khi phải
sống thân phận mồ côi. Nhưng nhờ có duyên lành, Người đã tìm đến cửa
Bụt để nương tựa, và có ai biết được rằng, chú tiểu đó sau này đã trở
thành một bậc thầy lỗi lạc, không những là một niềm kính ngưỡng cho dân
Việt mà còn cho cả vua dân Đông Ngô lúc bấy giờ.
Khi còn là một Thầy tu trẻ, Sư tổ là
một mẫu người xuất gia lý tưởng ở Luy Lâu. Ngoài Phật học, Người còn rất
giỏi về ngoại giáo, như Nho học, Lão học, đồ vĩ, thiên văn, địa
lý..v.v. Với tài năng, nhiệt huyết và công phu tu tập, Người đã làm cho
trung tâm Luy lâu trở nên phồn thịnh. Một nơi đã khơi nguồn mạch sống
tâm linh cho nước Việt. Sư tổ còn là người đem thiền tập nguyên thỉ về
tắm mát trong dòng chảy đại thừa, làm giàu thêm gia tài tâm linh đạo
Bụt. Cũng nhờ đó, mà ngày hôm nay, chúng con gặt hái được nhiều hoa trái
trong công phu tu tập. Những hoa trái đó, chúng con xin kính dâng lên
Sư tổ như một lời biết ơn của chúng con.
Kính bạch Sư tổ! Mang trong mình một
hoài bão lớn, của một bậc Xuất trần Thượng sĩ có chí hướng đại thừa,
Người đã một mình, một bát đi lên miền Bắc, không ngại khó khăn, gian
khổ, Người quyết đem ánh sáng đến những nơi còn tối tăm. Người như đang
nắm vững mái chèo trong tay và không còn lo sợ bất kỳ một cơn dông bão
nào. Khi đến được Kiến Nghiệp – kinh đô nước Ngô, thì đây là lần đầu
tiên người ta thấy được hình ảnh của người xuất sĩ. Trãi qua những khó
khăn của văn hóa, tôn giáo, chính trị, nhưng cuối cùng người đã gây được
sự cảm mến và kính phục cho vua con nước Ngô, là Tôn Quyền và Tôn Hạo.
Dưới sự hoằng pháp của Sư tổ, người Ngô đã được phép xuất gia, từ đây
đạo Bụt đã bắt đầu cắm rễ ở Đông Ngô, làm nền tảng cho Phật giáo phát
triển ở Trung Hoa sau này.
Kính bạch Sư tổ! Nhớ nghĩ đến công hạnh
của Sư tổ, chúng con không biết làm sao để nói hết lòng cảm phục của
chúng con đối với Người. Từ một chú bé mồ côi, Sư tổ đã trở thành một
bậc thầy tâm linh lỗi lạc cho cả hai nước Việt, Hoa. Chúng con ngày hôm
nay đang tiếp tục đi trên con đường mà Sư tổ đã dày công khai sáng. Cúi
xin Sư tổ luôn bảo hộ và che chở cho chúng con.
Nam mô Sơ tổ Thiền tông Việt Nam Thiền sư Khương Tăng Hội chứng minh.
Người viết: Chân Minh Hy
_____________________
(1) Đây là bài kệ của Tôn Xước-một trí thức trong hoàng gia Đông Ngô ca ngợi Sư tổ.