Có
những cái mình có trong tay và không trân quý nên đến khi nó mất đi thì
mới hỡi ôi: ta đã sai mất rồi. Và có những người sẽ càng sai hơn khi để
cho đau khổ của tan vỡ vùi dập mình. Đến nỗi phải cay cú, hận thù. Mình
đánh rơi sao lại trách đời và trách người?
Ảnh minh họa
Nghĩ đến chữ duyên. Cuộc đời hợp hợp tan tan đều có nhân-duyên. Đâu
ai có thể đổi thay được những sự thật ở quá khứ? Hiện tại chính là một
sự thật cần nhận diện, để không tiếp tục đánh rơi chính mình. Nhân cách,
tình người, và biết bao giá trị khác sẽ tiếp tục rơi nếu không biết
dừng lại, phản tỉnh chính mình.
Đôi khi sự ích kỷ và lòng thù hận đã làm con người trở thành ác quỷ.
Vẫn hình tướng của người đó nhưng tâm đã méo mó, dị dạng. Và chắc chắn
tâm ấy sẽ làm người ấy phải khổ thôi.
Đời như cơn gió bên thềm, mênh mông, vô định. Có cái gì là của mình
đâu mà trói buộc? Cứ nhẹ nhàng thôi, như gió bên thềm vậy, gió mang mát
mẻ cho thềm nắng, cho ô cửa… Những cơn gió cứ thế ghé qua, thực hiện
nhiệm vụ tắm mát cho người và cây cỏ. Đôi khi ta bỏ mất lòng biết ơn cơn
gió mà chỉ thấy rằng cơn gió vô tình, sao không ở mãi cùng ta. Gió vốn
động, đến và đi là quy luật, để mang yêu thương đi khắp chốn. Gió đâu có
bao giờ dừng lại, và chẳng ai nhốt được cơn gió.
Tình yêu cũng thế, đừng nhốt nó bằng cách buộc chặt một con người.
Hãy yêu theo cách của gió, đừng hờn giận như cỏ cây, đừng trách gió vô
tình bởi tình yêu của gió không dành cho cá nhân…