trong đó thứ nguy hiểm nhất để lại là các
khoản nợ xấu. Theo công bố của Thống đốc Nguyễn Văn Bình trước Quốc hội đầu
tháng 11 năm 2012, tỷ lệ nợ xấu tính đến tháng 9 là 8,82% tổng dư nợ của toàn hệ
thống, gần gấp đôi con số các ngân hàng đưa ra.
Hiện tại, tổng dư nợ tín
dụng cả nước đạt khoảng 2,7 triệu tỷ đồng, trong đó có hơn 66% được đảm bảo bằng
bất động sản. Nói cách khác, có khoảng 11,34 tỷ USD nợ
xấu trong hệ thống ngân hàng của Việt Nam. Trong 2 năm đã có hơn 100.000 doanh
nghiệp nộp đơn đóng cửa hoặc phá sản, bằng tổng số doanh nghiệp giải thể 15 năm
trước đó. Nhiều doanh nghiệp xây dựng, nhà thầu nợ lương công
nhân, chiếm dụng vốn của nhau, không ít doanh nghiệp “biến mất”, bỏ lại khoản nợ
thuế, bảo hiểm xã hội.
Số lượng các công ty bất
động sản làm ăn thua lỗ đóng cửa tăng mạnh; các ngân hàng, công ty tài chính
cũng đang lao đao bởi khủng hoảng nhân sự, nhiều nhân viên bị sa thải..
Chế độ đảm bảo quyền lợi cho người lao động bị thôi
việc đều bỏ ngỏ. Mặc dù chưa hết năm, chưa có doanh nghiệp nào công bố về mức
thưởng Tết năm nay nhưng nhìn chung khối doanh nghiệp tư nhân đang đứng trước
tình trạng khó khăn nên có thể nhiều đơn vị không có thưởng Tết. Năm 2013 cũng
được dự đoán là năm khó khăn với người lao động, dự báo trong năm sau sẽ có 29%
doanh nghiệp không có nhu cầu tuyển dụng nhân viên mới và 3% doanh nghiệp sẽ cắt
giảm nhân sự.
Bên cạnh đó, chỉ còn 68% doanh nghiệp quyết định tuyển dụng thêm
nhân viên so với con số 75% của năm 2012. Nợ công, không tính nợ của các tập đoàn và các tổng công ty, đã
lên tới 55,2% GDP. Nếu tính cả nợ của
các tập đoàn và tổng công ty, con số này lên tới xấp xỉ 100% GDP, là mức cực kỳ
nguy hiểm. Tín nhiệm quốc gia của Việt Nam được xếp vào nhóm thấp nhất thế giới.
Và điều này có cơ sở. Các thách thức lớn của nền kinh tế vẫn chưa có phác
đồ điều trị khiến cho người làm kinh doanh đứng trước thực trạng là rất khó dự
đoán tương lai vĩ mô. Và điều này đến lượt nó làm tăng
rủi ro kinh doanh.
Còn về đời sống người dân,
họ đang phải đối đầu với rất nhiều khó khăn: sinh kế, nơi ăn chốn ở, môi trường,
tình trạng an ninh… Điều dễ thấy nhất là hình ảnh
lam lũ
của những người dân hai thành phố lớn nhất nước. Hãy đọc điểm lại vài thông tin
được phản ánh trên báo chí:
Ở Hà Nội bây giờ, hình
ảnh dễ nhận thấy nhất là người quê đang đổ lên phố kiếm sống ngày càng nhiều
hơn. Tình hình khó khăn có thể cảm nhận được trong từng ánh mắt âu lo, trên từng
đôi vai trĩu nặng quang gánh. Bà Lê Thị Bấc, gần 60 tuổi, vẫn gánh hàng chuối từ
Khoái Châu, Hưng Yên lên bán dạo, thắc thỏm than: “Chả biết tình hình thế nào mà
có ngày tôi bán chẳng nổi mươi nải chuối, kiếm không được dăm chục ngàn đồng để
lay lắt có cái bỏ vào mồm đủ ngày ba bữa!”. Gánh hàng rong ở Hà Nội suốt gần 20
năm, bà Bấc than năm nay khách cứ vắng dần. Hồi trước khách
mua nải chuối to, còn thương cho thêm tiền. Bây giờ bà
kỳ kèo mãi họ cũng chẳng mua. Người chịu móc ví thì cứ kỳ kèo giá cả,
thậm chí còn bắt xẻ nải chuối làm đôi để chỉ mua một nửa.(…)
Tại TP.HCM, những người
quê đang vật vã kiếm sống bằng các nghề tự do cũng rơi vào tình cảnh tương tự.
