Chiêm ngưỡng hình ảnh Đức Phật Di Lặc Đương Lai Hạ Sanh Từ Thị, ai cũng
thấy hoan hỷ, ai cũng thấy mình được vui lây với nụ cười của Ngài.
Nụ cười của Ngài thực là lạ! Cười gì mà căng hết cả đường gân sớ thịt
của khuôn mặt. Cười gì mà phô ra ngoài hết tất cả hàm răng, cả đầu lưỡi.
Cười rứa mà sao thấy khuôn mặt của Ngài vẫn cứ đẹp lạ đẹp lùng, khuôn
mặt Ngài vẫn cứ tròn đầy ba mươi hai tướng tốt, tám mươi vẻ đẹp của chư
Phật ba đời. Hỏi thử vô lượng chúng sinh ở cả ba cõi, ai dám… chê nụ
cười của Đức Từ Thị ấy nhỉ?
Đúng là một Ông Phật Cười, và đúng là một nụ cười tuyệt vời, siêu đẳng:
Hàm nhan vi tiếu,
tiếu thế gian nan tiếu chi nhân.
Vâng, đúng là một Ông Phật: miệng luôn luôn nở nụ cười và luôn cười
được với những điều mà người ở đời… chỉ có thể phải mếu, phải khóc, phải
cau mặt mà thôi.
Nụ cười ấy đẹp gấp trăm ngàn lần những nụ cười "nhất tiếu khuynh
thành, tái tiếu khuynh quốc". Nụ cười ấy đẹp gấp mười mươi những nụ
cười… má lúm đồng tiền của những nhan sắc hoa ghen thua thắm…
Vì sao? Vì nụ cười cười được trước những điều người đời phải chảy máu
mắt, phải đứt từng khúc ruột; là vì nụ cười ấy vốn hiện khởi hồn nhiên
trên đôi môi tươi thắm của Ngài, vốn do từ một tâm thức sạch trong,
thanh tịnh, không còn thoáng gợn chút bụi hồng li ti phiền não nào của
lục dục thất tình, của hỷ nộ ái ố…
Nụ cười luôn hiện rõ phẩm chất từ ái, thuần nhiên như nhiên.
Ôi! Nụ cười của Ông Phật Cười sao mà dễ thương đến thế.
***
Thường khi chiêm ngưỡng hình ảnh Đức Từ Thị, ai cũng thấy rất rõ nụ
cười trên đôi môi tươi tắn của Ngài, ai cũng thấy mồn một nụ cười tràn
trề hỷ lạc trên khuôn mặt Ngài. Riêng tôi, thú thực, tôi còn thấy cả nụ
cười nơi… cái bụng của Ngài nữa.
Có Ông Phật chi mà lạ rứa nhỉ? Ông Phật chi mà quanh năm suốt tháng,
cả ngày lẫn đêm, cứ… phanh cái bụng trần của mình ra cho cả tam thiên
đại thiên thế giới cùng ngắm?
Trực giác đầu tiên của tôi khi chiêm ngưỡng cái bụng của Ông Phật
Cười là tôi nhận ra ngay cái đức tính bao dung rộng lượng sẵn sàng tha
thứ… chứa trong cái bụng ấy.
Cái bụng của Ông Phật Cười chắc chắn không phải là cái bụng bia phàm
tục, bụng rượu bụng thịt của những kẻ tham lam tật đố, cái bụng thị oai
hống hách của kẻ chuyên quyền ghế cao chức trọng…
Người xưa từng ca ngợi cái bụng Ông Phật Cười:
Đại đỗ năng dung
dung thế gian nan dung chi sự.
Nghĩa là:
Cái bụng lớn có thể dung chứa, luôn chứa đựng được tất cả những việc, những điều mà người đời không dung chứa được.
Vì sao cái bụng Ông Phật Cười lại có một chức năng… siêu quần bạt chúng đến thế?
Kìa, cái anh chàng nọ mặt bừng bừng sát khí, muốn ăn tươi nuốt sống
kẻ thù mà chưa làm được, gặp Ông Phật Cười, anh ta hùng hùng hổ hổ lấy
hai tay đấm bụng ông, toan trút cục sân cục hận vào ông, thế là Ông Phật
Cười phanh cái bụng của ông ra cho to thêm lên mà hứng lấy tất cả.
