Rất nhanh trí, người đánh cá nói: “Tôi cũng đã học võ và
sư phụ tôi khuyên không nên đánh nhau khi đang tức giận.”
Vị
samurai nhìn người đánh cá một lúc, sau đó từ từ hạ kiếm xuống. “Sư
phụ của ngươi rất khôn ngoan. Sư phụ của ta cũng dạy như vậy. Đôi khi
ta không kiểm soát được nỗi giận dữ của mình. Ta sẽ cho ngươi thêm một
năm để trả nợ và lúc đo chỉ thiếu một xu thôi chắc chắn ta sẽ giết
ngươi.”
Vị samurai trở về nhà khi đã khá muộn. Ông nhẹ nhàng đi
vào nhà vì không muốn đánh thức vợ, nhưng ông ta rất bất ngờ khi thấy
vợ mình và một kẻ lạ mặt mặc quần áo samurai đang ngủ trên giường. Nổi
điên lên vì ghen và giận dữ, ông nâng kiếm định giết cả hai, nhưng
đột nhiên lời của người đánh cá văng vẳng bên tai: “Đừng hành động khi
đang giận dữ.” Vị samurai ngừng lại, thở sâu, sau đó cố tình gây ra
tiếng động lớn. Vợ ông thức dậy ngay lập tức, kẻ lạ mặt cũng vậy, hoá
ra đó chính là mẹ ông.
Ông gào lên: “Chuyện này là sao vậy. Suýt nữa con đã giết cả hai người rồi!”
Vợ ông giải thích: “Vì sợ kẻ trộm lẻn vào nhà nên thiếp đã cho mẹ mặc quần áo của chàng để doạ chúng.”
Một
năm sau, người đánh cá gặp lại vị samurai. “Năm vừa qua thật tuyệt
vời, tôi đến để trả nợ cho ngài đây, có cả tiền lãi nữa”, người đánh
cá phấn khởi nói.
“Hãy cầm lấy tiền của ngươi đi.” Vị samurai trả lời, “Ngươi đã trả nợ rồi.”
* Trích William Ury