Hai cha con anh Phạm An, quê TP.Tuy Hòa, Phú Yên, vào
bán vé số dạo kiếm sống ở Sài Gòn, gạt mồ hôi vã trên trán giữa buổi trưa nóng
bức. Xấp vé số 200 tờ trên tay họ chưa mỏng được bao nhiêu dù đã ròng rã đi bộ qua hàng
chục con đường suốt từ chiều hôm trước. Anh
An chỉ đứa con mới 7 tuổi đã phải đi bán vé số cùng
cha, tâm sự: “Tôi tính năm nay cố dành dụm ít tiền, cho nó về quê vào lớp 1 trễ
một năm cũng được. Nhưng tình hình này khó quá, thấy con rơi nước mắt mà mình
chẳng dám hứa hẹn gì với nó”.
(Tuổi Trẻ
17-12-2012, Người nghèo chèo chống)
Và còn không biết bao
nhiêu mảnh đời như thế, những mảnh đời mà chúng ta tưởng đã là quá khứ thì hôm
nay vẫn còn đó, tiều tụy, lam lũ
trên phố xá, trong ánh đèn rực rỡ chốn phồn hoa…
Ngẫm kỹ, chúc nhau an
khang thịnh vượng nghe “khuôn sáo”, hệt như “ trăm năm hạnh phúc” hay “bách niên
giai lão”. Vậy nên trong tiếng Anh, người ta phải thêm We wish…. Còn nếu chúc để động viên nhau thì
phải cầu mong có niềm tin và bản lĩnh vững vàng, đủ nghị lực và sáng suốt để
thích ứng với hoàn cảnh.
Chúc con đàn cháu đống?
Chúng ta cảm nhận lời
chúc có khi đi ngược “chính sách kế hoạch hóa” ấy mà không hề cảm thấy dị ứng vì
người xưa, trong xã hội truyền thống với nền kinh tế nông nghiệp là chủ yếu,
quan niệm một trong những yếu tố “phát lộc” là phải con đàn cháu đống. Nhưng có
một hiện trạng mà ai cũng phải phiền lòng là “phố phường chật hẹp, người đông
đúc” mà hệ lụy thì nhãn tiền: kẹt xe, điều kiện môi sinh xuống cấp thảm hại ở
những thành phố lớn, bệnh viện quá tải, chưa kể chuyện bất cập trong hạ tầng cơ
sở cho giáo dục dẫn đến tình trạng “chạy trường chạy lớp”, suy rộng ra là nạn
thất nghiệp và tình trạng an ninh bất ổn, tệ nạn xã hội, tình trạng “trẻ hóa”
trong các đối tượng phạm pháp…
Chúc sức khỏe?
Lời chúc này có vẻ thừa
vì không khỏe thì đâu có đi chúc Tết, nhưng thật ra trong bối cảnh an sinh hiện
nay, nó lại không thừa vì tuổi thọ của người Việt tuy có tăng nhưng tuổi sống
khỏe thì đang giảm sút nghiêm trọng: 10% dân số bị viêm gan, 6% bị tiểu đường,
còn rất nhiều người đang bị cao huyết áp hay thần kinh do nhiều vấn đề, nhất là
áp lực công việc, tình trạng làm ăn thua lỗ…
Tỷ lệ bệnh nhân ung bướu
tăng báo động, ngay trẻ em có đến 38% bị cận thị. Chưa kể đến tình trạng vệ sinh
an
toàn thực phẩm thiếu hay mất kiểm soát. Rồi thực trạng bảo hiểm y tế chưa đầy đủ
khi còn đến 35% dân số chưa mua được, và cả khi mua rồi vẫn không trả đủ chi phí
thực tế… nên cần phải chúc sức khỏe chăng?