Kìa, cô ả Hoạn Thư ghen chồng sắp mưu bày kế toan làm cho những kẻ
trót dối gian yêu trộm nhớ thầm phải nhìn chẳng được nhau, mà chưa có cơ
hội thực hiện, gặp Ông Phật Cười, ả toan trút cả cái bầu tâm sự ghen
tuông… thì Ông Phật Cười cũng sẵn sàng phanh bụng ông ra, cười ha hả
nhận lấy.
Nói tóm lại, bao nhiêu thương yêu, hờn giận, tham lam, tật đố của cả
nhân loại, của cả vô lượng vô biên chúng sinh nơi tam đồ lục đạo, toan
trút vào Ngài, Ngài lãnh đủ.
Từ cái mệnh đề "Dung thế gian nan dung chi sự", bất giác tôi chớm nở
một thắc mắc ngộ nghĩnh mà cứ vướng víu, ái ngại, áy náy khi toan thốt
lời bộc bạch với Ngài. Tôi cứ lấy làm thắc mắc sao cái bụng của Ngài…
"ăn" nhiều thứ đến thế mà không… no? Sao Ngài không bị… thương thực nhỉ?
Cỡ như bao nhiêu cái bụng bự của các bậc bề trên ở cái cõi Diêm phù đề
này mà… ăn đủ thứ ấy thì phải bể ngay thôi, chứ làm sao duy trì được cái
bụng tham mà chỉ nhờ vào một khoanh dây nịt?
Tôi sực nhớ ra rằng từ tâm hùng lực đại bi đại trí của ba đời chư
Phật có khả năng chuyển hóa vô cùng mầu nhiệm. Tôi quay lại nhìn cái
bụng Ông Phật Cười, tôi thấy ngay nơi cái bụng của Ngài cũng có nụ cười
"giai đại hoan hỷ". Hình như tất cả tham lam sân hận kiêu căng tật đố
của thế gian đem trút vào cái bụng của Ngài, thì tất cả đều thành thuốc
hay thuốc tốt (lương dược), tất cả mọi thực phẩm độc địa chết người khi
vào bụng Ngài đều hóa thành thức ăn thiền định, thức ăn vui, lành, nhẹ
nhõm thanh thoát. Chỉ có vận dụng sức mạnh thần kỳ chuyển hóa như vậy
của chư Phật ba đời, cái bụng Ông Phật Cười mới cười tươi đến vậy, lỗ
rún Ông Phật Cười mới cười mỉm chi duyên dáng đến thế.
Vì thế, tôi đinh ninh tấc dạ, rằng nụ cười nơi bụng, nụ cười trên môi
của Ông Phật Cười là nụ cười của chư Phật ba đời, đã hoàn toàn tịnh
hóa, đã tự dẹp tan tất cả u uất não phiền của cả sáu tên giặc suốt sáng
tới chiều, suốt ngày đến cả đêm đeo bám quậy phá…
Thú thực, mỗi khi chiêm ngưỡng hình tượng của Đức Từ Thị, của Đấng
Đương Lai Hạ Sanh, của Ông Phật Cười, tôi luôn thấy nụ cười nơi môi, nơi
mắt, nơi bụng và cả nơi những đường gân sớ thịt toàn thân của Ngài. Có
lẽ vì vậy mà người xưa, mà kinh điển truyền thống mới tán dương Ngài
bằng cụm từ "giai đại hoan hỷ".
Tôi ước mong, không chỉ nhân ngày mồng Một đầu năm, ngày lễ Vía của
Đức Từ Thị, tất cả mọi người, ai cũng được Ngài ban cho nụ cười của Ngài
lên đôi môi mình, mà tất cả mọi ngày, tất cả mọi sáng, mọi chiều, ai ai
cũng có được nụ cười, giữ mãi được nụ cười của Đức Từ Thị thường trực
trên đôi môi.
Ôi! Đẹp biết bao khi vô lượng chúng sinh, vô lượng kiếp người giữa
cuộc sống đời thường luôn có được nụ cười của Đức Từ Thị, nụ cười tràn
đầy an lạc, hạnh phúc…
http://capcodoc.net/index.php?option=com_content&task=view&id=1371&Itemid=118