Xuân bình yên?
Lời chúc này không chỉ
riêng đồng bào chúng ta mà cả nhân loại cũng nên chúc nhau như thế khi tiếng
súng vẫn chưa ngơi trên thế giới này từ Syria đến Palestine, từ chiến trường đến
cả trường học như bi kịch vừa xảy ra ở Connecticut cướp đi sinh mạng hơn 20 học
sinh Hoa Kỳ, chưa nói đến hiểm họa va chạm rình rập ở những vùng biển nóng lên
từng ngày dù là Địa Trung Hải hay Biển Hoa Đông và cả Biển Đông của chúng
ta cũng đang nằm trong tham vọng bá quyền của những thế lực đen tối.
Tình hình an ninh nhiều bất ổn. Nạn cướp giật lộng hành với mức độ hung
hãn, tàn bạo ngày càng gia tăng. Người đi đường, về phần mình,
thấy chuyện bất bình, tệ hại rành rành, nhưng thường cứ nhìn hoặc lẳng lặng bỏ
đi, không báo cho nhà chức trách, cũng chẳng cứu giúp người gặp nạn. Rốt
cuộc liệu sự thụ động, thờ ơ của người dân trước sự lộng hành của bọn cướp giữa
thanh thiên bạch nhật có phải là do người dân chưa được trao đủ các quyền năng
cần thiết để tự bảo vệ? Hay là do lực lượng nhân viên công lực chưa thực sự tích
cực trong việc thực thi phận sự? Hoặc, thậm chí, do cả hai?
Còn phải tiếp tục suy nghĩ tìm câu trả lời.
Trong khung cảnh nhận thức xã hội, pháp lý hiện tại, những lực lượng an ninh
không tròn trách nhiệm, thì những kẻ có lòng hiệp sĩ khó có điều kiện phát
triển đội ngũ để trở thành chỗ dựa của người dân trong việc xây dựng cuộc sống
bình yên.
Chúng ta cầu nguyện hòa
bình trường cửu và một mùa xuân miên viễn với bốn mùa chan chứa yêu thương “tâm
bình, thế giới bình” như lời chư
Tổ dạy ngàn xưa. Dù môi trường chung quanh có vẩn đục, nhưng nếu từng người
“tịnh hóa” tâm thân mình, hạn chế tham dục thì
cuộc sống từng bước sẽ tốt đẹp hơn. Là người Phật tử, chúng ta hiểu phải nương
tựa vào Chánh pháp, vào sự tu tập của chính mình, để chuyển hóa những ham muốn
tiêu cực thành những động cơ tốt đẹp, lợi mình, lợi người và lợi lạc cho môi
trường sống.
Quay về Chánh pháp, chúng
ta sẽ nhận ra mùa xuân đích thực của lòng mình, của đời mình, như lời Đức Phật
dạy hơn hai ngàn năm trăm năm về trước:
“An
trú trên Chánh pháp
Đời này được tán thán
Đời sau được hoan hỷ
Trên cảnh giới chư thiên”.
(Kinh Trở thành giàu –
Tăng chi bộ)
Lời chúc của năm mới, nên chăng, là chúc nhau luôn tinh tấn trau
giồi cả kiến thức và phẩm hạnh, sau đó là sức khỏe, rồi hãy đến vững tin vào
chính mình, đủ nghị lực vượt khó trong đời sống và kinh tế và giữ tâm an lạc
trước mọi thử thách và sóng gió phía trước.
Trong tinh thần vô ngại ấy, chúng ta hãy có tâm thái như ý thơ của thi sĩ Bùi
Giáng: “Xin chào nhau giữa con đường/ Mùa xuân phía trước miên trường phía sau”…
Nguyên Cẩn